← Quay lại trang sách

- 34 -

Trở về văn phòng của mình, Richard đến đứng bên cửa sổ một lúc. Cảnh quang ở đây xem chừng hấp dẫn hơn cảnh quang nhìn từ cửa sổ văn phòng Scott. Ngoài cánh Đông Bắc của trại giam hạt Valley, từ cửa sổ này người ta có thể trông thấy một góc nhỏ khu vườn bao quanh tòa án. Không mấy quan tâm đến cảnh quang, Richard nhìn trận mưa tuyết đang đổ xuống trên thảm cỏ sáng loáng vì giá băng.

"Thời tiết tệ thật! " - Richard thầm nghĩ. Chàng nhìn lên trời. Từng đám mây tuyết trĩu nặng đang hình thành, vào lúc này, thi thể của Vangie đã được đưa từ Minneapolis về sân bay Nework bằng chuyến bay 14 giờ 30. Xác sẽ được nhân viên pháp y tiếp nhận lúc 19 giờ để đưa vào nhà xác và sáng mai Richard sẽ một lần nữa khám định tử thi. Chàng chẳng trông mong sẽ tìm thấy những điều gì khác ngoài những gì chàng đã phát hiện. Chàng không thấy có một dấu vết đụng đập nào trên xác Vangie. Chàng biết rõ như thế ! Tuy nhiên chàng đã nhận thấy có một điều gì đó nơi bàn chân hoặc cẳng chân trái của người quá cố, mà chàng không mấy chú tâm như thể chẳng có gì là quan trọng.

Richard loại cái ý nghĩ đó ra khỏi tâm trí, biết rằng những giả định chỉ là vô ích nếu chàng chưa tái khám định tử thi. Chàng biết Vangie là một người rất nhạy cảm và vì thế phải chăng Fukhito đã đẩy bà ta đến chỗ tự sát? Nếu Fukhito đúng là cha của đứa bé trong bụng Vangie thì hẳn ông ta đã cuống cuồng lo sợ. Sự nghiệp của ông hẳn sẽ phải kết thúc nếu một lần nữa người ta phát hiện ông đã có quan hệ bất chính với một nữ bệnh nhân.

Nhưng xét theo mặt khác thì Chris Lewis đã có bồ nhí và đó là lý do để Chris có thể loại Vangie ra khỏi đời ông. Giả dụ rằng Chris đã biết được Vangie ngoại tình? Hoặc Vangie biết rằng chuyện ly dị là điều không thể tránh khỏi và bằng chứng không thể chối cãi về chuyện ngoại tình của bà sẽ là một thất lợi cho bà khi ra trước tòa?

Richard nhận thấy những giả thuyết vừa kể không hoàn toàn thích đáng.

Chàng thở dài, đưa tay ấn nút máy hội đàm, gọi Marge để hỏi xem có ai gọi điện cho chàng không.

Marge vội vã bước vào tay cầm một xấp phiếu.

Cô nói ngay:

- Lúc nãy khi ông vừa sang văn phòng của ông Scott thì có một cú điện thoại của một bác sĩ tên Salem. Ông ấy cho biết muốn nói chuyện với bác sĩ pháp y và hỏi xác của Vangie đã được khám định chưa. Bác sĩ Salem đã gọi điện từ sân bay Minneapolis trước khi bay đi New York và bác sĩ nhắn rằng nếu được, ông hãy gọi về Essex House, New York để gặp bác sĩ lúc năm giờ chiều. Bác sĩ Salem có vẻ nôn nóng muốn được nói chuyện với ông.

Richard thốt lên:

- Chính tôi mới nôn nóng muốn được nói chuyện với ông ấy.

Marge nói:

- Tôi đang giữ những số thống kê về các bệnh nhân khoa sản của bệnh viện Westlake. Từ ngày khoa sản Westlake Maternity Concept được thành lập cách nay tám năm, đã có mười sáu bệnh nhân tử vong trong khi sanh hoặc trong lúc mang thai.

- Mười sáu ư?

- Vâng. Tuy vậy số bệnh nhân tìm đến bệnh viện Westlake vẫn rất đông. Bác sĩ Highley được đánh giá là một bác sĩ giỏi. Tưởng chừng như phép lạ, một số phụ nữ hiếm muộn đã nhờ ông mà có thể sinh nở và trường hợp những người đã thiệt mạng thì họ đã được các bác sĩ khác báo trước rằng chuyện thai nghén và sinh nở của họ là điều rất nguy hiểm.

Richard nói:

- Tôi muốn xem xét những trường hợp tử vong đó. Nhưng nếu chúng ta nhờ Scott gọi điện đến bệnh viện Westlake để yêu cầu họ đưa hồ sơ cho chúng ta xem thì sẽ làm họ sinh nghi và cảnh giác. Lúc này tôi thấy chưa phải lúc để làm như vậy. Cô còn điều gì để báo nữa không?

- Trong tám năm qua, bác sĩ Highley đã hai lần bị thưa kiện. Qua cả hai trường hợp tòa đều tuyên miễn tố. Ngoài ra người anh con bác của Winifred Westlake, vợ bác sĩ Highley, đã cho rằng anh không tin nguyên nhân gây ra cái chết của Winifred là một cơn đột quị. Văn phòng biện lý đã tiếp xúc với bác sĩ riêng của Winifred và ông này nói rằng người anh họ của Winifred là gàn dở. Người anh họ này theo lẽ được thừa kế gia sản của dòng họ nếu Winifred không kết hôn với bác sĩ Highley. Đó có thể là lý do khiến người anh họ của Winifred kiếm chuyện.

- Bác sĩ riêng của Winifred Westlake là ai?

- Là bác sĩ Alan Levine.

- Ông ấy là bác sĩ trưởng. - Richard nói. Tôi sẽ đến gặp ông ấy.

- Ông có muốn biết tên những người đã thưa kiện bác sĩ Highley chứ?

- Đương nhiên.

- Vâng. Thưa ông, đây.

Richard liếc nhìn những cái tên được ghi trên tờ giấy mà Marge trao: Anthony Caldwell, Old Country Lane, Peapack, New Jersey và Anna Horan, 415 Walnut Street, Ridgeilld Park, New Jersey.

Rồi chàng nói:

- Lúc này Scott đang ở tòa án. Cô vui lòng để cho ông ấy một chữ, nhắn ông ấy hãy gọi cho tôi khi về văn phòng. À! Cô nhắn phòng thí nghiệm hãy hoàn tất công việc xét nghiệm quần áo của Vangie trong chiều nay để ngày mai mặc vào cho bà ấy.

Marge ra khỏi phòng. Richard chăm chú vào công việc đang chờ chàng trên bàn giấy.

Vào mười sáu giờ hơn, Scott gọi điện cho Richard. Sau khi nghe Richard cho biết muốn thẩm vấn những người đã từng thưa kiện bác sĩ Highley, Scott tỏ vẻ không mấy đồng tình.

Ông nói:

- Anh phải hiểu rằng vào thời buổi này chẳng một bác sĩ nào mà không bị người bệnh hoặc thân nhân của họ cáo buộc đủ điều. Tuy vậy, nếu muốn anh cứ việc thẩm vấn họ và tôi sẽ yêu cầu bệnh viện Westlake cho anh xem hồ sơ lưu trữ nếu anh thấy cần thiết. Tôi ngạc nhiên khi biết tỷ lệ tử vong tại Khoa phụ sản này khá cao, nhưng điều đó cũng dễ hiểu thôi vì nơi đây tiếp nhận toàn những ca khó khăn cả?

Rồi với giọng nghiêm trọng, Scott nói tiếp: điều tôi đang quan tâm hơn cả là bác sĩ Salem sẽ cho anh biết chuyện gì. Anh hãy nói chuyện với ông ấy rồi trở về gặp tôi. Sau đó tôi sẽ tính chuyện. Này Richard, tôi nghĩ rằng chúng ta đã nắm đủ chứng cứ để có thể bắt giữ cơ trưởng Chris và buộc y phải thành thật khai báo. Chúng ta biết rằng Chris không thể xác minh y đã làm gì kể từ tối thứ hai, khi vợ y qua đời. Chúng ta cũng biết rằng vào tối thứ ba Edna Burns đã gọi điện cho Chris. Giờ đây, chúng ta cũng biết vào tối thứ ba ông giám đốc nhà đòn đã rời khỏi nhà Chris vào lúc hai mươi mốt giờ. Sau đó, còn lại một mình, Chris có thể ra khỏi nhà để đi đâu đó. Giả dụ y đã đến nhà Edna? Charley cho tôi biết rằng trong nhà xe của Chris có những dụng cụ khá thích hợp để có thể dùng làm hung khí. Edna hầu như đã say khi gọi điện cho Chris. Người láng giềng của Edna đã cho chúng tôi biết như thế. Giả dụ rằng Chris đã tìm đến Edna, phá ổ khóa để đột nhập vào căn hộ, và xô ngã Edna, trước khi cô ta kịp nhận ra y? Thú thật với anh, đó là điều tôi nghĩ về những sự việc đã xảy ra, và chiều nay, tại văn phòng này, chúng tôi sẽ buộc Chris phải giải thích rõ ràng.

Richard nói:

- Có lẽ ông có lý. Tuy vậy, tôi vẫn đeo đuổi chuyện thẩm vấn những người đã thưa kiện bác sĩ Highley.

Đến gặp bác sĩ Alan Levine kịp lúc ông vừa ra khỏi phòng mạch, Richard nói ngay:

- Tôi muốn mời anh đi uống một ly. Tôi chỉ có khoảng mười lăm phút để làm phiền anh thôi.

Sau khi chọn quán bar tại Parkwood Golf Club, một quán ở lưng chừng đường giữa văn phòng pháp y và phòng mạch bác sĩ Levine, Richard đi thẳng vào vấn đề:

- Chúng tôi đang có nhiều lý do để quan tâm đến bệnh viện Westlake. Chúng tôi biết Winifred Westlake là một trong số những bệnh nhân của anh và người anh họ của Winifred đã từng lên tiếng rằng nguyên nhân cái chết của bà ấy không phải là do đột quị. Anh có thể cho tôi biết thế nào về chuyện đó?

Alan Levine nhìn Richard, uống một hớp Martini, rồi nói:

- Tôi sẽ dựa trên hai bình diện để trả lời câu hỏi của bạn. Trước tiên, tôi xác nhận rằng Winifred quả đúng là bệnh nhân của tớ. Trong nhiều năm bà ấy đã có những triệu chứng của chứng viêm tá tràng, nhưng chiếu X quang thì không thấy gì. Cứ mỗi lần bà Winifred lên cơn đau thì tôi cho rọi X quang, vẫn không thấy gì lạ, và tôi đề ra cho bà một chế độ dinh dưỡng đặc biệt. Bà cảm thấy đỡ hẳn. Sau đó. Không một vấn đề quan trọng nào xảy ra. Thế rồi một năm trước khi Winifred gặp gỡ và kết hôn với Highly, bà đã lên cơn viêm tá tràng khá trầm trọng và điều này đã làm cho điện tâm đồ của bà không còn ở mức bình thường. Nghĩ rằng bà lên cơn đau tim, tôi cho bà nhập viện. Nhưng sau hai ngày nằm viện, điện tâm đồ của bà đã trở lại bình thường.

Richard hỏi:

- Vậy anh có nghĩ đó là vấn đề về tim mạch?

- Tôi không nghĩ như thế. Với những xét nghiệm thông thường thì khó lòng để phát hiện những triệu chứng tim mạch. Nhưng mẹ của Winifred đã chết vì đột quị ở tuổi năm mươi tám. Và Winified đã qua đời ở tuổi năm mươi hai. Hẳn cậu biết, Wnifred lớn hơn Highley cả mười tuổi. Nhiều năm sau khi kết hôn với Highley bà ấy càng lúc càng thường tìm đến phòng mạch tôi để than rằng bà bị đau tức ngực. Nhưng các cuộc xét nghiệm không cho thấy một điều gì khả nghi. Và tôi đã khuyên bà hãy cẩn thận trong chế độ ăn uống.

- Thế rồi sau đó bà ấy bị đột quị? - Richard hỏi.

Alan gật đầu:

- Bà ấy bị đột quị trong bữa ăn tối. Edgar Highley đã gọi ngay dịch vụ trực điện thoại để bảo họ gọi cho tôi, cho bệnh viện và báo cảnh sát. Theo như người ta nói lại với tôi, bà ấy đã ngã gục trong khi ăn và hôn mê ngay.

Richard hỏi:

- Khi bà ấy chết, anh đã có mặt ở đó?

- Đúng. Lúc đó Highley đang cố làm hồi sinh nhưng quá muộn. Vài phút sau khi tôi đến thì bà ấy đã tắt thở.

- Anh có tin chắc đó là một cơn đột quị? — Richard thắc mắc.

Một lần nữa, Alan tỏ vẻ lưỡng lự. Ông nói:

- Trong nhiều năm, Winifred thường than đau tức ngực. Hai năm trước khi mất, bà ấy thường bị cao huyết áp. Dĩ nhiên, thường khi bệnh tim mạch là do di truyền. Đúng là dạo ấy tôi đã tin rằng Winifred đã chết do đột quị.

- Vào dạo ấy à? - Richard nhấn mạnh.

- Rồi người anh họ của Winifred đã quả quyết có điều đáng ngờ trong cái chết của bà ấy và sự quả quyết đó đã làm tôi suy nghĩ nhiều trong ba năm gần đây. Trước khi tôi đã tống cổ ông ta ra khỏi phòng mạch khi ông đến tìm tôi để cáo buộc rằng tôi đã ngụy tạo những báo cáo bệnh lý. Tôi đã nghĩ rằng ông ta bị ức chế do không được hưởng gia tài. Nhưng sau này tôi biết Glenn Nickerson là người tử tế và là huấn luyện viên thể thao tại Parkwood, trường nơi các con của tôi đang theo học. Các con của tôi rất khâm phục ông ấy. Ông là một người cha gương mẫu trong gia đình, một người năng nổ trong họ đạo và trong hội đồng tư vấn thành phố. Dĩ nhiên ông ấy không phải là hạng người cay cú để làm rùm beng vì không được hưởng gia tài. Chắc ông ấy biết rằng Winifred đã để lại toàn bộ tài sản cho chồng bà. Winifred yêu say đắm Highley. Đó là điều mà tôi chẳng bao giờ có thể hiểu được. Highley là một người hãm tài, một bộ mặt mà tôi chẳng muốn gặp chút nào.

- Hình như anh không ưa ông ấy?

Uống cạn ly Martini, Alan Levine nói:

- Đúng. Thế cậu đã xem bài báo viết về Highley trong tờ Newsmaker số phát hành hôm nay chưa? Bài viết tôn vinh ông ta như một vị thần. Theo tôi nghĩ thì điều đó càng làm cho cái bản mặt của Highley đáng ghét hơn. Nhưng ở cương vị là một bác sĩ thì tôi phải công nhận là Highley rất giỏi.

- Rất giỏi để có thể gây ra cho người vợ một cơn đột quị?

Nhìn thẳng vào Richard, Alan Levine nói:

- Thú thật, nhiều khi tôi đã hối tiếc rằng mình không yêu cầu khám nghiệm tử thi bà Winifred.

Richard trả tiền hai cốc rượu rồi nói:

- Này Alan, sự giúp đỡ của bạn đối với tôi thật quí giá.

Alan nhún vai:

- Nào có gì đâu. Chẳng hiểu những thông tin mà tôi cho cậu biết sẽ giúp được gì cho cậu?

- Đến lúc này thì những thông tin đó rất cần thiết để tôi có thể nói chuyện với một số người. Rồi sau đó, nào ai biết được điều gì sẽ xảy ra?

Họ chia tay nhau. Richard vào cabin điện thoại để gọi về khách sạn Essex House, New York. "Vui lòng cho tôi được nói chuyện với bác sĩ Emrnet Salem".

Chàng nghe tiếng điện thoại của khách sạn reo lên liên tục. Ba, bốn, năm, sáu lần. Rồi cô mhân viên trực điện thoại nói: "Thưa ông, ở đầu đây không ai trả lời ạ"

Richard hỏi:

- Cô có chắc là bác sĩ Salem đã đến ngủ tại khách sạn chứ?

- Vâng, thưa ông. Bác sĩ Salem đã gọi cho nhân viên trực điện thoại để bảo rằng ông đang chờ một cuộc điện thoại quan trọng và ông không muốn bỏ lỡ nó. Bác sĩ Salem đã dặn như thế cách đây khoảng hai mươi phút.

- Theo tôi nghĩ, có lẽ ông ấy đã thay đổi ý kiến, vì chúng tôi gọi đúng phòng nhưng chẳng có ai trả lời.

Tìm kiếm với từ khoá: