- 35 & 36 -
Ra khỏi văn phòng Scott, Katie gọi Rita Castile vào phòng làm việc để cả hai cùng rà soát lại những hồ sơ mà Katie sẽ sử dụng trong những phiên tòa sắp đến.
Katie nói:
- Đây là hồ sơ vụ cướp có vũ trang xảy ra ở phố 28. Vào buổi sáng sau khi gây án, thủ phạm đã đi cạo đầu. Chúng ta cần bằng chứng của bác thợ cạo. Vì thủ phạm đã cạo đầu nên các nhân chứng của vụ án không thể chính thức xác định thủ phạm.
- Địa chỉ đây rồi — Katie nói và ghi vào sổ tay địa chỉ bác thợ cạo. .
Katie thở dài
- Đó là công việc mà tôi dành cho cô vào lúc này. Ngày mai cuối tuần tôi sẽ không đến làm việc như mọi khi và tuần tới công việc sẽ rất bề bộn. Cô hãy chuẩn bị đi là vừa.
Rita nhướng mày:
- Chị sẽ không đến văn phòng ư? Như thế là phải rồi bởi từ hai tháng nay chị chẳng có một ngày nghỉ cuối tuần. Tôi mong chị sẽ đi nghỉ ở một nơi nào đó để có thể vui chơi và thư giãn.
Katie mỉm cười:
- Tôi không hiểu mình có được vui chơi hay không.
Gom lại những hồ sơ mà Katie đã trao, Rita nỏi:
- Tôi sẽ làm những điều chị dặn và sẽ đi tìm bác thợ cạo ngay.
Sau khi Rita ra khỏi phòng, Katie tựa người vào lưng ghế và tính đến chuyện gọi điện cho Gertrude Fitgerald và Gana Krupshak. Nàng biết bà Fitzgerald và Edna; là bạn thân, họ thường ăn tối với nhau. Phần bà Krupshak thì thường ghé căn hộ của Edna vào buổi tối. Hẳn Edna đã kể cho họ nghe một điều gì đó về bác sĩ Fukhito và Vangie Lewis Katie thấy việc gọi điện cho họ là điều rất nên.
Nàng gọi đến bệnh viện Westlaké và nơi đây cho biết bà Fitzgerald đang bị ốm. Thế là nàng xin số điện thoại nhà bà Fitzgerald, khi bà Fitzgerala trả lời, Katie nhận thấy giọng bà vẫn còn rất xúc động.
Bằng giọng run run yếu ớt ý bà Fitzgeral nói:
- Thưa cô, tôi đang bị chứng nhức nửa đầu hành hạ. Khổ thật cô khi tôi nghĩ đến cô bạn Edna đáng thương của tôi...
- Vì hôm nay tôi bận nên kể từ thứ hai trở đi tôi sẽ có cái hẹn để gặp bà tại văn phòng của tôi hoặc tại nhà bà. Thưa bà Fitzgeral tôi có một điều muốn hỏi đó là có bao giờ bà nghe Edna gọi một trong các bác sĩ tại bệnh viện Westlake là "Hoàng tử trong mộng'' không?
Giọng bà Fitzgerald có vẻ sửng sốt:
- Hoàng tử trong mộng? Cái gì lạ vậy! Không lẽ bác sĩ Highley hay bác sĩ Fukhito đã được gọi như thế? Có ai gọi như thế bao giờ? Không, tôi chẳng nghe ai gọi như thế cả.
- Vâng, xin cám ơn bà - Katie đáp và gác máy.
Rồi nàng nhấn số bà Kruspshak. Người đầu đây là chồng bà Krupshak. Ông cho biết vợ ông đi vắng và sẽ trở về lúc mười bảy giờ. Katie nhìn đồng hồ. Lúc này là mười sáu giờ ba mươi.
Nàng nói:
- Nếu không có gì bất tiện thì lát nữa đây, xin bác cho phép tôi được ghé lại nhà bác. Tôi sẽ không làm phiền bác lâu đâu.
Bằng giọng khô khốc, người đàn ông đáp:
- Thì cô cứ việc.
Katie gác máy, bỏ hồ sơ vào cặp và cầm lấy áo khoác.
- 36 -Khi Katie nhấn chuông thì bà Krupshak đã có mặt ở nhà. Bà mời Katie vào phòng khách bố trí theo hình chữ L, tương tự như phòng khách của căn hộ Edna.
Ngồi xuống trên chiếc trường kỷ, trước cái bàn thấp có chậu nhựa tầm thường, Katie nói ngay:
- Thưa bà Krupshak, hôm qua chúng ta đã gặp nhau nhưng vì bà quá xúc động sau cái chết của Edna nên chúng ta không thể nói chuyện nhiều với nhau. Giờ đây, tôi mong bà cho tôi biết những gì đã thật sự xảy ra trong đêm qua: bà đã ghé nhà Edna trong bao lâu? Bà đã nói gì với cô ấy? Khi nghe Edna gọi điện cho cơ trưởng Chris Lewis, bà có nghĩ rằng Edna đã hẹn gặp ông ấy?
Tựa lưng vào ghế, bà Krupshak cắn môi rồi nói:
- À, tôi đã sang nhà Edna lúc đúng tám giờ tối. Lúc ấy chồng tôi bắt đầu theo dõi trận đấu bóng rổ trên truyền hình nên tôi thầm nghĩ, tốt hơn mình nên sang nhà Edna để uống với cô ấy một ly bia.
- Và thế là bà đã gặp Edna - Katie nói.
- Đúng. Chỉ có điều là lúc ấy Edna đã uống hết nữa bình Cocktail và say khướt. Hẳn cô đã biết, có những ngày tinh thần của Edna rất sa sút và tôi nghĩ hôm qua chính là một ngày thế đó của Edna. Nhưng lần này có một điều gì đó khác hơn nữa trong tâm trạng Edna. Cô ấy có vẻ rất bồn chồn và xao động. Cô buồn bã nhắc đến một nữ bệnh nhân đã chết, bảo rằng bà ấy đẹp, chẳng khác một búp bê, và bà ấy đã bị bệnh rất nặng. Rồi Edna cho biết có nhiều điều để báo với cảnh sát về chuyện bà ấy.
- Rồi sau đó thì sao? - Katie hỏi.
- Sau đó tôi đã uống một hai ly Cocktail với Edna. Rồi tôi nghĩ rằng mình phải về nhà thôi kẻo về trễ chồng tôi lại nổi đóa. Trước khi ra về, sợ rằng Edna sẽ tiếp tục uống nữa và sáng mai sẽ không đủ sức đi làm, tôi lấy hộp dăm bông ra và cắt sẵn cho Edna vài lát để cô ấy ăn cho giã rượu.
- Và lúc đó bà đã nghe Edna gọi điện?
- Đúng như những gì tôi đã kể cho cô tối qua.
- Và Edna đã nói với cơ trưởng Chris Lewis về Hoàng tử trong mộng?
- Có Trời làm chứng, tôi không nói dối.
- Vâng, xin cám ơn bà. Còn một điều khác mà tôi muốn hỏi đó là, phải chăng Edna vẫn giữ quần áo của mẹ để làm kỷ niệm?
- Quần áo ư? Không. Cô ấy chỉ giữ một cái ghim cài khá dẹp và một chiếc nhẫn hột xoàn.
- Vâng, đó là những thứ mà hôm qua chúng tôi đã tìm thấy. Nhưng ngoài những thứ đó chúng tôi còn tìm thấy một chiếc giày mọi cũng được cất trong cái ngăn tủ đó. Chiếc giày trông rất cũ. Edna có cho bà xem chiếc giày đó hoặc có nói điều gì về nó không?
Gana Kupskak nhìn thẳng vào Katie rồi đáp:
- Không hề.