← Quay lại trang sách

- 39 -

Ông ta đã có mặt bên trong khách sạn Essex House khi bác sĩ Emmet Salem xuống taxi. Ông ta bước vội vào một cabin thang máy, lên đến tầng ba mươi hai, ngang qua phòng 3219 và đi dọc theo hành lang cho đến một góc hành lang, nơi ông rẽ phải. Một cabin thang máy khác dừng lại ở tầng này. Ông nghe có tiếng chìa khóa tra vào ổ và người bồi phòng nói "Phòng này, thưa bác sĩ". Một lúc sau, người bồi phòng lại xuất hiện ở hành lang và nói: "Xin cám ơn bác sĩ".

Ông chờ cabin thang máy dừng lại để đợi người bồi phòng đi khuất. Các hành lang đều vắng lặng nhưng Highley biết các thành viên của Hội Y Học Hoa Kỳ có lẽ đang có mặt tại khách sạn này và ông có nguy cơ chạm trán với một người quen biết. Tuy vậy, ông buộc lòng phải đương đầu với cái nguy cơ đó vì ông cần phải thủ tiêu Salem.

Bằng một động tác dứt khoát, ông mở cái túi dụng cụ bằng da và lấy ra cái chặn giấy, cái mà bốn mươi tám tiếng đồng hồ trước đây ông đã có ý định dùng nó để sát hại Edna.

Nhét cái chặn giấy vào túi áo khoác, ông mang đôi găng tay vào, cầm lấy cái túi dụng cụ và gõ cửa.

Bác sĩ Salem mở cửa. Bác sĩ vừa cởi ra chiếc vest.

- Bộ quên điều gì à? - Bác sĩ Salem chậm rãi hỏi, nghĩ rằng người bồi quay trở lại.

- Bác sĩ Salem! - Highley nói và chìa tay ra.

Ông ta bước về phía bác sĩ Salem, buộc ông này phải lùi lại.

Rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, Highley nói: "Tôi là Edgar Highley. Hân hạnh được gặp lại bác sĩ. Lúc nãy bác sĩ đã đột ngột gác điện thoại khiến tôi không kịp báo cho bác sĩ biết tôi sẽ phải đi ăn tối với nhiều đồng nghiệp đến tham dự hội nghị. Tôi chỉ rảnh ít phút thôi nhưng tôi tin chừng đó cũng đủ để chúng ta có thể làm sáng tỏ một vài vấn đề".

Highley tiếp tục bước tới, buộc bác sĩ Salem phải lùi thêm. Cửa sổ ở phía sau bác sĩ Salem đang để mở. Hẳn bác sĩ đã yêu cầu người bồi phòng mở cửa sổ như thế. Không khí trong phòng rất nóng. Thành cửa sổ rất thấp.

Đôi mắt híp lại, Highley nói:

- Tôi cố gọi cho bác sĩ nhưng máy của bác sĩ bận.

Bác sĩ Salem sửng người, vẻ nghi ngờ:

- Vô lý. Tôi vừa nói chuyện với cô nhân viên trực điện thoại mà.

- Vậy xin bác sĩ thứ lỗi cho. Nhưng chuyện đó chẳng hề gì. Tôi đang nôn nóng muốn cùng bác sĩ xem hồ sơ bệnh lý. Tôi có mang theo trong túi dụng cụ đây - Highley nói.

Ông lấy cái chặn giấy từ túi áo khoác ra rồi hét lớn: "Ồ bác sĩ, hãy coi chừng đằng sau!"

Bác sĩ Salem quay nhìn ra phía sau. Với cái chặn giấy trong tay, Highley dồn hết sức để nện vào đầu bác sĩ Salem. Cú nện quá mạnh làm bác sĩ Salem lảo đảo và ngã quị trên thành cửa sổ.

Nhét vội cái chặn giấy vào túi áo, Highley túm lấy hai chân bác sĩ Salem và hất ông ra ngoài cửa.

"Đừng. Đừng. Lạy chúa, xin thương xót!" Bên bờ vực của hôn mê bác sĩ Salem thốt lên trước khi rơi xuống.

Highley lạnh lùng nhìn bác sĩ Salem rơi xuống trên mái nhà của một cánh của khách sạn, mười lăm tầng phía dưới.

Rồi là một tiếng khô khốc của cái xác chạm phải mái nhà.

Highley thầm nghĩ, liệu có ai đã trông thấy? Ông cần phải chuồn nhanh ra khỏi đây. Chiếc áo vest của bác sĩ Salem bỏ trên giường. Highley thọc tay vào túi áo veste, lấy ra một xâu chìa khóa. Chìa nhỏ nhất là của cái cặp đang để trên giá đựng hành lý.

Hồ sơ bệnh lý của Vangie Lewis đặt ở trên cùng của cặp. Highley chộp lấy, nhét vào túi da đựng dụng cụ, khóa cặp lại rồi bỏ chìa khóa vào túi áo vest của bác sĩ Salem. Sau đó ông lấy cái chặn giấy từ túi áo khoác ra và cho vào cái túi da. Tuy vết thương của bác sĩ Salem không tung tóe máu nhưng cái chặn giấy có vẻ dính dấp.

Highley cài cái túi da lại và nhìn quanh phòng. Căn phòng hoàn toàn ngăn nắp. Không một vết máu trên thành cửa. Thế là xong. Sự việc đã diễn ra không đầy hai phút.

Highley thận trọng mở cửa và liếc nhìn ra ngoài. Hành lang vắng tanh. Ông ra khỏi phòng. Chuông điện thoại phòng Salem reo lên khi ông đóng cửa lại.

Biết rằng hình ảnh của mình đã được đăng trên tờ Newsmaker nên Highley không muốn bị trông thấy khi đi thang máy xuống từ tầng này. Ông biết sau này những người có mặt tại khách sạn sẽ bị thẩm vấn và ông có nguy cơ bị nhận diện.

Cầu thang phụ ở cuối hành lang. Highley dùng cầu thang này để xuống tầng hai mươi tám — bốn tầng phía dưới. Từ đây, ông trở ra hành lang. Có một cabin thang máy dừng lại. Ông chui vào, nhìn từng mặt người trong cabin. Có nhiều phụ nữ, một đôi tình nhân trẻ, một cặp vợ chồng già. Không có ai là bác sĩ. Ông chắc như thế.

Xuống đến đại sảnh khách sạn, ông bước vội ra cửa dẫn về phố 58. Rồi ông rẽ phải và rẽ trái. Mười phút sau, ông đến bãi đậu ở phố 54 để lấy xe. Ông vứt cái túi da đựng dụng cụ vào hòm và nổ máy.