- 56 & 57 -
Chẩn đoán xong, Highley nói với cô gái trẻ đang nằm trên giường:
- Giờ thì cô có thể mặc áo vào được rồi.
Tuy cô gái nói đã hai mươi tuổi, nhưng Highley chắc cô chỉ khoảng mười sáu, mười bảy là cùng.
Cô gái nói:
- Có phải cháu đã...
- Đúng. Chính xác là cháu đã có thai. Khoảng năm tuần. Tôi mong ngày mai cháu sẽ trở lại đây để chúng ta kết thúc cái chuyện thai nghén của cháu.
- Cháu không biết liệu cháu có nên giữ cái thai lại để sau này cho ai đó làm con nuôi.
- Cháu đã cho bố mẹ biết chưa?
- Chưa. Nếu cháu nói ra chắc họ sẽ nổi..tam bành.
- Vậy tôi khuyên cháu hãy chờ nhiều năm nữa rồi nghĩ tới chuyện thai nghén và sinh đẻ. Mười giờ sáng mai cháu đến đây nhé.
Rời phòng khám. Edgar Highley vào văn phòng và tìm số điện thoại của một bệnh nhân mới đến khám hôm qua. Bệnh nhân này là người mà ông đã chọn. Ông nói qua điện thoại: "Thưa bà Englehart, tôi là bác sĩ Highley đây. Tôi muốn tiến hành việc chữa trị cho bà. Xin bà vui lòng đến bệnh viện vào tám giờ rưỡi sáng mai và chuẩn bị để qua đêm tại bệnh viện".
- 57 -Làm xong thủ tục nhập viện cho Katie, cô nhân viên tiếp tân nhã nhặn nói:
- Thưa cô Katie De Mnio, ở đây cô sẽ được tiếp đãi như một thượng khách! Bác sĩ Highley đã dặn dành cho cô căn hộ số 1, lầu ba, đúng là một nơi nghỉ mát. Cô sẽ không có cảm tưởng rằng mình đang trong bệnh viện.
- Vâng, bác sĩ Highley có cho tôi biết - Katie nói nho nhỏ. Nàng không muốn thú thật nàng vốn rất sợ bệnh viện.
- Ở trên ấy có lẽ cô sẽ cảm thấy mình hơi bị cách ly vì cả tầng ba đó chỉ có ba căn hộ nhưng hai căn kia đều vắng khách. Và bác sĩ Highley đã trang trí lại phòng khách của căn hộ mà cô sẽ ở. Tôi chẳng hiểu vì lý do gì ông ấy đã làm như thế. Dẫu sao thì cô sẽ chẳng cần đến phòng khách, bởi cô chỉ ở lại đây đến thứ hai. Nếu cần gì, cô cứ việc nhấn máy nội đàm. Cô y tá trực ở tầng hai cũng đảm trách luôn tầng ba. Những bệnh nhân ở hai tầng này đều của Highley cả đấy. Xe lăn của cô đây. Cô vui lòng ngồi vào để chiíng tôi đưa cô lên đó.
Katie tỏ vẻ sững sờ:
- Bộ tôi phải ngồi xe lăng ngay bây giờ sao?
- Đó là qui của bệnh viện - Cô nhân viên tiếp tân nói, giọng dứt khoát.
Katie ngồi vào xe lăn và nhắm mắt lại. Nàng biết bây giờ thì không thoái lui được nữa.
Một nữ y tá trạc ngữ tuần, vẻ dịu dàng, đẩy xe lăn vào hành lang, về phía thang máy.
Bà nói:
- Cô may mắn khi được là bệnh nhân của bác sĩ Highley. Các bệnh nhân của ông luôn là những người được chăm sóc chu đáo nhất. Nếu cần gì cô chỉ việc bấm máy nội đàm là trong ba mươi giây, y tá sẽ đến bên cô ngay. Bác sĩ Highley là người nghiêm khắc nên mọi nhân viên đều nể sợ ông. Hơn nữa ông là bác sĩ rất giỏi.
Họ đến trước thang máy. Bà y tá nhấn nút và nói:
- Ở đây không giống như các bệnh viện khác, nơi các bà chỉ đến khi cận giờ sinh nở. Với bác sĩ Highley thì không có chuyện đó. Tôi thấy nhiều bà nhập viện cả tháng trước ngày sanh, nhằm đảm bảo sự an toàn tối đa. Chính vì lý do đó mà ở đây có sẵn những căn hộ tiện nghi nhằm giúp cho người bệnh có cảm tưởng như họ đang sống ở nhà vậy. Ở tầng hai hiện có bà Adrich đang dưỡng bệnh. Bà ấy đã đẻ mổ hôm qua và không ngưng nức nở vì vui sướng. Vợ chồng bà quá đổi vui mừng vì sanh được đứa con. Đêm qua, ông Aldrich đã ngủ trên trường kỷ của phòng khách căn hộ. Thưa cô, bây giờ chúng ta vào thôi.
Có nhiều người cùng vào thang máy với Katie và họ nhìn nàng với vẻ tò mò. Thấy hầu hết đều mang theo hoa và tạp chí. Katie nghĩ rằng họ là những người đi thăm thân nhân đang nằm viện.
Đến tầng thứ ba, Katie và bà y tá ra khỏi thang máy. Hành lang được lót thảm màu lục hạnh nhân. Trên tường là những bức tranh sao chép của Monet và Matissse với những khung rất đẹp.
Tuy sợ bệnh viện, nhưng sự êm ả và lối trang trí ở đây khiến Katie cảm thấy yên tâm. Bà y tá đẩy xe lăn dọc theo hành lang rồi rẽ phải.
Bà nói:
- Thưa cô Katie, tận phía cuối là căn hộ của cô. Khá xa đây. Theo tôi biết thì hôm nay, ngoài cô ra, không có bệnh nhân khác ở tầng này.
- Cũng được thôi. - Katie nói nho nhỏ.
Rồi nàng tiếp: "Một mình cũng chẳng sao".
Họ vào phòng, căn phòng với tầng màu trắng ngà, bàn ghế sơn màu trắng và thảm màu xanh hạnh nhân tương tự ở hành lang.
Katie thốt lên:
- Ồ! Xinh quá!
Vẻ mặt bà y tá trông rạng rỡ:
- Tôi biết thế nào cô cũng hài lòng. Vài phút nữa sẽ có y tá đến. Cô nên thay đồ ra cho thoải mái.
Bà y tá rời khỏi phòng, vẻ thiếu tự tin, Katie thay đồ để mặc áo ngủ. Nàng thầm nghĩ, không biết mình sẽ làm gì đây trước viễn cảnh buổi tối buồn chán và dài đăng đẳng này? Mới hôm qua đây, vào giờ này, nàng đang chuẩn bị để đến nhà Molly ăn tối và, cũng lúc đó, Richard đã chờ nàng.
Đột nhiên lảo đảo suýt té ngã, Katie đưa tay bám lấy cái bàn trang điểm để có thể đứng vững. Rồi cơn choáng qua đi. Nàng nhìn quanh. Phòng có bốn cửa ra vào: cửa ở phòng treo áo, cửa phòng tắm, cửa ra hành lang và cửa vào phòng khách. Mở cửa phòng khách, Katie nhìn vào. Quả đúng cô tiếp tân đã nói, phòng khách này đã được thiết kế lại. Giữa phòng là mớ bàn ghế được thợ sơn phủ bạt và gom lại. Nàng bật đèn và thầm nghĩ, bác sĩ Highley đúng là người cầu toàn. Mọi thứ ở đây đều thật hoàn chỉnh, chẳng lạ gì tiền viện phí vô cùng đắt.
Nhún vai, Katie tắt đèn, đóng cửa lại và đến bên cửa sổ. Bệnh viện được xây theo hình chữ U với hai cánh song song nằm phía sau khu nhà chính.
Tối thứ hai trước đây, nàng đã nằm trong một căn phòng ở cánh bên kia, đối diện với căn phòng nàng đang đứng. Đang là giờ thăm nuôi nên càng lúc càng có nhiều xe ở bãi đậu. Katie thắc mắc không biết đâu là nơi đã đậu chiếc xe mà nàng trông thấy trong mơ? À, phải rồi, ở đằng kia, dưới trụ đèn. Tối nay có một chiếc ô tô màu đen đang đậu nơi đó. Trong giấc mơ, chiếc ô tô trông thấy cũng là màu đen.
- Thưa cô Katie De Maio, cô thấy thế nào?
Katie quay lại. Bác sĩ Highley đang trong phòng, cạnh ông là một nữ y tá trẻ.
- Ồ! Thật bất ngờ. Thưa bác sĩ, tôi vẫn khỏe.
- Lúc nãy tôi có gõ cửa nhưng cô không nghe.
Giọng nói của Highley nghe có vẻ trách móc. Ông đến bên cửa sổ, kéo màn lại rồi nói tiếp: "Cửa sổ để thế này làm cô có thể bị cảm lạnh. Cô vui lòng ngồi xuống giường để tôi đo huyết áp. Sau đó, chúng tôi sẽ lấy máu của cô để xét nghiệm".
Cô y tá theo sau Highley. Katie thấy đôi tay của cô gái trẻ run rẩy. Trông cô ta có vẻ khiếp sợ bác sĩ Highley.
Bác sĩ Highley quấn cái băng tay của máy đo huyết áp quanh cánh tay Highley. Nàng cảm thấy choáng. Tưởng chừng những bức tường của căn phòng đang lùi dần, nàng bấu lấy tấm nệm.
- Dường như cô không được khỏe? Bác sĩ Highley dịu dàng hỏi.
- Không, tôi vẫn khỏe. Chỉ hơi khó chịu trong người chút thôi.
Bác sĩ Highley nắm lấy quả bóp rồi ra lệnh cho cô y tá:
- Này cô Renge, hãy đi lấy cái khăn ướt cho cô Katie đây.
Cô y tá vội vã vào phòng tắm. Bác sĩ Highley nhìn áp kế rồi nói:
- Huyết áp cô hơi thấp dấy, có vấn đề gì không?
- Vâng. Tôi đã có kinh trở lại. Ra rất nhiều kể từ thứ tư.
- Tôi hiểu. Thành thật mà nói, nếu cô không quyết định chữa trị dứt khoát ngay từ bây giờ, thì tôi e rằng tình trạng của cô sẽ trở nên nguy kịch.
Cô y tá ra khỏi phòng tắm với cái khăn ướt. Trông cô cắn môi để khỏi run rẩy, Katie bỗng thấy thương cho cô ta. Tuy thấy không cần phải đắp khăn ướt lên trán, nhưng Katie vẫn ngã đầu lên gối kê. Cô y tá đắp khăn lên trán Katie. Nước từ cái khăn chảy xuống mái tóc nàng, lạnh căm. Katie nhớ tới Richard và thầm tiếc phải chi nàng cho chàng biết là nàng nhập viện. Phải chi chàng ở cạnh vào lúc này.
Bác sĩ Highley cầm lấy cái ống tiêm. Katie nhắm mắt lại khi ông lấy máy từ cánh tay phải của nàng. Rồi nàng nhìn ông đặt những ống nghiệm lên cái khay.
Bằng giọng khô khốc, bác sĩ Highley nói với cô y tá:
- Tôi muốn những thứ này phải được xét nghiệm ngay.
- Vâng, thưa bác sĩ. - Cô y tá đáp và bước vội ra khỏi phòng.
Bác sĩ Highley hỏi Katie:
- Cô đã uống đủ các thứ thuốc mà tôi đã dặn?
Nhớ ra rằng mình đã quên uống viên thuốc vào lúc ba giờ chiều và lúc này đã sáu giờ rồi, nên Katie nói:
- Thưa bác sĩ, vì bận công việc ở tòa án nên tôi quên uống viên thuốc lúc ba giờ và như thế tôi cũng đã để muộn viên sau cùng.
- Cô có mang theo thuốc đó chứ?
- Vâng. Trong xắc tay của tôi. - Katie nói và hướng mắt về tủ côm-mốt.
- Cô hãy nằm yên đó. Để tôi lấy cho.
Bác sĩ Highley cầm lấy cái xắc tay, kéo đây khóa, thọc tay vào và lấy ra cái lọ nhỏ. Trong lọ chỉ còn hai viên thuốc. Rót nước vào ly, bác sĩ Heighley trao cho Katie và nói:
- Cô uống di.
- Cả hai viên ư?
- Đúng, đúng. Liều thuốc của thứ thuốc này tương đối nhẹ. - Highley nói và nhét cái lọ vào túi áo.
Katie ngoan ngoãn uống cả hai viên. Khi nàng đặt ly xuống, có một vết đỏ in dấu trên cái ly. Trông thấy thế, Highley cầm lấy tay Katie để xem ngón tay nàng. Một lần nữa, cái khăn giấy lại thấm ướt.
Bác sĩ Highley hỏi:
- Chuyện gì thế này?
- Ồ! Chỉ một vết xước gây ra bởi mép tờ giấy nhưng có lẽ khá sâu nên máu chưa cầm được.
Bác sĩ Highley đứng dậy:
- Tôi hiểu. Tôi có ghi toa thuốc ngủ cho cô. Hãy uống ngay khi y tá mang vào nhé.
Bằng giọng yếu ớt và uể oải. Katie nói:
- Thưa bác sĩ, tôi không muốn uống thuốc vì thuốc ngủ đã từng làm tôi bị phản ứng phụ.
- Cô Katie à, tôi buộc lòng phải cho thuốc ngủ, nhất là với một người vốn lo lắng nhiều và có thể trằn trọc suốt đêm như cô. Tôi muốn ngày mai cô sẽ khỏe hơn sau một đêm an giấc. Ồ! Bữa cơm tối của cô đây.
Một phụ nữ nhỏ con trạc lục tuần đang bưng khay thức ăn vào phòng. Bà ta liếc nhìn bác sĩ Highley với vẻ nể sợ. Katie thầm nghĩ, ở đây mọi người đều nể sợ ông bác sĩ này. Khác hẳn những khay thức ăn bằng nhựa hoặc bằng kim loại của các bệnh viện, khay thức ăn ở đây được đan bằng mây tre trắng và cạnh bên khay là cái giỏ đựng nhật báo. Thức ăn được dọn trên chén bát và đồ bằng bạc sang trọng. Có một hoa hồng đỏ được cắm trong lọ hoa. Cái nắp bằng bạc đậy trên cái đĩa lớn nhằm giữ nóng món sườn trừu. Sà lách, đậu xanh tái quân cờ, bánh biscuit nóng, trà và nước quả có đá. Trông thấy bà nhân viên đặt cái khay xuống và chực rời khỏi phòng, bác sĩ Highley nói:
- Hãy chờ đã.
Rồi ông quay sang Katie: "Như cô thấy đó, thức ăn ở đây chẳng thua gì nhà hàng sang trọng. Tuy vậy, tôi mong tối nay cô sẽ không ăn gì. Theo kinh nghiệm, tôi thấy những bệnh nhân nào chịu khó nhịn ăn một thời gian dài trước khi giải phẫu thì ít gặp những rắc rối trong thời gian hậu phẫu.
Katie nói:
- Tôi không thấy đói chút nào.
- Tốt — Bác sĩ Highley nói và ra hiệu cho bà nhân viên.
Bà cầm lấy khay thức ăn, bước vội ra khỏi phòng.
Bác sĩ Highley nói:
- Thôi, cô hãy nghỉ đi. Và đừng quên uống thuốc ngủ đấy.
Katie gật đầu nhưng không hứa.
Trước khi ra khỏi phòng, bác sĩ Highley dừng lại nơi ngưỡng cửa và nói:
- Ồ! Rất tiếc là điện thoại của căn hộ này bị hỏng. Sáng mai sẽ có người đến sửa. Liệu tối nay có ai gọi cho cô không? Có ai sẽ vào đây thăm cô?
- Chẳng ai cả. Không ai gọi cũng chẳng ai thăm. Bà chị tôi là người duy nhất biết tôi đang ở đây và đêm nay bà bận đi xem nhạc kịch.
Highley mỉm cười:
- Vậy thì chúc cô một đêm ngon giấc, cô Katie nhé!
- Cám ơn bác sĩ.
Bác sĩ Highley ra khỏi phòng. Katie nhắm mắt lại, nàng thấy mình bềnh bồng, nổi trôi, như thể bị cuốn đi...
Có giọng nói e dè: "Thưa cô Katie..."
Katie mở mắt?
- Cái gì... ồ! Tôi suýt ngủ quên.
Trước mắt Katie là cô y tá Renge. Cô đang bưng bát khay, trên khay có viên thuốc đựng trong cái cốc nhỏ bằng giấy bìa.
Cô y tá nói:
- Thưa cô Katie, cô phải uống thuốc ngay ạ. Đây là viên thuốc ngủ mà bác sĩ Highley đã dặn. Ông bảo tôi hãy đứng đây cho đến khi biết phải chắc cô đã uống xong.
- Ồ! - Katie thốt lên.
Nàng cầm lấy viên thuốc, bỏ vào miệng và uống một ngụm nước.
Cô y tá hỏi: - Thưa cô Katie, để tôi làm giường cho cô ngủ nhé?
Nhận ra mình đang nằm trên tấm phủ giường, Katie gật đầu và đứng dậy để vào phòng tắm, ở đây nàng lấy ra viên thuốc ngủ chặn dưới lưỡi. Thuốc bắt đầu tan nhưng nàng khạc nhổ ra khá nhiều. Nàng thầm nhủ, mình thà thức trắng còn hơn gặp phải ác mộng. Nàng rửa mặt, đánh răng rồi trở vào phòng. Nàng cảm thấy yếu sức, chóng mặt.
Đỡ Katie nằm xuống, cô y tá nói:
- Cô thấy mệt lắm phải không? Tôi sẽ canh cho cô ngủ và tôi tin chắc cô sẽ ngon giấc. Nếu cần đến tôi hoặc bất cứ điều gì, cô cứ việc nhấn máy nội đàm.
- Cám ơn em - Katie nói.
Nàng thấy dầu nặng trĩu, mắt mở hết nổi.
- Thưa cô Katie, cô có cần tắt đèn ngay không?
- Em vui lòng tắt cho - Katie nói.
Nàng chỉ có một ước muốn: nhắm mắt lại và ngủ.
- Chúc cô Katie ngon giấc.
- Mấy giờ rồi em?
- Thưa cô, tám giờ đúng ạ.
- Cám ơn em.
Cô y tá ra khỏi phòng. Katie nhắm mắt lại. Thời gian trôi qua, nhịp thở của nàng dần dần ổn định. Vào hai mươi giờ ba mươi, có tiếng động nhỏ phát ra từ quả đấm cửa phòng khách, nhưng Katie không nghe thấy.