← Quay lại trang sách

- 58 & 59 -

Gertrude cùng vợ chồng Krupskak từ tốn thưởng thức món thịt bò tiêm mỡ nấu cà rốt hành. Nể lời mời của bà Gana Krupshak, bà Gertrude đã hai lần múc thêm món thịt bò trước khi tráng miệng bằng một miếng bánh sôcôla lớn.

Bà Gertrude nói:

- Thường thì tôi không ăn nhiều đến thế, nhưng thú thật từ khi phát hiện cái chết của Edna đến giờ, tôi chẳng ăn gì cả.

Bà Gana khẽ gật đầu trong khi ông Krupshak cầm lấy tách cà phê và đĩa tráng miệng. Ông nói:

- Hôm nay có trận đấu của đội Knicks. Tôi phải xem mới được...

Rồi ông sang phòng khách và mở truyền hình.

Thấy chồng đã rời khỏi bàn ăn, bà Gana nói với Gertrude:

- Chúng ta nên sang căn hộ của Edna để nhìn qua một cái. Ồ! Tôi không muốn thúc hối chị đâu.., chị cứ việc uống thêm cà phê hoặc ăn thêm một miếng bánh nữa.

- Không... ồ! Không. Ta phải sang đó thôi. Quả là đau lòng, nhưng phải sang thôi.

- Để tôi lấy chìa khóa.

Hai người đàn bà đi nhanh qua sân chung cư. Lúc nãy, khi họ ăn tối, tuyết lại rơi, rét mướt. Gana rụt cổ vào chiếc áo choàng và nghĩ đến chiếc áo giả da beo thật đẹp của Edna. Bà biết giờ đây chiếc áo đã thuộc về bà.

Họ trở nên lặng lẽ khi bước vào căn hộ của Edna. Lớp bột trắng mà các thanh tra đã sử dụng để lấy dấu tay vẫn còn đó, trên bàn và trên những quả đấm cửa. Hai người đàn bà sững sờ khi nhận ra rằng họ cùng lúc nhìn vào cái nơi mà Edna đã ngã xuống, co quắp, để vĩnh biệt cõi trần.

Gana nói nho nhỏ:

- Vẫn còn vết máu trên máy sưởi. Tôi phải dẫn ông nhà tôi quét lên đó một lớp sơn mới được,

Gertrude rùng mình:

- Vâng. Thôi đừng nói nữa.

Quan sát đồ đạc trong phòng, Gertrude chọn cái trường kỷ, những chiếc ghế bành và cái bàn, trong khi Gana tiến về cái tủ hốc tường và lấy ra cái áo choàng giả lông báo. Bà nói: "Edna đã có lần cho tôi mượn cái áo này để đi dự hội".

Tuân theo di chúc của Edna, hai người đàn bà nhanh chóng chọn những gì mà họ được nhận và quyết định sẽ cho Hội Cứu Tế những thứ còn lại.

Cuối cùng, Gana thở dài:

- Như thế là xong, về phần các món nữ trang, chẳng bao lâu nữa, cảnh sát sẽ trao cho chúng ta. Chị được chiếc nhẫn còn tôi cây ghim cài.

Gertrude chợt nhớ trước đây Edna đã cất những món nữ trang đó trong ngăn kéo của cái tủ nhỏ đầu giường và đồng thời bà cũng nhớ rằng vào tối thứ tư bà đã trông thấy bác sĩ Highley kéo cái ngăn tủ đó.

Bà nói với Gana:

- Chuyện này làm tôi nhớ ra rằng chúng ta chưa xem qua ngăn kéo của cái tủ nhỏ đầu giường.

Và bà kéo ngăn tủ ra. Bà biết rằng cảnh sát đã lấy đi cái hộp đựng nữ trang, nhưng ngăn kéo không trống trơn. Ở sâu trong ngăn kéo có chiếc giày mọi cũ rích.

- Phải chi đầu óc tôi đủ sáng suốt để hiểu ra. Chị có thể cho tôi biết vì lý do gì Edna đã giữ cái thứ này? - Bà Gana hỏi.

Bà đưa chiếc giày mọi ra phía ánh sáng. Chiếc giày trông méo mó, gót mòn nhẵn và những đốm ở mép giày cho thấy nó đã từng bị lê trên tuyết.

- Đó chính là điều làm tôi thắc mắc - Gertrude thốt lên.

Rồi trước vẻ bối rối của Gana, bà cố giải thích: "Cô Katie De Maio có lần hỏi tôi phải chăng Edna đã gọi một trong những bác sĩ ở Westlake là "Hoàng tử trong mộng". Và chính câu hỏi ấy làm tôi thắc mắc. Dĩ nhiên, Edna không hề gán cho một bác sĩ nào cái từ đó. Nhưng Edna có kể cho tôi nghe rằng bà Vangie Lewis thường mang đôi giày mọi cũ rích này mỗi khi đến bệnh viện. Cách đây hai tuần, khi bà Vangie rời khỏi bệnh viện, Edna đã chỉ tôi đôi giày mọi và bảo rằng cô ta thường trêu ghẹo bà Vangie về chuyện đó. Vì chiếc giày chân trái quá rộng nên bà Vangie thường để rơi nó. Edna trêu Vangie rằng có lẽ bà đang chờ "Hoàng tử trong mộng" đến nhặt chiếc giày.

- Nhưng "Hoàng tử trong mộng" không phải là nhân vật của "Cô bé Lọ Lem". "Hoàng tử trong mộng" là nhân vật của Nàng Bạch Tuyết.

- Tôi cũng nghĩ thế và đã nói với Edna rằng cô đã lầm. Edna đã cười và cho biết bà Vangie cũng đã nói thế. - Gertrude nói.

Rồi bằng giọng tư lự, Gertrude tiếp: "Khi nhắc đến chuyện "Hoàng tử trong mộng", cô Katie De Maio có vẻ ưu tư. Và tối thứ tư qua, tôi thắc mắc phải chăng bác sĩ Highley đã muốn tìm chiếc giày mọi trong hộc tủ này? Chị biết không, tôi muốn đến gặp cô Katie hoặc ít nữa cũng gửi lại cho cô vài dòng chữ. Tôi linh cảm mình không nên trễ nải chuyện này đến ngày thứ hai.

Bà Gana nghĩ đến chồng, và biết ông sẽ dán mắt vào truyền hình cho đến nửa đêm. Cái cảm giác hồi hộp thích thú dâng lên trong lòng bà. Bà chưa lần nào được đặt chân đến văn phòng biện lý.

Bà nói:

- Cô Katie có hỏi tôi rằng phải chăng Edna giữ chiếc giày cũ của mẹ để làm kỷ niệm. Tôi biết cô Katie muốn nói đến chiếc giày mọi này. Này chị, tôi sẽ đến đó với chị. Chồng tôi hẳn không biết tôi đi đâu.

- 59 -

Bỏ xe ở bãi đậu xe của tòa án, Jim Berkeley bước vào sảnh chính. Bảng chỉ dẫn ở lối vào cho biết văn phòng của bác sĩ pháp y nằm ở lầu hai, trong khối nhà xưa cũ nhất. Jim Berkeley bỗng nhớ đến vẻ mặt của Richard Carroll vào tối hôm qua khi anh ta nhìn đứa con của họ. Vì cay đắng và tức giận, suýt nữa Jim đã thốt lên: "Bộ đứa bé không giống vợ chồng tôi ư? Vậy thì sao?" nhưng rồi Jim thấy điều đó thật ngu xuẩn, tệ hại và vô ích.

Sau nhiều lần rẽ phải rồi rẽ trái theo những hành lang chằng chịt, Jim tìm thấy văn phòng bác sĩ pháp y. Khối văn phòng vắng người nhưng Richard đã bước ra khỏi phòng làm việc ngay sau khi có tiếng cửa khép lại ở phòng tiếp khách.

- Cám ơn anh đã đến — Richard nói.

Jim thầm nghĩ, Richard cố tỏ vẻ thản nhiên với mình, rồi ông lạnh lùng chào Richard, họ cùng bước vào văn phòng.

Richard nói:

- Chúng tôi đang điều tra về cái chết của Vangie Lewis. Bà ấy là bệnh nhân của bệnh viện Westlake. Và nếu tôi không lầm thì Westlake cũng là nơi mà vợ anh đã sanh con.

Jim gật đầu.

Cân nhắc từng chữ, Richard nói:

- Trong khi tiến hành điều tra, có nhiều điều làm chúng tôi rất thắc mắc. Vì vậy, tôi muốn hỏi anh một vài điều và tôi cam đoan sẽ giữ kín những gì anh cho tôi biết. Sự giúp đỡ của anh sẽ cực kỳ quí báu nếu...

- Nếu tôi bảo rằng Maryanne là một đứa con nuôi. Có phải thế không?

- Đúng.

Nghĩ đến Maryanne. Jim chẳng còn thấy giận Richard:

- Không. Maryanne không phải là con nuôi. Tôi đã có mặt khi cháu sinh ra và tôi cũng đã quay phim, chụp ảnh.

Riehard từ tốn nói:

- Kể cũng khá lạ khi bố mẹ đều có mắt nâu lại sinh một đứa con có mắt màu xanh lục. Ông có phải là cha của bé không?

- Bộ anh muốn nói rằng Liz đã ngoại tình ư? Không. Tôi tin chắc không thể có chuyện đó được.

- Ông nghĩ sao về chuyện thụ thai nhân tạo? Bác sĩ Highley là chuyên gia về vấn đề vô sinh.

- Tôi và Liz có bàn với nhau về chuyện đó và cả hai chúng tôi đều không chấp nhận.

- Có thể Liz đã thay đổi ý định mà không cho ông biết. Vào thời buổi này, thụ thai nhân tạo là chuyện khá phổ biến. Mỗi năm tại Hoa Kỳ có hàng chục ngàn đứa trẻ ra đời theo cách thức đó.

Jim nói:

- Một năm trước khi Liz có bầu, chúng tôi biết chắc rằng mình chẳng có cơ may kiếm được đứa con nuôi. Sau đó Liz và tôi tính đến chuyện thụ thai nhân tạo nhưng rồi cả hai đều không chấp nhận. Khi vừa chào đời bé Maryanne có tóc màu nâu nhạt và mắt xanh. Mắt các đứa bé thường xanh biếc khi ra đời. Sau đó màu mắt của chúng trở nên tương tự như mắt bố mẹ. Với Maryanne, sự khác biệt đã tỏ ra quá rõ ràng trong những tháng sau này. Tuy vậy, điều đó chẳng hệ trọng gì, đối với chúng tôi, Maryanne là tất cả. Nhà tôi là người chẳng hề biết nói dối. Bà ấy là người rất trung thực. Gần đây, vì muốn biết sự thật, tôi đã nói với nhà tôi rằng tôi đã thay đổi quan điểm về vấn đề thụ tinh nhân tạo và tôi thông cảm cho những ai áp dụng cái phương pháp đó.

Richard hỏi:

- Và bà nhà đã phản ứng ra sao?

- Vợ tôi hiểu rõ tôi muốn nói điều gì. Và bà đã đáp rằng nếu tôi cho rằng bà có thể chọn một quyết định như thế mà không cho tôi biết thì quả thật tôi chẳng hiểu gì về người vợ của mình. Thế là tôi đã xin lỗi nhà tôi. Tuy vậy, tôi biết nhà tôi đã nói dối.

- Hoặc là bà nhà đã không hay biết gì về điều mà Highley đã làm cho bà - Richard từ tốn nói.