- 68 & 69 -
Nàng cố thức dậy. Nàng nghe có tiếng kêu của cánh cửa vừa khép lại và biết có ai đó vừa vào phòng nàng. Nàng cảm thấy đau nhức nơi cánh tay. À, phải rồi, bác sĩ Highley. Nàng thiu thiu ngủ... Nàng tự hỏi, không biết mình đã nói gì với bác sĩ Highley nhỉ? Vài phút sau, nàng thức dậy và chợt nhớ ra. Nàng nhớ đến chiếc xe màu đen với căm xe bóng loáng và ánh sáng hắt trên gọng kính bằng kim loại của bác sĩ Highley. Tối thứ hai, nàng đã trông thấy mọi chuyện. Bác sĩ Highley đã ôm Vangie vào xe ông ta. Ông ta đã giết Vangie.
Nàng nhớ trước đây Richard đã tỏ ra nghi ngờ một điều gì đó. Chàng đã cảnh báo nàng nhưng nàng không nghe.
Bác sĩ Hghley biết nàng đã trông thấy ông ta vào tối thứ hai. Nhưng tại sao lúc nãy nàng đã hỏi ông cái câu đó?
Nàng phải rời khỏi đây mới được, bởi nếu không ông sẽ giết nàng. Mỗi khi nằm viện nàng thường gặp ác mộng bởi nàng biết người ta thường chết trong bệnh viện.
Nàng thắc mắc không biết bác sĩ Highley đã đi đâu? Thế nào ông cũng trở lại. Nàng biết chắc như thế và nàng cần có người cứu giúp. Chẳng hiểu sao nàng thấy mình yếu lả đến thế? Ngón tay nàng vẫn rỉ máu. À phải rồi, vì những viên thuốc của Highley, uống chúng xong, nàng thấy người càng lúc càng yếu ớt. Đúng là những viên thuốc làm ngón tay nàng không thể cầm máu.
Sực nhớ đến máy điện thoại. Katie mò mẫm trong bóng tối và làm rơi cái máy. Cố mở mắt thật lớn, nàng quờ quạng và túm được sợi đây diện thoại rồi kéo máy lên. Cuối cùng, nàng đưa được ống nghe lên tai. Đường đây đã bị cắt. Nàng run rẩy lắc cái máy, cố gọi tổng đài.
Nhớ ra rằng bác sĩ Highley có nói ngày mai sẽ có người đến sửa điện thoại, nàng quyết định gọi cô y tá. Hẳn cô ta sẽ giúp nàng. Nàng nhấn nút nhưng ánh đèn phía sau cửa phòng nàng không cháy sáng, như thế có nghĩa là tín hiệu trên bảng trực của cô y tá cũng chẳng lóe lên.
Trong cơn chóng mặt, Katie men theo giường để đi ra thang máy. Nàng cần phải xuống lầu hai, nơi đó có người, có bệnh nhân, có y tá.
Có tiếng cửa đóng lại, nghe rất gần. Thế là ông ta trở lại. Hoảng hốt, Katie nhìn sững cánh cửa mở ra hành lang. Nàng biết nếu thoát ra bằng ngõ đó, nàng sẽ bị bắt gặp. Dốc hết sức lực, nàng lảo đảo đi về cửa phòng khách, mở ra, bước vào và đóng cửa lại.
Nàng không biết phải thoát theo ngã nào đây. Tuy vậy, nàng không thể nấn ná trong phòng khách này, bởi ông ta sẽ tức khắc vào đây để tìm nàng. Nếu đi ra sảnh, nàng phải ngang qua cửa phòng ngủ để mở và ông ta sẽ trông thấy nàng. Nhưng, muốn ra đến hành lang dài dẫn đến thang máy, nàng phải ngang qua sảnh. Nàng biết mình không thể chống chọi với ông ta. Nàng nghe có tiếng cửa mở. Ông đang trong phòng và tìm kiếm nàng. Nàng thầm nghĩ, liệu mình có thể chui dưới những tấm bạt để trốn? Không, không được. Ông sẽ tìm thấy nàng sẽ lôi nàng ra. Một cơn choáng làm nàng thấy căn phòng như quay cuồng quanh nàng. Nàng thấy đôi chân mình mềm nhũn, cổ họng khô ran.
Nàng lảo đảo đi về cửa phòng khách, cửa dẫn ra hành lang. Còn một cửa khác nữa là cửa cấp cứu. Nàng đã trông thấy cái cửa này khi ngồi xe lăn vào đây. Nàng có thể men theo ngã này để xuống tầng hai và kêu cứu. Ra đến hành lang, nàng biết chỉ trong vài giây nữa, ông ta sẽ ở phía sau nàng.
Cánh cửa của lối đi cấp cứu nặng trĩu. Katie cố hết sức để kéo ra... kéo nữa. Cửa từ từ mở ra. Katie tiến bước.
Lúc này nàng đang xuống cầu thang. Tuy tối đen như mực nhưng nàng không dám bật đèn, sợ bị phát hiện, cầu thang thẳng đứng. Nàng bám lấy lan can cầu thang để khỏi té ngã. Đôi chân trần của nàng không gây một tiếng động nào. Sau rất nhiều bậc thang, nàng đến trước một cánh cửa và xoay quả đấm cửa. Cửa đã khoá! Chỉ có thể mở từ bên ngoài.
Ngay lúc đó, nàng nghe có tiếng mở cửa ở tầng ba, bên trên nàng. Và có tiếng chân nặng nề bước xuống cầu thang.
- 69 -
Chris cho biết ông không cần nhờ đến luật sư. Ông đang ngồi đối diện với biện lý Scott. Cuộc thẩm vấn này là điều làm Chris ngại nhất bởi ông e rằng người ta sẽ không tin ông.
Nhưng Joan thì tin ông. Nàng đã nói với ông: "Nếu họ nghi ngờ anh thì cũng là chuyện thường tình thôi, Chris ạ. Anh hãy khai thật tất cả những gì anh biết".
Sau khi nhìn ông biện lý và hai viên thanh tra đã đón mình ở sân bay, Chris nói:
- Tôi chẳng có gì để giấu các ông.
Scott lặng im, vẻ bình thản. Một nhân viên trông còn trẻ bước vào, giấy bút trên tay.
Nhìn thẳng vào mặt Chris, Scott nói:
- Thưa cơ trưởng Chris Lewis, tôi xin báo anh biết rằng anh bị buộc tội đã sát hại Vangie Lewis, Edna Bums và bác sĩ Emmet Salem. Theo pháp luật qui định thì anh có quyền im lặng và không bị buộc phải trả lời mọi câu hỏi. Trong bất cứ lúc nào anh cũng có quyền ngưng khai cung và nhờ đến một luật sư. Mọi lời khai của anh đều có thể dùng làm chứng cứ để buộc tội anh trước tòa. Anh hiểu rõ chứ?
- Vâng.
Scott hỏi:
- Trong khi bị bắt giữ, anh có bị chửi rủa hoặc bị ngược đãi?
- Không hề có chuyện đó.
- Anh có muốn uống cà phê hoặc ăn gì không?
Đưa tay lên trán, Chris nói:
- Ông vui lòng cho tôi ly cà phê. Giờ thì tôi sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi của ông.
Thật bất ngờ, Scott nêu lên câu hỏi:
- Phải chăng anh đã giết Vangie Lewis, vợ anh?
Nhìn thẳng vào mặt Scott. Chris đáp:
- Tôi không hề giết vợ tôi. Tôi không biết Vangie đã bị sát hại. Nhưng tôi biết một điều: Vangie đã chết trước nửa đêm thứ hai và Vangie không tự vẫn tại nhà.
Scott, Charley Phil và viên tốc ký đều tỏ vẻ ngạc nhiên trong khi Chris trầm tĩnh nói tiếp: "Tối thứ hai, trước lúc nửa đêm, tôi đã về nhà. Vangie không có đó và tôi đã quay lại New York. Sáng hôm sau, khi tôi về nhà lúc mười một giờ, tôi thấy Vangie nằm trên giường. Khi ông giám đốc nhà đòn đến lấy quần áo của Vangie để khâm liệm và cho tôi biết giờ qua đời của Vangie, thì tôi hiểu ra rằng Vangie đã được đưa về nhà sau khi đã chết. Ngoài chuyện đó, tôi đã để ý thấy có một chi tiết xem chừng không ổn. Khi chết vợ tôi mang trên chân đôi giày mà nàng chẳng khi nào mang chúng hoặc có lần thử chọn chúng. Suốt sáu tuần trước khi từ trần, Vangie chỉ mang đôi giày mọi, đôi giày mà bà người làm đã để lại. Cẳng chân và bàn chân phải của Vangie sưng phù vì thế nàng đã chọn đôi giày mọi đó..."
Buổi hỏi cung diễn ra dễ dàng hơn Scott nghĩ. Những câu hỏi liên tục được nêu lên. "Anh đã rời khách sạn lúc tám giờ tối và trở về khoảng mười giờ. Anh đã đi đâu trong thời gian đó?
- Tôi đi xem xinê ở Greenwich Village. Rồi về khách sạn, tôi không sao chợp mắt được nên quyết định về nhà để nói chuyện với Vangie. Lúc đó đã quá nửa đêm.
- Tại sao anh không ở lại nhà để chờ vợ anh? — Scott hỏi.
Và ông bồi thêm một câu như trời giáng: "Anh có biết thai nhi mà vợ anh mang trong bụng có dòng máu Á châu?"
- Ồ! Chúa tôi. Chris kinh ngạc thốt lên.
Chris thầm nghĩ đến bác sĩ Fukhito. Tại sao hắn ta lại giở trò đó với Vangie? Có lẽ vì Vangie đã quá tin ở hắn ta. Ô! tội nghiệp cô bé dại khờ. Chẳng lạ gì Vangie rất sợ khi gần đến ngày sanh. Hẳn đó là lý do để Vangie cầu cứu bác sĩ Salem. Nàng muốn né tránh. Đúng là một cô bé...
Những câu hỏi lại nối tiếp: "Anh có biết chuyện quan hệ bất chính của vợ anh không?"
- Không, không.
- Tại sao anh tìm đến nhà Edna Bums vào tối thứ ba?
Cà phê được mang vào. Chris cố tìm câu trả lời.
Chris nói:
- Ông vui lòng chờ cho... Liệu chúng ta có thể nhìn các sự việc theo tiến trình tuần tự của chúng?
Rồi, uống một ngụm cà phê, Chris tiếp: "Tối thứ ba, Edna Burns đã gọi điện cho tôi: Lúc đó chưa biết rằng Vangie đã chết trước khi được đưa về nhà. Tôi thấy Edna ăn nói có vẻ lung tung. Cô ta kể chuyện "Cô bé Lọ Lem" với "Hoàng tử trong mộng", rồi bảo rằng có cái dành cho tôi. Thứ sẽ làm tôi quan tâm. Ngoài ra Edna cho biết cô cũng cần báo với cảnh sát. Lúc đó tôi nghĩ rằng có lẽ Edna biết Vangie đã dan díu với ai. Sau đó, tôi đã lái xe đến khu chung cư của Edna. Một đứa bé đang dẫn chó đi dạo chỉ cho tôi căn hộ của Edna. Tôi đã nhấn chuông, rồi gõ cửa. Có tiếng truyền hình phát ra từ bên trong. Đèn thắp sáng nhưng cô Edna không lên tiếng. Tôi thầm nghĩ có lẽ Edna đã say và tốt hơn không nên nấn ná làm gì bởi có thể Edna là người gàn gàn dở dở. Thế là tôi về nhà".
- Anh không vào căn hộ Edna?
- Không.
- Lúc đó là mấy giờ?
- Khoảng chín giờ rưỡi tối.
- Sau đó anh làm gì?
Những câu hỏi, hết câu này đến câu khác. Chris uống thêm một ngụm cà phê. Chàng dứt khoát nói hết sự thật. Nếu người ta tin ở lời khai của chàng, thì chàng có thể sống với Joan. Chàng nhớ đến ánh mắt trìu mến của nàng đêm qua và vòng tay ôm của nàng. Lần đầu tiên trong đời, chàng biết rằng đã có một người để chàng có thể nương náu và chia sẻ những ưu phiền của chàng.
Chàng hít thở sâu. Giờ đây họ hỏi chàng về bác sĩ Salem.