← Quay lại trang sách

- 74 & 75 -

Ông Scott hỏi:

- Anh có thể nhận ra được chiếc giày của vợ anh chứ?

Chris gật đầu:

- Đương nhiên. Đó là chiếc giày rộng rinh, giày chân trái.

- Khi gọi điện cho anh, Edna Bums có cho biết cô ta đang giữ chiếc giày?

- Không. Cô ấy chỉ nói cô có điều muốn báo cảnh sát và cần nói chuyện với tôi.

- Lúc đó anh có nghĩ rằng cô ta muôn tống tiền... đe dọa anh?

- Không. Tôi cho rằng đó là lời của người say rượu. Tôi biết Edna là nhân viên bệnh viện Westlake, nhưng tôi không ngờ cô ta chính là cô tiếp tân mà Vangie thường nói với tôi. Vangie kể rằng Edna hay trêu nàng vì nàng mang đôi giày cũ rích.

- Được. Chúng tôi sẽ cho ghi chép những lời anh đã khai. Nếu đồng ý, anh hãy ký tên vào đó. Sau đó, anh có thể ra về. Sáng mai chúng tôi cần gặp anh để hỏi thêm những câu bổ sung.

Lần đầu tiên, Chris nhận thấy ông biện lý có vẻ bắt đầu tin chàng.

Chris đứng dậy và hỏi:

- Joan đâu rồi?

- Cô ấy đã khai xong và có thể ra về cùng anh. Ô! Anh cho tôi hỏi một câu sau cùng: Anh nghĩ sao về bác sĩ Highley?

- Tôi chưa từng gặp ông ấy.

- Anh có đọc bài báo viết về ông ta chưa? - Scott trao tờ Newsmaker cho Chris.

Chris liếc qua bài báo và ảnh chụp bác sĩ Highley:

- Hôm qua tôi đã đọc bài này trên máy bay.

Rồi chàng chợt nhớ ra và tiếp: "Đúng rồi, đây là điều tôi cố tìm".

- Anh nói gì? - Scott hỏi.

- Bác sĩ Highley đúng là người tôi đã trông thấy ra khỏi thang máy khách sạn Essex House hôm qua. Khi tôi đến tìm bác sĩ Salem.

- 75 -

Ông ta thắp sáng đèn. Nàng mù mờ trông thấy khuôn mặt trơn nhẵn của ông, đôi mắt lồi nhìn trừng nàng, làn da nhễ nhại mồ hôi, mớ tóc hung rối bù trên trán.

Nàng cố hết sức để đứng dậy và thấy mình đang trong căn phòng nhỏ tương tự như phòng đợi. Ở đây rất lạnh. Phía sau nàng là cánh cửa bằng thép nặng nề. Nàng tựa vào cửa, cố thu người lại.

Lúc này, ông ta mỉm cười nói:

- Cô Katie à, cô đã giúp tôi đỡ nhọc công. Lát nữa đây, như thường lệ, tôi và y tá Renge sẽ làm một vòng qua các phòng và chúng tôi sẽ cho rằng cô đã tự ý rời khỏi bệnh viện. Chúng tôi sẽ thông báo cho chị cô, nhưng phải nhiều tiếng nữa bà ấy mới về nhà, có đúng thế không? Phải trễ lắm người ta mới bắt đầu đi tìm cô. Liệu có ai nghĩ rằng cô đang ở đây? Hôm nay, trong khu cấp cứu có một cụ già vừa qua đời. Chúng tôi đã đưa xác ông cụ vào phòng ướp lạnh. Ngày mai, khi nhà đòn đến đây nhận xác, họ sẽ phát hiện ra cô. Chẳng ai thắc mắc về lý do khiến cô chết: cô bị xuất huyết rồi cuống cuồng lên và đi lung tung trong cơn hôn mê. Rủi thay, cô đã xuống đây rồi kiệt sức và chết vì mất máu.

- Không, - Katie thốt lên. Cơn choáng làm nàng lảo đảo.

Ông ta mở cánh cửa thép và đẩy Katie vào bên trong. Nàng đã bất tỉnh. Ông quỳ xuống bên nàng và tiêm cho nàng mũi heparin sau cùng. Ông nhìn một lúc, thầm nghĩ như thế là xong một đời. Rồi ông đứng dậy, phủi những vết bụi trên quần.

Ông đóng cánh cửa thép lại. Đây là cánh cửa ngăn cách phòng ướp lạnh với phòng đợi lại. Rồi ông tắt đèn. Thận trọng mở cánh cửa dẫn ra hành lang, ông ra bằng lối cũ và đến bãi đậu xe của bệnh viện bằng lối cửa mà ông đã vào mười lăm phút trước đó.

Chẳng bao lâu sau, ông uống một tách cà phê capucino nóng và nói với cô phục vụ:

- Mấy cú điện thoại làm tôi khá mất thời gian. Thôi, tôi phải vào trong đó để chăm sóc cho một bệnh nhân ốm nặng.