Hồi 47 Mây điểm tinh kỳ thu tới ải-Gió truyền còi trống tối qua quan
dịch giả: cao tự thanh
Hồi 47
mây điểm tinh kỳ thu tới ải
gió truyền còi trống tối qua quan
ột hôm, thuyền tới Đường Cô. Đoàn người bọn Vi Tiểu Bảo, Sách Ngạch Đồ lên bộ đi tiếp, qua Thiên Tân tới Bắc Kinh. Vi Tiểu Bảo vào tới cửa kinh đô, quả có cảm giác như vừa qua kiếp khác, trong lòng mừng rơn, lập tức vào yết kiến hoàng đế.
Khang Hy đang trong Thượng thư phòng, lập tức truyền kiến. Vi Tiểu Bảo bước tới trước mặt Khang Hy, quỳ xuống dập đầu, còn chưa đứng lên, trong lòng vui buồn xen lẫn, nhịn không được phục luôn xuống đất buông tiếng khóc lớn.
Khang Hy thấy Vi Tiểu Bảo tới, trong lòng nửa mừng nửa giận, nghĩ thầm “Thằng tiểu tử này vô pháp vô thiên, lại dám trái chỉ. Lần này tuy phái y đi làm việc nhưng cũng phải răn dạy y một phen, để y khỏi được sủng ái mà kiêu căng, lại không quản thúc được”. Nào ngờ Vi Tiểu Bảo vừa gặp mặt đã khóc lớn, Khang Hy trong lòng cũng mềm ra, cười nói “Con mẹ nó, thằng tiểu tử ngươi gặp lão tử, tại sao lại khóc?”.
Vi Tiểu Bảo khóc nói “Nô tài chỉ cho rằng suốt đời suốt kiếp không được thấy mặt hoàng thượng nữa. Hôm nay lại được gặp, quả thật rất vui mừng”. Khang Hy cười nói “Đứng lên đi, đứng lên đi! Để ta nhìn ngươi nào”. Vi Tiểu Bảo bò dậy, trên mặt đầy nước mắt nước mũi, nhưng khóe miệng lại hé nụ cười.
Khang Hy cười nói “Con mẹ nó, thằng tiểu tử ngươi cũng cao lên đấy”. Đột nhiên nổi ý trẻ thơ, bước xuống ngự tọa, nói “Chúng ta đo đo xem rốt lại là ngươi cao hơn hay ta cao hơn”, rồi bước tới đứng sóng vai với y. Vi Tiểu Bảo nhìn thấy y cao suýt soát mình, nhưng hoàng thượng muốn so cao thấp, há lại có thể cao hơn hoàng thượng, lập tức hơi khuỵu gối xuống một chút.
Khang Hy đưa tay đo đo trên đầu hai người, thấy mình cao hơn khoảng không đầy một tấc, cười nói “Chúng ta cao bằng nhau”, rồi bước ra mấy bước, cười nói “Tiểu Quế tử, ngươi sinh được mấy đứa con rồi?”. Vi Tiểu Bảo nói “Nô tài rất vô dụng, chỉ sinh được hai trai một gái”. Khang Hy hô hô cười rộ, nói “Thế thì ta hơn ngươi nhiều, ta đã có bốn con trai, ba con gái rồi”. Vi Tiểu Bảo nói “Hoàng thượng hùng tài đại lược, tự nhiên... tự nhiên rất cao cường”. Khang Hy cười nói “Mấy năm không gặp nhau, học vấn của ngươi cũng chẳng tiến bộ chút nào. Chuyện sinh con thì có liên quan gì với hùng tài đại lược chứ?”.
Vi Tiểu Bảo nói “Chu Văn vương trước kia có một trăm con trai, phàm là hoàng đế tốt thì nhất định đông con”. Khang Hy cười hỏi “Sao ngươi biết?”. Vi Tiểu Bảo nói “Hoàng thượng phái nô tài đi câu cá, chúng ta cũng giống như Chu Văn vương và Khương Thái công. Chuyện Chu Văn vương tự nhiên nô tài phải hỏi rõ, để lúc gặp hoàng thượng không đến nỗi không biết lấy gì mà trả lời”.
Mấy năm nay Khang Hy bận rộn lo đánh Ngô Tam Quế, ngày đêm vất vả lo lắng việc nước, bên cạnh không có gã bầy tôi thiếu niên Vi Tiểu Bảo này để cười đùa giải muộn, có lúc cũng cảm thấy rất tịch mịch, lúc ấy vua tôi trùng phùng, vô cùng vui mừng, nói chuyện phiếm hồi lâu, hỏi cuộc sống của y trên đảo Thông Ngật, lại hỏi tới phong thổ dân tình Đài Loan.
Vi Tiểu Bảo nói “Đài Loan đất đai màu mỡ, khí hậu ấm áp, có nhiều sản vật, bách tính sống rất sung sướng, biết hoàng thượng chuẩn cho họ được ở lại Đài Loan, ai cũng cảm kích hoàng ân hạo đãng, đều nói hoàng thượng đúng là Điểu Sinh Ngư Thang không bớt không trừ”. Khang Hy gật đầu nói “Làm chính sự thì lấy việc không quấy nhiễu dân làm đầu. Bách tính đã an cư lạc nghiệp ở Đài Loan, nếu bắt họ phải dời vào nội địa quả là quấy nhiễu dân rất lớn. Các đại thần trong triều không biết rõ tình hình Đài Loan, nghị luận bừa bãi, suýt lỡ mất việc lớn. Ngươi và Thi Lang ra sức can ngăn, công lao không nhỏ”.
Vi Tiểu Bảo phịch một tiếng quỳ xuống, dập đầu nói “Nô tài nhiều lần trái chỉ, có chém mười bảy mười tám cái đầu cũng đáng tội, bất kể có công lao gì cũng xin hoàng thượng không cần nhớ tới. Chỉ xin hoàng thượng ra ơn, tha mạng cho nô tài, cho ta được hầu hạ bên cạnh người”.
Khang Hy mỉm cười nói “Ngươi biết là chém mười bảy mười tám cái đầu cũng đáng tội, nhưng tiếc là ngươi không có mười tám cái đầu, nếu không thì ta nhất định đã chém mười bảy cái rồi”. Vi Tiểu Bảo nói “Vâng, vâng. Nô tài cũng không cần có nhiều đầu, chỉ cần giữ được một cái, có cái miệng để nói chuyện ăn cơm thì trong lòng cũng thỏa mân rồi”. Khang Hy nói “Cái đầu này có giữ được không thì còn phải xem từ nay trở đi ngươi có trung thành không, dám trái chỉ không”. Vi Tiểu Bảo nói “Nô tài Để chữ trung lên đầu, Lòng trung rỡ rỡ, Mật đỏ lòng trung, Tận trung báo quốc”.
Khang Hy nói “Ngươi nhớ được nhiều thành ngữ có chữ trung đấy, còn gì nữa không?”. Vi Tiểu Bảo nói “Nô tài trong lòng chỉ có một chữ trung, tự nhiên là nhớ rất nhiều. Ví dụ như... Ví dụ như Trung quân ái quốc, Trung thần không sợ chết, sợ chết chẳng trung thần, còn có Trung hậu thành thật...”. Khang Hy nói “Thôi đứng lên đi. Ngươi mà trung hậu thành thật thì trên đời không còn kẻ điêu ngoa xảo trá nữa”.
Vi Tiểu Bảo đứng lên, nói “Bẩm hoàng thượng, ta chỉ trung với một mình người thôi. Đối với người khác thì không trung gì lắm, có lúc biết đâu cũng gian gian một chút. Tính nô tài có chút lưu manh, chuyện đó hoàng thượng rất biết mà. Có điều ta đối với hoàng thượng rất biết trung thành, đối với bằng hữu thì rất biết nghĩa khí, lúc trung nghĩa đôi bề không thể trọn vẹn thì nô tài chỉ đành co đầu rụt cổ, câu cá trên đảo Thông Ngật thôi”.
Khang Hy nói “Ngươi không cần lo, không cần nói trước, ta không bắt ngươi đánh Thiên Địa hội đâu”. Rồi chắp tay sau lưng, đi đi lại lại, thong thả nói “Ngươi đối với bằng hữu rất biết nghĩa khí, đó là nết tốt, ta cũng không trách ngươi. Bậc thánh nhân hiểu rõ đạo trung thứ, chữ trung ấy cũng không chỉ nói chuyện thờ vua, mà hết lòng hết sức với bất kỳ ai cũng đều là trung. Hai chữ trung nghĩa, vốn là một mà hai, hai mà một. Ngươi thà chết không chịu phản bạn, không chịu vì vinh hoa phú quý mà bán đứng bạn bè, cũng kể là hiếm có, rất có phong thái cổ nhân. Ngươi đã không chịu phản bạn, tự nhiên sẽ không phản ta. Tiểu Quế tử, ta tha tội cho ngươi không phải chỉ vì những công lao trước đây của ngươi, không phải chỉ vì hai chúng ta từ nhỏ đã rất hợp nhau, mà còn vì ngươi coi trọng nghĩa khí thì hoàn toàn không có gì xấu”.
Vi Tiểu Bảo cảm kích rơi lệ, nghẹn ngào nói “Nô tài... nô tài chuyện gì cũng không biết, chỉ biết người khác thật lòng đối xử tốt với ta, thì quả thật... quả thật không thể... không thể có lỗi với y”.
Khang Hy gật gật đầu, nói “Nhiếp chính nữ vương nước La Sát đối với ngươi cũng không kém đâu, ta phái ngươi đi đánh thị thì thế nào?”.
Vi Tiểu Bảo phì một tiếng bật cười, nói “Cô ta bị ngươi ta giam cầm, suýt nữa không giữ được tính mạng, nô tài xúi cô ta dùng súng gây loạn, đoạt được ngôi cao, cũng tính là tốt với cô ta rồi. Cô ta phái quân định tới xâm chiếm giang sơn cẩm tú của hoàng thượng thì ngàn vạn lần không tha thứ cho cô ta được. Cô gái này tính tình lẳng lơ, hôm nay lẹo tẹo với người đàn ông này, ngày mai lẹo tẹo với người khác, không thể coi là thật lòng. Chỉ tiếc nước La Sát quá xa, nếu không nô tài đem một đội quân đi bắt nữ vương ấy về cho hoàng thượng xem thì cũng thú vị”.
Khang Hy nói “Năm chữ Nước La Sát quá xa rất quan trọng, chỉ bằng vào năm chữ ấy thì trận này chúng ta sẽ nắm chắc phần thắng. Nước La Sát tuy có hỏa khí lợi hại, kỵ binh kiêu dũng, nhưng họ ở xa, chúng ta ở gần. Họ vạn dặm xa xôi xuống nam, quân lính, ngựa chiến, súng ống, đạn dược, lương thực, quần áo, cái gì cũng không dễ tiếp tế. Hiện ta đã phái Thượng thư bộ Hộ Y Tang A tới Ninh Cổ Tháp xây dựng hai thành Ái Hồn, Hô Mã Nhĩ, tích trữ lương thảo đạn dược, lại đặt mười dịch trạm để việc cung ứng lương thực quân nhu được thông suốt, ùn ùn không dứt. Hôm trước lại đã truyền chỉ cho Mông Cổ sai không được buôn bán với người La Sát. Lại sai Tướng quân Hắc Long Giang là Tát Bố Tố phái kỵ binh túa ra các nơi, nếu thấy xe lương thảo của người La Sát thì phóng hỏa đốt con mẹ nó đi, thấy ngựa chiến của quân La Sát thì lập tức giết con mẹ nó đi”.
Vi Tiểu Bảo cả mừng, nói “Hoàng thượng điều động như thế, đúng là cái gì trong cái gì mà cái gì ngoài ngàn dặm, trận này đã nắm chắc bảy tám phần thắng rồi”.
Khang Hy nói “Không phải như thế. La Sát là nước lớn, theo Nam Hoài Nhân nói thì địa giới còn rộng lớn hơn cả Trung Quốc chúng ta, quyết không thể khinh địch. Nếu chúng ta thua trận, Liêu Đông mà mất, gốc nước sẽ lung lay. Họ mà thua thì cũng không quan hệ gì tới đại cuộc, chẳng qua là lui về phía bắc mà thôi. Vì thế trận này chỉ được thắng không được thua, nếu ngươi thua thì ta sẽ dẫn quân ra ngoài cửa quan thân chinh. Chuyện đầu tiên sẽ là chém đầu ngươi đấy”, lúc nói câu này thanh âm rất nghiêm khắc.
Vi Tiểu Bảo nói “Xin hoàng thượng yên tâm. Nếu cái đầu trên cổ của nô tài không giữ được thì cũng để quân La Sát chém, chứ quyết không để hoàng thượng chém đâu”. Khang Hy nói “Ngươi biết rõ như thế thì tốt. Binh là việc dữ, đánh là việc nguy, ai cũng khó nắm chắc phần thắng. Ta chỉ là dặn ngươi ngàn vạn lần không được khinh suất, đánh nhau không phải là chuyện mồm mép trơn tuột đâu”. Vi Tiểu Bảo cung cung kính kính nói “Vâng”.
Khang Hy lại nói “Nếu chỉ nói việc hành quân đánh nhau thì vốn cũng không cần tới ngươi. Có điều lần này đánh nhau với nước La Sát hoàn toàn không phải là muốn tiêu diệt họ, chỉ là muốn họ biết khó mà lui, không dám tới xâm lấn đất đai của chúng ta là được rồi. Vì thế phải dùng cả ân uy, muốn họ mang ơn đội đức, hai nước vĩnh viễn giao hiếu. Chứ nếu chỉ biết cắm đầu đánh giết, vua nước La Sát thẹn quá hóa giận, dốc cả nước tới đánh, thì cho dù chúng ta có thắng cũng binh lửa liên miên, kết oán với người, cái được không bù được cái mất. Có thể hòa thì hòa, không đánh mà khuất phục được người, đó mới là điều hay nhất. Nếu ngươi có thể nói để Nhiếp chính nữ vương nước La Sát ra lệnh lui quân, hai nước giảng hòa, mới là công lao lớn”.
Vi Tiểu Bảo nói “Nô tài gặp tướng quân của nước La Sát sẽ đem lới thánh luận của hoàng thượng chỉ giáo cho y, bảo y báo lại cho Nhiếp chính nữ vương nước La Sát”.
Khang Hy nói “Ta đã cho gọi vài giáo sĩ Tây dương tới, hỏi rõ lai lịch các triều, phong thổ địa lý, việc quân việc dân của nước La Sát...”. Vi Tiểu Bảo nói “Đúng, đúng. Hoàng thượng đã biết họ lại biết mình như thế, sẽ trăm trận trăm thắng”. Khang Hy cười khẽ một tiếng, nói “Các giáo sĩ ấy nói, người La Sát khinh người lành mà sợ kẻ ác, nếu chỉ nói ngọt với họ, họ sẽ được đằng chân lân đằng đầu, càng lúc càng hung hăng, cần phải tỏ rõ ra cho họ biết chúng ta không dễ chơi. Vì thế chúng ta một mặt phát động đại quân, chuẩn bị đầy đủ, cần đánh lả đánh, mặt khác phải tỏ rõ ra chúng ta là nước lễ nghĩa, Trung Hoa thượng quốc, hoàn toàn không tùy tiện cậy mạnh khinh người”.
Vi Tiểu Bảo nói “Nô tài hiểu rồi. Chúng ta có lúc bôi mặt đỏ, rút đao múa may con mẹ nó, có lúc thì bôi mặt trắng, cười hì hì vuốt ve họ mấy cái. Cũng giống như Gia Cát Lượng bảy lần bắt Mạnh Hoạch, phải cho y thua tới mức khép nép vâng dạ, từ đó không dám làm phản nữa”.
Khang Hy cười ha hả, nói “Đúng là thế đấy”. Vi Tiểu Bảo thấy vẻ mặt y cười rất khác lạ, vừa xoay chuyển ý nghĩ đã hiểu rõ lý do, liền cười nói “Cũng như Vạn tuế gia bảy lần bắt Tiểu Quế tử, khiến nô tài vừa cảm kích vừa sợ hãi, từ đó không dám giở trò gì nữa. Tiểu Quế tử lại giống như Tôn Ngộ Không, rốt lại không sao nhảy ra khỏi lòng bàn tay Phật Như Lai của Vạn tuế gia”.
Khang Hy cười nói “Ngươi lớn thêm vài tuổi, càng lớn càng khiêm tốn. Nếu ngươi muốn nhảy ra khỏi lòng bàn tay ta, thì đúng là ta không bắt được ngươi đâu”. Vi Tiểu Bảo nói “Nô tài ở trong lòng bàn tay của hoàng thượng rất thoải mái, cần gì phải nhảy ra?”.
Khang Hy nói “Việc đánh dẹp Ngô Tam Quế nói ra thì công lao của ngươi cũng không nhỏ, chuyến ấy ngươi lại không đi được. Bây giờ ta phái ngươi thống lĩnh ba quân thủy bộ đánh dẹp La Sát. Thành Nhã Khắc Tát ở núi Lộc Đỉnh, ta phong ngươi làm Tam đẳng Lộc Đỉnh công, Phủ viễn đại tướng quân. Bên võ thì có Đô thống Bằng Xuân, Tướng quân Hắc Long Giang Tát Bố Tố, Tướng quân Ninh Cổ Tháp Ba Hải, bên văn thì có Sách Ngạch Đồ giúp ngươi. Trước tiên chúng ta phát ra bốn vạn quân mã bộ, năm ngàn quân thủy, nếu không đủ thì cần bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu. Tất cả ngựa chiến quân nhu đều đã chuẩn bị đủ, quân lương tích trữ ở Ái Hồn, Ninh Cổ Tháp đủ cho đại quân dùng trong ba năm. Pháo dã chiến có ba trăm năm mươi khẩu, pháo công thành có năm mươi khẩu. Như thế đủ chưa?”.
Khang Hy nói một câu, Vi Tiểu Bảo tạ ơn một câu, đợi y nói xong, vội vàng quỳ xuống dập đầu lia lịa.
Khang Hy nói “Quân La Sát ở Nhã Khắc Tát và Ni Bố Sở bất quá chỉ có sáu ngàn quân mã bộ. Chúng ta lấy số quân đông gấp bảy tám lần đối phó, là thế sấm sét ngàn cân, chỉ mong ngươi đừng làm mất oai phong của Trung Hoa chúng ta mới được”.
Vi Tiểu Bảo nói “Trận này là nô tài đi đánh thay hoàng thượng, chúng ta chỉ cần hơi thua thiệt cũng đã bị người La Sát coi thường rồi. Xin hoàng thượng yên tâm”. Khang Hy nói “Tốt lắm. Ngươi còn cần gì nữa không?”. Vi Tiểu Bảo nói “Nô tài có mang năm trăm quân khiên mây từ Đài Loan về kinh, họ từng đánh nhau với người Hồng Mao, giỏi chống cự hỏa khí, nô tài muốn mang họ đi đánh La Sát”.
Khang Hy mừng rỡ nói “Vậy thì tốt quá, bộ thuộc cũ của Trịnh Thành Công từng đánh bại quân Hà Lan, ngươi mang họ đi đánh quân La Sát, chúng ta lại nắm chắc thêm ba phần. Ta vốn lo quân La Sát hỏa khí lợi hại, e tướng sĩ của chúng ta bị thương vong nhiều”. Vi Tiểu Bảo nói “Khiên mây có thể đỡ được đạn, quân khiên mây thì lăn tròn dưới đất xông vào dùng đại đao chém chân quân địch”. Khang Hy cả mừng, luôn miệng khen “Tuyệt diệu, tuyệt diệu!”.
Vi Tiểu Bảo nói “Nô tài có người tiểu thiếp, năm xưa từng cùng tới Mạc Tư Khoa, biết tiếng La Sát. Xin hoàng thượng ân chuẩn cho nàng theo quân làm việc”. Theo quy củ nhà Thanh, lúc ra quân mang theo gia quyến trong quân là tội rất lớn, vì thế phải xin trước.
Khang Hy gật gật đầu, nói “Được rồi. Ngươi cố gắng lập công đi”.
Vi Tiểu Bảo dập đầu cáo từ, lúc lui ra tới cửa, Khang Hy hỏi “Nghe nói Trần Vĩnh Hoa sư phụ ngươi bị Trịnh Khắc Sảng giết chết, phải không?”. Vi Tiểu Bảo sửng sốt, ứng tiếng “Vâng”. Khang Hy nói “Trịnh Khắc Sảng đã quy hàng triều đình, ta đã ưng thuận với y sẽ bảo toàn tất cả con cháu họ Trịnh, ngươi đừng làm khó y”. Vi Tiểu Bảo chỉ đành vâng dạ.
Lần này y tới kinh, đã sớm chuẩn bị tìm dịp Trịnh Khắc Sảng rủi ro, nào ngờ Khang Hy đã đoán được bèn dặn dò như thế, nếu lại tới kiếm chuyện với y thì là trái chỉ, nghĩ thầm “Chẳng lẽ mối đại thù thằng tiểu tử này hại chết sư phụ mình lại bỏ qua à?”. Y cúi đầu chậm rãi bước ra, chợt nghe có người nói “Vi huynh đệ, chúc mừng ngươi”.
Vi Tiểu Bảo nghe thấy giọng nói rất quen, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy người trước mặt thân cao lưng rộng, cười hề hề nhìn mình, chính là Tổng quản Ngự tiền thị vệ Đa Long, vô cùng hoảng sợ. Hôm ấy y trốn ra khỏi cung, rõ ràng đã một kiếm đâm chết Đa Long trong phòng mình, hay là hồn y tới đòi mạng?”, Trong lúc nhất thời chỉ hoảng sợ tới mức toàn thân run lên, đã định quay người bỏ chạy, lại định quỳ xuống xin tha mạng, nhưng hai chân như bị đóng đinh xuống đất, không sao nhích được nửa bước, nửa người dưới trước sau đều căng ra, suýt nữa là són đái vãi phân luôn tại chỗ.
Đa Long bước tới gần, nắm tay y cười nói “Hảo huynh đệ, nhiều năm không gặp, ca ca rất nhớ ngươi. Từ khi chia tay đến nay chắc mọi việc đều được như ý. Nghe nói ngươi câu cá cho hoàng thượng ở đảo Thông Ngật, hoàng thượng thỉnh thoảng lại thăng tước cho ngươi, ta nghe được cũng rất mừng”.
Vi Tiểu Bảo cảm thấy bàn tay y ấm áp, ánh nắng mặt trời soi vào hành lang, bên cạnh y cũng có cái bóng, tựa hồ không phải ma quỷ, cũng bớt sợ hãi, lẩm bẩm “Vâng, vâng”, lại sợ y nhớ tới thù xưa, muốn tính nợ cũ, chỉ là rõ ràng nhát chủy thủ ấy đã đâm đúng vào bối tâm y, tại sao y vẫn không chết, đang lúc hoảng loạn, làm sao nghĩ ra được?
Đa Long lại nói “Hôm ấy ca ca bị ám toán trong phòng huynh đệ, may là huynh đệ đánh đuổi được thích khách, cái mạng của ta mới còn giữ được. Chuyện này trước nay chưa đích thân gặp ngươi cám ơn được, trong lòng vẫn thường nghĩ tới. Ngươi lại dặn Thi Lang đem lễ vật từ Đài Loan về tặng ta, quả thật không biết phải nói thế nào”.
Vi Tiểu Bảo thấy y thái độ thành thật, quyết không phải là cố ý nói ngược, nghĩ thầm “Y là Tổng quản Ngự tiền thị vệ, cận thần bên cạnh hoàng thượng. Lần ấy Thi Lang tới tặng lễ vật, tự nhiên là y có phần. Chắc y hỏi thăm Thi Lang về mình, Thi Lang bèn thuận nhân tình, nói trong số lễ vật có một phần là mình tặng để tiện tỏ ra có giao tình sâu đậm với mình, người ngoài nể mặt mình cũng không làm khó y. Chỉ là tại sao y nói mình đánh đuổi thích khách, chuyện này quả thật không hiểu được”.
Đa Long thấy y sắc mặt lúc trắng lúc xanh, dáng vẻ bồn chồn, chỉ cho là y bị Khang Hy trách phạt, bèn an ủi “Gần đây tâm tình hoàng thượng có lúc không được tốt, có quá nửa là vì bọn La Sát khinh người quá đáng, huynh đệ không cần lo lắng. Đợi hết phiên trực, chúng ta uống rượu một bữa, nói chuyện một phen”. Vi Tiểu Bảo nói “Hoàng thượng ơn đức như trời cao đất dày, mới rồi lại thăng chức cho ta. Huynh đệ trong lòng cảm kích, thật không biết làm sao để báo đáp ơn vua”, Đa Long cười nói “Chúc mừng, chúc mừng. Huynh đệ làm việc có tài, có thể chia sẻ được mối lo với hoàng thượng, được thăng quan tiến tước là chuyện đương nhiên”, thái độ ngưỡng mộ hiện rõ ra mặt.
Vi Tiểu Bảo thấy lời lẽ thái độ của y vừa thân thiết vừa cung kính với mình, vốn biết y là hán tử thành thật, không biết giả trá, nỗi sợ trong lòng tiêu tan hết, cười nói “Đa đại ca, xin ngươi chờ một lúc, huynh đệ mắc tiểu quá. Hoàng thượng truyền kiến, dặn dò rất nhiều, huynh đệ nhịn lâu quá, quả thật không nhịn được nữa”.
Đa Long hô hô cười rộ, biết hoàng đế triệu kiến bề tôi, nếu không tỏ vẻ triệu kiến đã xong thì bề tôi không được cáo từ. Kẻ bề tôi mà buồn đi tiểu, quả là một chuyện vô cùng khó khăn. Chỉ có điều cũng chỉ có loại bề tôi được sủng ái như Vi Tiểu Bảo thì hoàng đế mới nói chuyện với y lâu như thế. Các đại thần khác thì chỉ nói năm câu ba chuyện là sai lui ra, cũng không tới lượt họ buồn đi tiểu. Đa Long và Vi Tiểu Bảo trước nay thân thiết, hôm nay xa cách lâu ngày gặp lại, trong lòng rất vui vẻ. lập tức kéo tay y, dắt y tới cửa nhà xí, đứng ngoài cửa chờ y rửa tay xong trở ra.
Hôm ấy Vi Tiểu Bảo để cứu mạng sư phụ và các huynh đệ trong Thiên Địa hội, không biết làm sao đành đâm Đa Long, nhưng nghĩ tới lúc ngày thường y đối xử với mình rất tốt, trong lòng cũng rất xấu hổ, không ngờ y vẫn không chết, lại không có chút gì trách móc mình, đi tiểu xong cảm thấy vô cùng sảng khoái, ra khỏi nhà xí, bèn hỏi han chuyện hôm ấy.
Đa Long nói “Hôm ấy lúc ta tỉnh dậy, thì đã nằm trên giường ba ngày bốn đêm. Quan Thái y nói may là tim ta nằm lệch về một bên, nhát đao ấy của thích khách chỉ đâm vào phổi chứ không trúng tim. Y nói loại người tim nằm lệch về một bên như ta thì trong mười vạn người cũng không có một người”. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Thật xấu hổ, té ra là thế”, bèn cười nói “Trước nay ta chỉ nói đại ca là hảo hán có gan ruột, nào ngờ đại ca là người tim lệch. Đại ca tim lệch là đặc biệt sủng ái tiểu di thái hay thiên lệch với con cái thế?”. Đa Long sửng sốt, cười nói “Huynh đệ mà không nói thì ta cũng không nghĩ ra đâu. Ta đối với người tiểu thiếp thứ tám có thương yêu hơn một chút, chắc là vì tim ta nằm lệch”.
Hai người cười ầm một lúc. Vi Tiểu Bảo nói “Thích khách ấy võ công rất cao cường, y tới ám toán đại ca, trước đó huynh đệ cũng không phát giác được gì”. Đa Long nói “Đúng thế”, rồi hạ giọng nói “Vừa khéo lúc ấy công chúa Kiến Ninh điện hạ tới thăm huynh đệ. Chuyện ấy bọn ta làm nô tài thì không dám hỏi nhiều. Ta dưỡng thương ba tháng mới bình phục. Hoàng thượng xuống dụ, nói Vi huynh đệ ra sức cứu ta, chính tay giết chết thích khách. Những tình tiết bên trong, huynh đệ cũng không cần nói nữa, nói tóm lại là ca ca rất cám ơn ngươi”.
Vi Tiểu Bảo mặt dày tính ra cũng thứ nhất thứ nhì trong niên hiệu Khang Hy nhưng nghe mấy câu ấy cũng không khỏi hơi đỏ mặt, mới biết là hoàng đế che giấu cho mình. Một là hoàng đế đích thân nói ra, Đa Long tự nhiên tin cậy không hề ngờ vực, hai là có dính líu tới chuyện riêng tư của công chúa, người trong cung ai cũng biết rõ là càng ít nói tới càng hay, cho dù có mối nghi ngờ to bằng trời cũng chỉ đành giấu kín trong lòng. Nếu không như thế thì phải bịa ra một câu chuyện để che giấu, lại càng hao tổn tâm lực.
Vi Tiểu Bảo trong lòng xấu hổ, cảm thấy phải báo đáp cho con người trung hậu thành thật này một phen, liền nói “Huynh đệ có mang từ Đài Loan về một ít thổ nghi, để về tới nhà sẽ sai người đưa qua phủ đại ca”, Đa Long xua xua tay nói “Không cần đâu, không cần đâu. Chúng ta là người nhà, cần gì phải khách sáo như thế? Lần trước Thi Lang mang lễ vật của huynh đệ tới, đã quá nhiều rồi”.
Vi Tiểu Bảo đột nhiên nghĩ tới một chuyện “Chuyện này thì đúng là làm ơn mà không mất tiền, cho dù hoàng thượng biết được cũng không thể trách mình trái chỉ”. Bèn hỏi “Đa đại ca, sau khi thằng tiểu tử Trịnh Khắc Sảng quy hàng, sống ở Bắc Kinh thế nào?”. Đa Long nói “Hoàng thượng đối đãi với y không tệ, phong y làm Nhất đẳng công. Thằng tiểu tử ấy chẳng ra cái gì, nhờ vào phúc của ông cha mà tước vị còn cao hơn huynh đệ”.
Vi Tiểu Bảo nói “Hôm trước chúng ta đùa giỡn, vu cáo y thiếu các thị vệ một vạn lượng bạc, do huynh đệ trả lại. Chuyện ấy đại ca còn nhớ không?”. Đa Long hô hô cười rộ, nói “Nhớ chứ, nhớ chứ. Cô nương thân thiết ấy của huynh đệ về sau thế nào? Nếu vẫn theo Trịnh Khắc Sảng, thì chúng ta đi cướp về”. Vi Tiểu Bảo mỉm cười nói “Cô nương ấy đã là vợ ta rồi, sinh được con trai rồi”.
Đa Long cười nói “Chúc mừng, chúc mừng. Nếu không thì thằng tiểu tử Trịnh Khắc Sảng ấy đang ở trong kinh, mặc mẹ y là Nhất đẳng công hay Nhị đẳng công, cũng chỉ là một gã Tước gia không quyền không thế, chúng ta mà tìm tới chắc thằng tiểu tử ấy cũng không dám đánh rắm lấy một cái đâu. Loại phiên vương quy thuận đầu hàng ấy thì suốt ngày run run rẩy rẩy, sợ hoàng thượng nghi ngờ là trong lòng không phục, lại định tạo phản”.
Vi Tiểu Bảo nói “Chúng ta cũng không cần hà hiếp y. Chỉ có điều giết người phải đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Đừng nói y chẳng qua chỉ là Nhất đẳng công, cho dù là thân vương bối lặc cũng không thể mắc nợ mà chảy ra không trả”. Đa Long nói “Đúng, đúng. Hôm ấy y thiếu huynh đệ một vạn lượng bạc, không ít người trong bọn Ngự tiền thị vệ chúng ta đều nhìn thấy, chúng ta tới đòi nợ thôi”. Vi Tiểu Bảo mỉm cười nói “Thằng tiểu tử ấy rất không ra sao. Nếu chỉ là một vạn lượng bạc thì là chuyện nhỏ. Về sau y còn liên tiếp hỏi mượn không ít tiền của ta, có viết giấy nợ hiện trong tay ta. Họ Trịnh y ba đời làm vương gia ở Đài Loan, tiền bạc châu báu tích lũy được còn ít à? Nhất định đều phải mang cả tới Bắc Kinh. Trịnh Thành Công và Trịnh Kinh là người tốt, chắc không đến nỗi liếm láp máu mỡ của bách tính, nhưng chẳng lẽ thằng tiểu tử Trịnh Khắc Sảng này lại khách khí sao? Y làm vương gia một ngày ít nhất cũng liếm láp một trăm vạn lượng, hai ngày là hai trăm vạn, ba ngày là ba trăm vạn. Y làm vương gia tất cả bao nhiêu ngày, ngươi tính thử xem nào!”, Đa Long há miệng đớ lưỡi, nói “Lợi hại thật, lợi hại thật!”.
Vi Tiểu Bảo nói “Huynh đệ về nhà lấy giấy nợ đưa qua đại ca. Món tiền này thì riêng huynh đệ cũng không cần...”. Đa Long vội nói “Chuyện đó ngàn vạn lần không được, ca ca đòi nợ giúp ngươi, đảm bảo ngươi không thiếu một đồng bạc. Ta dắt bọn thị vệ thủ hạ tới cửa ngồi đòi nợ, cho dù y có gan to bằng trời cũng không dám không trả”. Vi Tiểu Bảo nói “Món nợ này lớn đấy, năm ấy thằng tiểu tử này trời hoa đất rượu, tiêu tiền như nước. Muốn trả hết một lần cũng không phải dễ đâu, thế này đi, đại ca dắt người đi đòi, nếu mười bữa nửa tháng y vẫn không trả thì cứ cho y biến nợ chẵn thành nợ lẻ, chia ra viết thành nhiều giấy nợ, chỗ tên chủ nợ cứ ghi tên của các anh em thị vệ. Mỗi tờ viết một ngàn lượng cũng được, hai ngàn lượng cũng được. Thị vệ nào đòi được, là của người ấy”.
Đa Long nói “Như vậy không được! Bọn thị vệ ai cũng là thuộc hạ cũ của ngươi, đi đòi nợ cho thượng ty cũ là chuyện nhỏ mà lại đòi thưởng thì còn ra gì nữa?”. Vi Tiểu Bảo nói “Họ đều là thuộc hạ cũ của ta, là anh em tốt, bạn bè tốt, mấy năm nay huynh đệ ngựa tốt thêm roi thăng quan tiến chức, mà trước nay không có gì hay đem cho mọi người, nghĩ lại cũng áy náy. Mấy trăm vạn lượng bạc này, các anh em thị vệ cứ chia nhau thôi”.
Đa Long giật nảy mình, run lên nói “Cái... cái gì mà có mấy... mấy trăm vạn lượng bạc?”. Vi Tiểu Bảo mỉm cười nói “Tiền vốn thì cũng không bao nhiêu, trong đó có thêm tiền lãi, có thêm tiền này nọ, lãi mẹ đẻ lãi con, con số không nhỏ. Món tiền này, đại ca cứ lấy vài phần”. Đa Long vẫn không tin, lẩm bẩm “Mấy trăm vạn lượng à? Như... như thế không khỏi quá nhiều sao?”. Vi Tiểu Bảo nói “Cho nên muốn y chia ra viết làm nhiều giấy nợ, đòi cũng tiện hơn”. Rồi hạ giọng nói “Chuyện này đừng lôi ta vào. Nếu để các quan Ngự sử biết được, dâng một tờ tâu, nói huynh đệ giao kết với ngoại phiên, cho vay lấy lãi, không lớn thì nhỏ cũng là có tội. Nhưng nếu các Ngự tiền thị vệ đòi nợ y, mỗi người đòi một ngàn hai ngàn lượng bạc thì hoàn toàn không hề gì. Nếu đại ca sợ Ngự tiền thị vệ ăn một mình quá lớn chuyện, thì không ngại gì hẹn với quan quân trong Kiêu kỵ doanh cùng đi. Họ cũng là thuộc hạ cũ của ta, cũng nên cho họ một ít cái hay”. Đa Long luôn miệng khen phải, quyết định chủ ý, nếu đòi được món nợ này, ít nhất cũng phải trả hơn một nửa cho Vi Tiểu Bảo, tuy y khảng khái rộng rãi nhưng không thể để y không thu hồi được chút tiền vốn nào.
Vi Tiểu Bảo mười phần đắc ý, nghĩ thầm Đa Long mà dắt bọn Ngự tiền thị vệ và quan quân Kiêu kỵ doanh như sói như cọp tới đòi nợ thì Trịnh Khắc Sảng không khỏi không đau đầu. Tuy ngại vì hoàng thượng đã dặn dò trước, không thể tự mình tới làm khó Trịnh Khắc Sảng để báo thù cho sư phụ, nhưng giở trò thế này, ít nhất cũng phá tán được một nửa gia sản của y. Chuyện này thì Trịnh Khắc Sảng có quá nửa giống như thằng câm ăn phải ớt, không dám la lớn, cho dù bị người ta biết được thì cũng là Ngự tiền thị vệ và quan quân Kiêu kỵ doanh đòi nợ, chỉ là chuyện riêng, người ta chỉ có thể nói Trịnh Khắc Sảng là hạng tử đệ khố gấm, hành sự không cẩn thận, tới kinh sư vẫn còn cờ bạc bừa bãi, không ai có thể trút tội lên đầu Vi Tiểu Bảo y.
Vừa ra khỏi cung, các đại thần Mãn Hán là bọn Khang thân vương Kiệt Thư, Lý úy, Minh Châu, Sách Ngạch Đồ, Lặc Đức Hồng, Đỗ Lập Đức, Mã Phổ, Đồ Hải, Vương Hy, Hoàng Cơ, Ngô Chính Trị, Tống Đức Nghi đã chờ ngoài cửa cung, nhao nhao bước tới chúc mừng, đưa y về Đồng Mạo Nhi Hồ đồng.
Về tới trước ngõ, chỉ thấy một tòa phủ đệ to lớn sừng sững ở đó, so với phủ bá tước cũ còn lớn hơn nhiều. Trên cổng lớn treo một tấm biển ngạch sơn đen, nhưng không có chữ nào. Vi Tiểu Bảo thì chữ to bằng quả dưa cũng không biết được một gánh, nhưng trên tấm biển không có chữ nào rốt lại vẫn nhận ra được, không kìm được ngẩn ra.
Khang thân vương cười nói “Vi huynh đệ, ân trạch của hoàng thượng đối với ngươi thật như trời cao đất dày, năm ấy phủ bá tước của ngươi bị phát hỏa, ngươi lại không ở kinh, hoàng thượng biết được liền sai ca ca xây cho ngươi một phủ đệ khác. Trong thánh chỉ không nói là chi bao nhiêu tiền, chỉ nói cần bao nhiêu thì cứ vào kho mà lãnh. Đây là hoàng thượng thưởng cho ngươi, ca ca lẽ nào lại tiết kiệm cho hoàng thượng? Tự nhiên là cứ vung tay chi tiền. Huynh đệ, ngươi nhìn xem có vừa ý không?”, nói xong vuốt râu mỉm cười.
Vi Tiểu Bảo vội vàng cảm ơn. Từ cổng lớn đi vào, quả nhiên càng vào càng lộng lẫy, không kém phủ Khang thân vương bao nhiêu, các quan tặc lưỡi khen ngợi, chỗ nào cũng hoàn hảo.
Khang thân vương nói “Tòa phủ đệ này xây xong đã lâu, vẫn chờ huynh đệ ngươi tới ở, chỉ là không biết hoàng thượng sẽ ra ơn thế nào, sẽ phong ngươi làm chức quan gì, vì thế biển ngạch trên cổng vẫn bỏ trống chưa viết. Bốn chữ Lộc Đỉnh công phủ, còn xin Lý Đại học sĩ của chúng ta vung bút viết cho”.
Lý Úy là Bảo Hòa điện Đại học sĩ kiêm Thượng thư bộ Hộ, học vấn uyên bác nhất trong các đại học sĩ, là người đứng đầu, lúc ấy cũng không chối từ, cầm bút viết bốn chữ đại tự Lộc Đỉnh công phủ. Bọn tùy tùng bưng xuống, sai thợ đúc thành chữ vàng, gắn lên tấm biển.
Tối hôm ấy trong phủ Lộc Đỉnh công mở tiệc lớn, khoản đãi các vị đại thần tới chúc mừng. Bọn hàng thần Đài Loan là Trịnh Khắc Sảng, Phùng Tích Phạm cũng đưa lễ vật tới, nhưng không đích thân tới mừng.
Tiễn khách về xong, Vi Tiểu Bảo lại mở gia yến, bảy vị phu nhân nâng chén chúc mừng. Vi Tiểu Bảo nói chuyện mang Song Nhi cùng bắc chinh, sáu người còn lại đều không chịu, nói y quá thiên vị. Vi Tiểu Bảo đành hoa ngôn xảo ngữ, nói là hoàng đế hạ chỉ, biết Song Nhi từng qua nước La Sát, biết tiếng La Sát, đây là phái nàng theo quân hiệu lực. Sáu vị phu nhân đành phải thôi. May là Song Nhi tính tình ôn nhu khiêm hòa, thân thiết với cả sáu vị phu nhân, nên mọi người cũng không ghen tỵ với nàng, chỉ có công chúa Kiến Ninh cậy là ngự muội của hoàng thượng, cành vàng lá ngọc mà lại không bằng một a hoàn xuất thân hèn hạ, trong lòng rất tức giận. Có điều bảy vị phu nhân nếu lúc bình thời có chuyện cãi cọ thì sáu người kia nhất định sẽ liên minh chống lại công chúa.
Công chúa Kiến Ninh một mình lẻ loi, Vi Tiểu Bảo lại không che chở cho nàng, nên mấy năm nay tính nết đã hòa hoãn hơn nhiều, không dám khinh suất gây sự.
Hôm sau Vi Tiểu Bảo sai Song Nhi lấy tờ giấy nợ của Trịnh Khắc Sảng viết bằng máu trên đảo Thông Ngật năm trước ra, mời Đa Long tới đưa cho y. Đa Long cả mừng, nói “Đã có giấy nợ ở đây thì có là đầu bằng đá bọn ta cũng vắt ra được dầu. Thằng tiểu tử Trịnh Khắc Sảng mà dám lớn mật chây ra không trả, thì Ngự tiền thị vệ và Kiêu kỵ doanh bọn ta cũng không cần phải ở trong kinh nữa làm gì”.
Sau đó vài hôm, Khang Hy liên tiếp triệu Vi Tiểu Bảo vào cung, đưa cho y một tấm bản đồ rất lớn, tiến quân thế nào, tiếp ứng thế nào, vây thành trì thế nào, đánh viện binh thế nào, nhất nhất chỉ thị chi tiết, dùng bút son chia ra vẽ rõ trên bản đồ.
Vi Tiểu Bảo nói “Trận này là hoàng thượng đích thân cầm quân đánh nhau, nô tài không dám đưa ra chủ trương gì cả, cứ tuân theo lời hoàng thượng phân phó mà làm là được. Nếu không thì dù thắng hoàng thượng cũng không vui”.
Khang Hy mỉm cười gật đầu, Vi Tiểu Bảo nói câu ấy rất hợp ý y. Y lúc nhỏ học võ nghệ, không có cách nào thi triển, chỉ còn cách đánh nhau với Vi Tiểu Bảo, về sau không ngừng sai Vi Tiểu Bảo ra ngoài làm việc, trong thâm tâm đều cho rằng y là hóa thân của mình. Vi Tiểu Bảo nhỏ tuổi hơn mình, võ công mưu trí, học vấn kiến thức không gì bằng mình, y làm việc thành công thì tự nhiên mình càng thành công dễ hơn.
Nghĩ tới việc hoàng đế Chính Đức nhà Minh tự phong là Oai vũ đại tướng quân Trấn quốc công, đích thân cầm quân xuất chinh, cũng chỉ là không chịu nổi cảnh tịch mịch, muốn bộc lộ thân thủ một lần mà thôi. Khang Hy không làm nhộn như hoàng đế Chính Đức, nhưng sai Vi Tiểu Bảo đi làm việc, trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn, năm xưa Ngô Tam Quế tạo phản, y là mãnh tướng thân trải trăm trận, không phải tầm thường, phải có bậc túc tướng đại thần đối phó, nếu để Vi Tiểu Bảo cầm quân nhất định hỏng việc. Lần ấy đánh nhau mấy năm, Khang Hy tuy không đích thân ra trận, nhưng mỗi trận đánh đều hỏi han tỉ mỉ, chuyện lợi hại được mất đều nắm vững như trong lòng bàn tay, học được binh pháp qua thực tế chiến tranh. Lúc ấy đánh nhau với nước La Sát, bất kể chuyện lớn nhỏ gì cũng đã sắp xếp ổn thỏa, đại quân còn chưa rời kinh mà đã đoán trận này ắt thắng, so với lúc đánh nhau với Ngô Tam Quế năm xưa lúc nào cũng nơm nớp lo sợ quả thật khác hẳn.
Vi Tiểu Bảo phải lập tức xuất chinh, không dám tới gọi các huynh đệ trong Thiên Địa hội, nghĩ thầm “Hoàng thượng không bảo mình đi tiêu diệt Thiên Địa hội, đó là y đầu hàng mình, đã nể mặt mình nhiều rồi. Nếu mình không biết điều, lại tụ họp với bọn Lý Lực Thế, Từ Thiên Xuyên, để hoàng thượng biết được, lại nhắc tới chuyện cũ, đó là Vi Tiểu Bảo tự vác đá đập chân mình, làm người đã quá chậm hiểu lại còn ngu lâu”.
Khâm thiên giám chọn ngày hoàng đạo cát nhật, đại quân bắc chinh. Hôm ấy Khang Hy ban yến ở cửa Thái Hòa, ngoài Ngọ môn bày đủ nghi vệ, dưới bệ giăng lều vải vàng, đặt ngự tọa, bày sắc ấn, vương công bá quan đều tụ họp. Khang Hy lên bục, Phủ viễn đại tướng quân Lộc Đỉnh công Vi Tiểu Bảo dẫn bọn võ tướng xuất chinh là Bằng Xuân, Tát Bố Tố, Lang Thân, Lâm Hưng Châu, quan vận lương là Sách Ngạch Đồ quỳ xuống. Đại thần nội viện đọc sắc thư bằng ba thứ tiếng Hán Mãn Mông, trao sắc ấn đại tướng quân, ban cho áo giáp, ngựa chiến, cung tên, bội đao. Các tướng xuất chinh chia nhau ngồi phía bắc cầu Kim Thủy, hai bên tấu nhạc diễn trò. Khang Hy gọi đại tướng quân tới trước ngự tọa dặn dò phương lược, đích thân ban cho ngự tửu, đại tướng quân quỳ xuống đón lấy uống cạn, bọn Đô thống, Phó Đô thống nối nhau tiến vào, hoàng đế sai thị thần ban rượu, sau đó sai bá quan mời rượu các tướng, ban cho tiền lụa. Bá quan và chúng tướng tạ ơn, đại quân lên đường, Khang Hy đích thân tiễn ra cửa Ngọ môn. Đại tướng quân và các tướng quỳ xuống xin hoàng đế hồi giá, sau đó thủy lục đại quân theo đường lên bắc.
Các đại thần nhìn thấy Vi Tiểu Bảo thân mang giáp trụ mà miệng cười toe toét, không hề có nửa điểm oai vũ của đại tướng quân thống soái, vốn biết người này bất học vô thuật, là một gã vô lại ở chợ búa, mang quân xuất chinh có quá nửa sẽ làm hỏng việc lớn, làm mất thể diện quốc gia, nhưng biết Khang Hy rất sủng ái y, ai dám khuyên can nửa câu? Không ít vương công đại thần ngoài mặt tươi cười, trong lòng lo lắng. Đúng là:
Thừa tướng ngu ngơ lo giữ hốt,
Tướng quân nhảy nhót bước lên đàn.
Vi Tiểu Bảo vâng lệnh hoàng đế làm việc, trước nay chưa lần nào oai phong như thế này, trong lòng đắc ý thế nào không cần phải nói, biết lần này việc có quan hệ rất lớn, trong quân cố gắng kìm chế, không dám mở sòng bạc, dọc đường lúc buồn bực, cũng chẳng qua mời mấy viên đại tướng tới gieo xúc xắc vài ván, người thua bị phạt rượu mà thôi.
Một hôm, đại quân ra tới Sơn Hải quan, tiến lên Liêu Đông phía bắc. Đây là nơi Vi Tiểu Bảo từng đi qua, chỉ là năm xưa cùng Song Nhi trong rừng bắt hươu để ăn, trốn đông núp tây, vô cùng thảm hại, làm gì có oai phong ra ải bắc chinh như hôm nay?
Lúc ấy khí thu mát mẻ, trời quang muôn dặm, đại quân dần dần đi lên phía bắc, gió bấc ngày càng mạnh. Hôm ấy còn cách thành Nhã Khắc Tát hơn một trăm dặm, tiên phong Hà Hựu tới đại doanh bẩm báo quân xích hậu được bách tính ở địa phương cho biết, quân La Sát đổ ra bốn phía quấy nhiễu nhân dân, giết người đốt nhà, cướp bóc hãm hiếp, không chuyện ác nào không làm, cứ qua mười ngày lại kéo ra một lần, chắc vài hôm nữa sẽ lại ra cướp bóc.
Vi Tiểu Bảo đã được Khang Hy chỉ thị cơ nghi, cho đại quân đóng lại không tiến, sai Hà Hựu thống suất mười đội một trăm quân chia ra mai phục cách thành Nhã Khắc Tát ba mươi dặm. Nếu đại quân La Sát kéo ra thì núp kín tránh không giao chiến, nếu gặp toán nhỏ ít người thì hoặc giết hoặc bắt, tiêu diệt tất cả, không cho tên nào về thành. Hà Hựu vâng lệnh kéo quân đi.
Qua vài hôm, trước giờ Ngọ nghe ở xa văng vẳng có tiếng súng nổ, chỗ này lắng xuống chỗ kia vang lên, hồi lâu không dứt, đoán là đội tiên phong đã giao chiến với quân La Sát. Đến sau giờ Ngọ, Hà Hựu sai người về đại doanh báo tiệp, nói là giết được hai mươi lăm tên, bắt được mười hai tên quân La Sát. Vi Tiểu Bảo được tin cả mừng. Đến xế chiều, tướng tiên phong giải hai mươi tên tù binh La Sát vào đại doanh.
Vi Tiểu Bảo lên trướng, đích thân thẩm vấn. Mười hai tên quân La Sát nghe Vi Tiểu Bảo nói tiếng La Sát vô cùng kinh ngạc, nhưng người nào cũng mười phần quật cường, nói là bị trúng mai phục, quân Thanh đông người, có thắng cũng không vinh dự.
Vi Tiểu Bảo cả giận, gọi hai tên quân La Sát tới, móc xúc xắc trong bọc ra, nói “Hai người các ngươi gieo xúc xắc đi!”.
Trò gieo xúc xắc này, ở Tây dương từ xưa đã có, trong mộ cổ ở Ai Cập cũng đã khai quật được, cũng không khác gì xúc xắc ở Trung Quốc, quân La Sát cũng quen chơi, hai tên quân La Sát nhìn nhau ngạc nhiên, không biết vị tướng quân trẻ nhà Thanh này giở trò gì, nhưng cũng theo lời gieo xúc xắc. Hai người gieo xúc xắc, một người được bảy điểm, một người được năm điểm.
Vi Tiểu Bảo chỉ tên quân La Sát gieo được năm điểm nói “Ngươi thua rồi, tử man cơ!”. Trong tiếng La Sát “Tử man cơ” là có ý “tử vong”. Y quay đầu gọi thân binh “Lôi ra chém!”, bốn tên thân binh kéo tên quân La Sát ấy ra ngoài trướng, một đao chém chết, đem thủ cấp vào dâng lên. Mười một tên còn lại vừa nhìn thấy, ai cũng biến sắc.
Vi Tiểu Bảo chỉ hai tên La Sát khác nói “Hai người các ngươi ra gieo xúc xắc”, hai người này đời nào còn dám gieo, không hẹn mà cùng nói “Ta không gieo!”. Vi Tiểu Bảo nói “Được, các ngươi không gieo”, nói với thân binh “Lôi cả hai ra chém!”, trong khoảnh khắc lại giết chết hai người.
Vi Tiểu Bảo lại chỉ vào hai tên La Sát nói “Hai người các ngươi ra gieo”, hai người biết nếu không gieo sẽ lập tức bị giết, gieo xúc xắc một lần thì còn một nửa cơ hội sống sót. Một người run rẩy cầm xúc xắc lên đang định gieo, người kia giơ tay giật lấy nói với Vi Tiểu Bảo “Ta gieo với ngươi!”, thần sắc vô cùng ngạo mạn.
Vi Tiểu Bảo cười nói “Giỏi lắm, ngươi lại lớn mật dám khiêu chiến với ta. Ngươi gieo trước đi”. Tên La Sát ấy gieo được bảy điểm, Vi Tiểu Bảo gieo được mười điểm, cười nói “Thế nào?”. Tên La Sát ấy thần sắc thê thảm, nói “Ta không may, chẳng có gì để nói cả”. Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi tới Trung Quốc bọn ta, đã giết bao nhiêu người Trung Quốc rồi?”. Tên La Sát ấy ngang nhiên nói “Không nhớ rõ, nhưng ít nhất cũng là mười bảy mười tám người. Ngươi giết ta đi, dù sao ta cũng không bị thiệt”. Vi Tiểu Bảo sai kéo y ra chém, rồi chỉ vào một tên La Sát nói “Ngươi gieo đi”.
Tên La Sát ấy cầm lấy xúc xắc, bàn tay run lên, hai hạt xúc xắc một trước một sau rơi xuống bàn, ra mười một điểm, cơ thắng rất lớn. Vi Tiểu Bảo muốn giở trò để gieo ra mười hai điểm, nào ngờ lâu quá không luyện tập, thủ pháp không linh, hai hạt xúc xắc mặt sáu đều không lật lên mà cùng úp xuống, biến thành chỉ có hai điểm. Y sửng sốt rồi hô hô cười rộ, nói “Ta thắng rồi!”. Tên La Sát kia vội nói “Ta được mười một điểm, ngươi chỉ có hai điểm, tại sao lại là ngươi thắng?”. Vi Tiểu Bảo nói “Lần này điểm ít hơn là thắng, điểm nhiều hơn là thua”. Tên La Sát kia không phục, nói “Tự nhiên điểm lớn là thắng, quy củ của người La Sát bọn ta trước nay là thế”. Vi Tiểu Bảo làm mặt lạnh, nói “Đây là đất Trung Quốc hay đất La Sát?”. Tên La Sát kia nói “Là... là đất Trung Quốc”. Vi Tiểu Bảo nói “Đã là đất Trung Quốc, tự nhiên là phải theo quy củ Trung Quốc. Ai bảo các ngươi tới Trung Quốc làm gì? Lần sau nếu ta tới đất La Sát, lại gieo xúc xắc với ngươi, thì sẽ tuân theo quy củ của nước La Sát là được. Ngươi tử man cơ!” rồi quay qua gọi thân binh “Lôi ra chém!”.
Y lại gọi một tên quân La Sát ra, tên này tâm tư cũng tinh tế, trước hết là hỏi rõ “Theo quy củ Trung Quốc thì lần này điểm nhiều hơn là thắng hay điểm ít hơn là thắng?”. Vi Tiểu Bảo nói “Theo quy củ Trung Quốc thì người Trung Quốc thắng. Người Trung Quốc điểm nhiều hơn thì điểm nhiều thắng, người Trung Quốc điểm ít hơn thì điểm ít thắng”. Tên La Sát ấy tức tối nói “Ngươi thật quá ngang ngược, không biết đạo lý”. Vi Tiểu Bảo nói “Quân La Sát các ngươi tới Trung Quốc giết người cướp của chứ không phải người Trung Quốc bọn ta tới nước La Sát giết người cướp của, rốt lại người Trung Quốc ngang ngược hay người La Sát ngang ngược?”. Tên La Sát ấy im lặng. Vi Tiểu Bảo nói “Gieo mau đi, gieo mau đi!”. Tên La Sát ấy nói “Dù sao ta cũng thua, còn gieo làm gì?”. Vi Tiểu Bảo nói “Không gieo thì tử man cơ! Lôi ra chém!”.
Y lại gọi một tên quân La Sát ra, tên này thân hình cao lớn, trên mặt đầy râu, cao giọng nói “Thằng tiểu tử Trung Quốc, ngươi không cần giở trò, cứ sảng khoái giết ta là được. Lần này các ngươi đông người, mai phục trong tuyết, đột nhiên xông ra, có thắng cũng không vinh dự. Quân nước La Sát bọn ta tới, sẽ giết hết tất cả các ngươi”. Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi bị ta bắt, thua cũng không phục, phải không?”. Tên quân La Sát ấy nói “Tự nhiên là không phục!”. Vi Tiểu Bảo nói “Nếu bọn ta số người bằng nhau, đối diện giao phong, thì các ngươi nhất định thắng, phải không?”.
Tên La Sát ấy ngạo nghễ nói “Cái đó tự nhiên. Người La Sát bọn ta một người đánh thắng năm người Trung Quốc, nếu không thế bọn ta đã không tới Trung Quốc. Ta đánh cuộc với ngươi, các ngươi gọi năm người ra đây đánh nhau với ta. Các ngươi mà thắng thì cứ giết ta, nếu ta thắng thì phải lập tức thả ta ra”. Tên này là dũng sĩ nổi tiếng trong quân La Sát, sinh ra có thần lực, nhìn thấy tướng sĩ thân binh trong doanh Vi Tiểu Bảo so với y đều thấp hơn ít nhất là một cái đầu, lấy một chống năm thì mình vẫn nắm nhiều phần thắng hơn.
Song Nhi nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, lúc ấy nghe y nói năng ngạo mạn, liền nói “Người La Sát vô dụng. Phụ nữ Trung Quốc cũng thắng được ngươi”, nói xong bước ra đứng bên cạnh Vi Tiểu Bảo. Tên La Sát ấy thấy nàng thân hình thấp nhỏ, dung mạo xinh đẹp, nhịn không được cười phá lên, nói “Ngươi muốn tỷ võ với ta à?”. Vi Tiểu Bảo sai thân binh cởi trói cho y, mỉm cười nói “Song Nhi ngoan, cho y biết phụ nữ Trung Quốc chúng ta lợi hại đi”. Tên La Sát kia nói “Nữ nhân Trung Quốc lại biết tiếng La Sát, giỏi lắm, giỏi lắm!”.
Tiếng La Sát của Song Nhi so với Vi Tiểu Bảo thì kém xa, nói ra lời không tỏ được ý, không muốn nói nhiều với y, tay trái vung ra, đánh hờ vào mặt y một chưởng. Tên La Sát ấy vội ngửa đầu ra, vung tay đỡ gạt. Song Nhi chân phải phi ra, chát một tiếng đá trúng bụng dưới y. Tên La Sát ấy bị đau, gầm lớn một tiếng, hai quyền cùng phát. Y là hảo thủ quyền thuật của nước La Sát, ra quyền mau lẹ, lực đạo trầm trọng. Song Nhi thấy lợi hại, lách người ra sau lưng y ra chiêu Tả hữu phùng nguyên, chát chát hai tiếng, đá trúng eo lưng y hai đá. Tên quân La Sát ấy đau quá ngồi thụp xuống, kêu lên “Ngươi dùng chân, phạm quy, phạm quy!”. Nguyên là người La Sát đấu quyền, quy định không được dùng chân.
Vi Tiểu Bảo cười nói “Đây là đất Trung Quốc, đánh nhau cũng phải theo quy củ Trung Quốc”.
Song Nhi kêu lên “Người La Sát, ta thắng rồi” rồi lách người chuyển ra trước mặt y, quyền phải đánh vào bụng dưới y, tên quân La Sát ấy vung tay gạt ra. Song Nhi một quyền ấy là hư chiêu, không chờ y đỡ, quyền phải đã rút lại, chưởng trái đã đánh vào ngực y, tên La Sát ấy lại vung tay gạt ra. Song Nhi trái một quyền, phải một quyền, liên tiếp đánh ra mười hai quyền, quyền nào cũng là hư chiêu, chiêu này trong võ thuật Trung Quốc có một cái tên gọi là Hải thị thần lâu, ý tứ đều là hư ảo, chỉ vì chiêu nào cũng không đánh thật, không để lâu, nên so với quyền pháp bình thường còn nhanh hơn mấy lần.
Tên La Sát kia đỡ liên tiếp mấy cái đều gạt vào khoảng không, hô hô cười rộ cười nói “Con gái đùa giỡn, chỉ vô dụng...”. Câu nói chưa dứt, chát chát hai tiếng, hai má liên tiếp bị trúng hai chưởng. Tên La Sát ấy lớn tiếng quát tháo, hai tay đánh thẳng ra.
Song Nhi đảo người tránh qua, ngón trỏ tay phải phóng ra đã điểm trúng huyệt Thái dương bên phải của y. Tên La Sát choáng váng, thân hình lảo đảo. Song Nhi sấn lên, vung chưởng chém trúng huyệt Ngọc chẩm sau gáy y, đây là đại huyệt trên thân thể con người, tên La Sát ấy tuy to khỏe nhưng cũng không chi trì được, ngã vật xuống đất không bò dậy nổi.
Vi Tiểu Bảo cả mừng, nắm tay Song Nhi, đá vào gáy tên La Sát ấy một đá, hỏi “Ngươi có phục hay không?” tên La Sát ấy mơ mơ hồ hồ nói “Nữ nhân Trung Quốc... dùng yêu pháp... là bà đồng...”. Vi Tiểu Bảo chửi “Con heo thối tha, yêu pháp cái gì? Lôi ra chém! Bọn La Sát các ngươi có ai không phục, muốn ra tỷ võ nữa không?”.
Năm tên tù binh La Sát còn lại ngớ mặt nhìn nhau, nhìn thấy đại lực sĩ như thế còn thua thì mình quyết không phải là đối thủ, không ai dám lên tiếng. Vi Tiểu Bảo nói “Các ngươi nhận thua đầu hàng thì sẽ tha không giết, nếu không thì tới đây gieo xúc xắc với ta, mọi người theo quy củ Trung Quốc, thắng được ta thì sống, thua thì tử man cơ!”, nói xong vung tay phải một cái ra hiệu chém đầu. Năm người kia đều nghĩ “Theo quy củ Trung Quốc thì bất kể đổ được bao nhiêu điểm cũng phải thua y”. Liền có một người khom lưng nói “Đầu hàng!”. Vi Tiểu Bảo mừng rỡ nói “Tốt lắm! Mang rượu thịt ra thưởng cho y”. Bọn thân binh đi vào sau trướng bưng ra một bát rượu lớn, một bát thịt lớn, cởi trói cho tên La Sát ấy, cho y ăn uống.
Nước La Sát khí hậu lạnh lẽo, ai cũng thích rượu. Vi Tiểu Bảo tuy không thích uống rượu, nhưng trong quân có sẵn rượu cao lương cực phẩm, vừa bưng ra lập tức bốc mùi thơm phức cả trướng. Bốn người còn lại vừa ngửi thấy mùi rượu, đã sớm chảy nước bọt, lại nhìn thấy tên La Sát kia uống rượu rất vui vẻ, trong lòng ngứa ngáy không sao chịu nổi, từng người lần lượt nói “Đầu hàng, đầu hàng! Muốn uống rượu”.
Vi Tiểu Bảo sai cởi trói cho bốn người, bảo thân binh lấy bốn phần rượu thịt ra chia cho họ. Quân La Sát uống hết rượu cũng chưa thỏa mãn, Vi Tiểu Bảo lại sai thưởng thêm cho mỗi người một phần rượu. Năm tên tù binh La Sát uống đến lúc ngà ngà say, nắm tay nhau hát, hát được một lúc, nghĩ tới giữa cái chết lại được sống, lại còn được ăn to uống lớn vui vẻ thế này, đều khom người tạ ơn Vi Tiểu Bảo.
Sau đó vài hôm, tiên phong Hà Hựu không ngừng giải tù binh La Sát về, nhiều thì mười sáu mười bảy người, ít thì một hai người. Bọn tù binh này nói chuyện với năm người đầu hàng trước tiên xong, biết nếu gieo xúc xắc với vị tướng quân thiếu niên Đại Thanh này ắt sẽ phải chết không còn nghi ngờ gì nữa, nếu đầu hàng sẽ được khoản đãi rượu thịt, lập tức đều đầu hàng. Đám quân La Sát này vốn là bọn vô lại vong mạng, nếu không phải trộm cướp cũng là tội phạm đi đày, trong mười người có đến tám chín là bọn không điều ác nào không làm, mạo hiểm xuống nam, chẳng ai có ý tốt. Lúc đầu hại chết thường dân Trung Quốc mười phần thuận lợi, lại càng có ý khinh thường người Trung Hoa, nên tuy bị bắt vẫn ngạo nghễ tự đại. Đến lúc Vi Tiểu Bảo chém chết mấy tên ra oai, số còn lại mới biết sợ. Bọn người này ngang tàng hung dữ, khinh người lành sợ kẻ ác, thấy đối phương ngang tàng hơn hung dữ hơn, chỉ còn cách lập tức ngoan ngoãn đầu hàng.
Lúc ấy Tổng đốc Cao La Tân đã phụng mệnh công chúa Tô Phi Á triệu về Mạc Tư Khoa, thăng chức cao hơn. Tổng binh đại tướng ở thành Nhã Khắc Tát tên Đồ Nhĩ Bố Thanh (Alexi Tolbusin). Quân La Sát từng toán nhỏ ra ngoài cướp bóc liên tiếp mấy ngày bị thất tung, Đồ Nhĩ Bố Thanh sai người nghe ngóng, thủy chung cũng không thấy về báo, biết là không hay, lúc ấy điểm một nửa binh mã trong thành, tất cả hơn hai ngàn người, đích thân suất lãnh kéo ra ngoài thành.
Đồ Nhĩ Bố Thanh dọc đường đi không thấy dấu vết địch nhân, thấy nhà ở của nông dân Trung Quốc là hạ lệnh phóng hỏa đốt hết, nam nữ bách tính đều nhất loạt giết chết, đi được hơn hai mươi dặm chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên, một toán quân mã xông tới.
Đồ Nhĩ Bố Thanh ra lệnh cho bộ ngũ tản ra, chỉ thấy một đội kỵ mã quân Thanh thúc ngựa phóng tới, khoảng năm trăm người, tên bắn rào rào. Đồ Nhĩ Bố Thanh hô hô cười rộ, nói “Bọn Man tử Trung Quốc chỉ biết bắn tên, làm sao chống lại được hỏa thương ghê gớm của người La Sát chúng ta?”. Bèn quát một tiếng ra lệnh, quân sĩ cùng nổ súng, mười mấy kỵ binh quân Thanh ngã ngựa.
Trong quân Thanh có tiếng thanh la vang lên, quân Thanh quay đầu ngựa lại chạy về phía nam, Đồ Nhĩ Bố Thanh ra lệnh đuổi theo, đội quân Thanh này toàn cưỡi ngựa tốt tuyển chọn đặc biệt, phóng đi rất nhanh, nhất thời không sao đuổi kịp. Đuổi được bảy tám dặm, chỉ thấy cạnh khu rừng phía trước dựng một lá cờ vàng, quân La Sát phóng mau tới, thấy là bảy tám doanh trướng của quân Thanh. Quân La Sát nổ súng ầm ầm, trong doanh trướng có mấy trăm quân Thanh chạy ra, bắn vài loạt tên rồi cưỡi ngựa phóng về phía nam. Đội tiên phong của quân La Sát xông vào doanh trướng, thấy quân Thanh đã chạy sạch.
Đồ Nhĩ Bố Thanh xuống ngựa vào trướng, chỉ thấy trên bàn bày rượu thịt, h?