Chương 3
PHƯƠNG CHỞ THÁI HÒA ĐẾN MỘT QUÁN ĂN NHỎ cạnh ngân hàng đường Tổng Đốc Phương. Quán cơm Việt giữa thành phố Tầu có vẻ như ế ẩm, vậy mà vẫn sống từ bao năm qua. Khách hàng của quán là nhân viên ngân hàng, Ty Bưu Điện, vài cơ sở chính quyền ở khu này.
Phương đưa Thái Hòa đến chiếc bàn ở góc phòng. Bà chủ quán quen mặt Phương, tươi cười tiến lại:
- Cho hai phần ăn như mọi lần.
Và chàng quay hỏi Thái Hòa:
- Em uống gì?
- Top Vàng.
- Bà cho thêm một Top Vàng và một Soda chanh.
Thái Hòa nhìn Phương:
- Hồi này bạn có vẻ rảnh rang nhỉ.
- Từ ngày báo rút xuống bốn trang vì đọi và thiếu giấy anh cũng ít việc hơn. Bận nhất lúc sáng sớm thôi.
- Kiếm nghề khác đi anh, nghề đó không bảo đảm.
- Không bảo đảm nhưng lại hợp với anh.
Thái Hòa bĩu môi, lườm Phương:
- Thích hợp với cái tính lười biếng của anh thì có.
Phương cười khì khì:
- Có lẽ vậy. Mà nhờ làm báo lè phè thế này anh mới có thì giờ đi đón em chứ bộ.
Thái Hòa hất mặt:
- Em có nhờ đâu.
- Không nhờ mà vẫn thích đón.
Thái Hòa cười:
- Tại anh thích đón em để nhìn mấy cô trong trường. Tưởng em không biết đấy hả? Anh “gian” lắm.
Phương nhìn Thái Hòa. Buổi trưa nắng gắt khiến má nàng đỏ hồng, ánh mắt thoáng một chút mệt mỏi vì không được ngủ, nhưng nụ cười nàng vẫn xinh, vẫn dễ thương và tươi trẻ. Phương nói:
- Anh chẳng thèm nhìn ai, chỉ thèm nhìn em là thích rồi.
Thái Hòa chớp nhẹ ánh mắt, nàng vuốt tóc làm duyên:
- Dân nhà báo có khác.
- Sao khác.
- Chỉ giỏi nịnh.
Phương nhìn Thái Hòa:
- Em kỳ ghê.
- Kỳ gì.
- Lúc nào cũng nghĩ xấu cho anh.
Thái Hòa chống tay lên cằm:
- Anh làm như “oan uổng” dữ. Em biết anh quá trời.
Phương cười cười. Bà chủ quán dọn cơm ra cho hai người. Thái Hòa lơ đãng nhìn những dĩa thức ăn trước mặt, nàng không cảm thấy đói. Nhưng ruột Phương thì cồn cào. Chàng xấu tính ở cái háu ăn như thế. Phương so đũa cho Thái Hòa, chàng bảo:
- Ăn đi em.
Thái Hòa hơi nhăn mặt, nàng chỉ dĩa dưa xào với lòng heo, hỏi:
- Món gì thế này.
- Dưa chua xào với lòng heo.
- Ăn được à?
Phương làm bộ nuốt nước miếng:
- Ngon nhất.
Thái Hòa chun vai:
- Coi ghê thế mồ. Em không biết ăn.
Phương gắp một miếng lòng cho lên miệng nhai ngon lành. Chàng nháy mắt trêu Thái Hòa:
- Ăn thử xem. Ngon ghê gớm.
Nghe tiếng nhai tòm tọp của Phương, Thái Hòa thấy tức mình:
- Anh… bất lịch sự.
- Gì thế.
- Em đã ăn đâu.
- Thì ăn đi.
- Nhưng anh chưa mời em.
- Còn phải mời nữa cơ à.
- Chứ lại không.
Nàng làm ra vẻ phiền muộn:
- Ấy là anh mới chỉ là…
Phương cười thoải mái:
- Là người yêu mà đã bê bối thế, phải không? Đồng ý là nói đúng, nhưng em biết tính anh từ lâu rồi cơ mà.
- Không cần biết. Anh phải mời mới được ăn.
- Ăn đi em.
- Không được. Mời kiểu khác.
- Kiểu nào?
Thái Hòa vênh mặt:
- Mời em sơi cơm ạ.
Phương bĩu môi:
- Hỗn. Không có chuyện đó.
- Chứ sao?
- Mời em ăn cơm là quá lắm rồi. Chứ “sơi” với lại “ạ” thì còn lâu. Thôi ăn đi, nguội hết cả.
Thái Hòa cầm đũa nhìn dĩa lòng xào dưa, chun mũi:
- Kinh ghê.
Phương nhăn mặt:
- Bỏ tính xấu ấy đi. Cái gì không biết ăn là chê ỏng chê eo, xấu lắm.
Thái Hòa gắp vài cánh rau cải trong tô canh cho vào bát, và ăn một cách uể oải. Phương nhìn người yêu thoáng chút thương hại.
- Em không thích ăn những thức này phải không?
Nàng cười gượng:
- Tại em mệt.
- Mà đồ ăn cũng không ngon nữa. Thời buổi đắt đỏ, cái gì cũng càng ngày càng tệ.
Phương nói tiếp:
- Chịu khó ăn tạm vậy. Lần khác anh đưa ra Sàigòn ăn ngon hơn.
Thái Hòa nhìn Phương âu yếm:
- Anh ăn đi. Nhìn anh ăn ngon em cũng thấy ngon rồi.
Hai người thong thả ăn. Thái Hòa gắp miếng sườn kho đưa lên ngang mặt:
- Nhìn thấy miếng sườn em lại nhớ tới món sườn xào chua ngọt của mẹ.
- Chắc là phải ngon?
- Sua. Không ngon ai nhắc làm gì. Sườn của mẹ nấu thì nhất.
Nàng xuýt xoa như đang ăn thật. Phương bật cười:
- Em muốn ăn nhiều cơm cho no bụng không?
- Cách nào?
- Cứ gắp một miếng sườn ở đây và tưởng tượng ra một miếng sườn của mẹ xào là ăn hết bát này sang bát khác ngay.
Thái Hòa và Phương cùng cười. Bữa cơm qua nhanh, Phương có vẻ no nhưng Thái Hòa vẫn không nghĩ là mình đã đủ. Trong lòng chỉ thấy nóng và sót như bị chà sát. Nghĩ tới những giờ học còn lại, nàng rùng mình ngại ngùng.
Phương chợt hỏi:
- Bốn giờ rưỡi em tan phải không?
- Ừ.
- Anh đón nhé.
- Thôi, nắng lắm. Anh lại phải đi xa nữa.
- Em về bằng gì?
- Bắt con Kim chở. Dạo này hai đứa em thường ăn cùng và về cùng.
Phương gật đầu:
- Vậy tối anh đến đón em đi chơi nhé. Mai chủ nhật, tối nay nghĩ một buổi xả hơi chứ.
- Anh chỉ tài dụ em không ai bằng. Đang thi cử như điên, ngán học quá rồi, chỉ muốn đi làm.
- Yên trí. Học hành cở nào cũng thi đậu mà. Nay mai ra làm nha sĩ lại than nản, muốn tiếp tục học nữa.
- Xạo, đi làm tự do, lại có tiền.
- Em không cần đi làm vẫn có tiền tiêu thôi.
- Tiền của bố mẹ, tiêu đâu có thích. Phải là do mình tạo ra tiêu mới ý nghĩa chứ.
Phương nhìn Thái Hòa, mỉm cười và gật gù.
- Người lớn rồi. Có thể lấy chồng được đấy.
Thái Hòa nguýt dài. Nàng càu nhàu:
- Người gì… luôn luôn nói được câu trước hỏng câu sau.
Phương đưa Thái Hòa trở lại trường.