← Quay lại trang sách

Chương 4

BÓNG TỐI ĐỔ XUỐNG KHU SÂN RỘNG, rạp mát lá cây. Cơn gió lùa đong đưa những chiếc lá gợi cho Thái Hòa cảm giác tươi mát, dễ chịu.

Nàng ngồi ngả người vào thành ghế, gác hai chân lên một ghế khác, thong thả dũa móng tay. Sau bữa ăn ngon miệng, sau mấy phút hứng mình dưới hoa sen nước, Thái Hòa cảm thấy yêu đời và tự tin. Tự tin đến mức quyết định không học bài tối nay, để dành cho sáng hôm sau học bù. Và dành tối này để chờ Phương đến, ngồi nói chuyện với Phương, và… khi chia tay Phương, sẽ đi ngủ ngay. Không chữ nghĩa, không bài vở, không gì hết cả. Buổi tối này là của Phương thôi.

Thái Hòa nghĩ tới Phương với nhiều êm ả. Phương thế đó. Đến thật nhanh và đi khỏi cũng như… gió. Trong một tuần Phương đến vài lần, ngồi một lúc, rồi đi. Hoặc đến rủ đi chơi, hoặc đến trường đón nàng đi ăn, chỉ về nhà như buổi trưa nay. Phương là con người của hoạt động của xáo trộn. Chàng không thích ngồi yên một chỗ, không thích những bình thường. Nhưng mối tình của Phương với nàng, từ ngày yêu nhau đến nay, lại ở trong nhịp độ bình thường đó.

Phương là một ký giả yêu nghề. Và không thoát khỏi những quy ước tự nhiên của nghề nghiệp. Chàng bị ảnh hưởng ít nhiều những nét đặc thù của nghề nghiệp ấy. Phương hơi… ba hoa, nói nhiều và giầu tự ái. Đôi khi kênh kiệu. Nhưng Phương vẫn là Phương – người đàn ông mà Thái Hòa tìm thấy – là một người đa tình, dễ thương, trung hậu và yêu đời. Thái Hòa yêu thương vì thế.

Nhớ lại ngày đầu tiên, nàng cảm thấy ghét anh chàng ăn nói cộc lốc và ngổ ngáo ấy. Nàng dùng lối trả lời nhát gừng để trả lời Phương, nhưng Thái Hòa ngạc nhiên khi thấy Phương tỏ vẻ không khó chịu. Nhìn xuống phiếu định bệnh thấy ghi nghề nghiệp của bệnh nhân là ký giả, Thái Hòa chợt thấy có cảm tình và nghĩ nếu mình quen hắn, cũng hay hay.

Những câu đối đáp giữa hai người, nàng còn nhớ mãi.

- Sao chiếc răng của ông bị mẻ?

- Tại tôi mở nút chai bia. Nhậu.

- Lần sau nên mở bằng răng hàm, có mẻ cũng không ai thấy.

- Có thấy cũng không xấu.

- Tôi thấy xấu. Sao răng phía bên này mòn hơn bên kia quá.

- Tôi… thuận tay trái. Nhai mé đó không à.

- Thiếu cân xứng. Nên nhai cả hai bên.

Thái Hòa bật cười. Giữa hai người chưa quen, khác phái, mà có như vậy kể cũng kỳ cục.

Nhưng Phương lại có vẻ chịu. Anh chàng cứ léng phéng ở quanh quẩn nơi Thái Hòa định bệnh, và nàng thấy rõ là tên đàn ông ấy có ý muốn làm quen nàng.

Sau này, khi Thái Hòa hỏi về chuyện ấy, Phương trả lời:

- Anh có ý muốn làm quen em ngay từ lúc em thọc cây cù móc vào miệng anh ấy chứ. Trông em có vẻ… du côn lắm.

- Sao nữa?

- Và anh thấy em đẹp.

- Thứ đàn ông… dê dậm. Đi khám bệnh mà còn nghĩ chuyện dê gái.

- Đau răng chớ đâu… bất lực.

Lối nói chuyện của hai người thường như vậy. Nhưng cũng có khi thật nhỏ nhẹ dễ thương và dịu dàng âu yếm như những cặp tình nhân khác. Thái Hòa nghĩ tối nay sẽ có một lần như thế.

Có tiếng chuông cổng. Thái Hòa nhổm dậy, nhìn ra. Tưởng là Phương, nhưng không phải. Quốc, anh rể nàng.

Quốc là chồng chị Uyên. Hai vợ chồng đi đâu cũng có đôi, chàng mà đến một mình thì chỉ có thể là Duyên đã đi sanh.

Nàng chạy ra:

- Anh ạ. Chị đâu anh.

Quốc cười nhẹ, nụ cười thật đẹp:

- Vào Grall rồi.

- Đi sanh hở anh.

- Ừ.

- Sanh chưa?

- Chưa, chắc phải đêm nay, hay sáng mai.

- Con dạ mà lâu thế?

- Ừ. Chị em nhà cô toàn thứ lỳ cả.

Thái Hòa lườm Quốc. Chàng xoa tay trên tóc nàng:

- Anh tới kiếm cô đây.

- Cần gì đây?

- Vào nhà đã. Cứ đứng đây oang oang thiên hạ biết vợ tôi đẻ thì kẹt quá.

Thái Hòa mở rộng cửa cho Quốc vào, hăm dọa:

- Chết anh. Em mách chị Duyên cho coi.

- Bậy. Chưa gì đã bênh nhau. Phải cho người ta đôi lúc thấy mình tự do, chưa vợ chứ.

Thái Hòa cười đi theo anh rể vào nhà:

- Cậu đâu em?

- Cậu đang đọc báo trong phòng khách.

- Chị bảo xin phép cậu cho cô vào nhà thương với chị đêm nay. Cô chịu không?

Thái Hòa hỏi:

- Đi bây giờ hả anh?

- Lát nữa cũng được. Anh còn ở đây thăm cậu một chốc.

Thái Hòa nghĩ tới Phương, rồi nghĩ tới chị Duyên.

- Vâng. Em vào sửa soạn.

- Gì mà ghê thế.

- Thì cũng cần đồ ngủ, đồ dùng lặt vặt sách vở nữa.

- Sáng mai anh vào đưa cô về. Buổi sáng có học không?

- Không anh ạ. Nhưng một giờ trưa phải vào trường.

- Thế thì tốt. Anh sẽ nhờ cô ở đó cả buổi sáng mai luôn. Kẹt ở sở, anh chẳng đi đâu được. Khi nào chị sanh rồi người ta mới cho anh nghỉ phép.

Thái Hòa cùng Quốc vào nhà. Nàng lắng nghe tiếng bố vợ chàng rể chào hỏi nhau trong phòng khách, thấy bâng khuâng một chút. Nàng trở vào phòng thu xếp những thức cần dùng vào chiếc xách tay nhỏ.

Xong, Thái Hòa vội vã trở ra sân, ngồi chờ Phương.

Tiếng máy xe quen thuộc của Phương tắt ngay trước cổng. Thái Hòa tung tăng chạy ra:

- Anh.

- Bé đang làm gì đó.

- Ngồi chờ anh.

- Thương quá.

Và chàng bảo:

- Ra anh chở đi một vòng, uống nước.

Thái Hòa lắc đầu:

- Thôi. Vào đây em nói cái này.

Nàng mở rộng cổng. Phương đẩy xe vào sân, lòng thích thú với tiếng “anh” chào đón đầy yêu mến của người yêu.

Dựng xe xong, Phương quay lại choàng tay ngang lưng Thái Hòa:

- Gì đó bé?

Thái Hòa gỡ tay chàng:

- Coi chừng cậu mẹ thấy la bây giờ.

Phương cười:

- Vào đây rồi, em lấy bánh cho ăn.

Thái Hòa tí tách chạy vào nhà, một lúc trở ra với một miếng bánh Caramel vàng ngon lành trong lớp nước đường xậm màu.

- Em làm đó.

- Phần anh hay… còn dư.

Thái Hòa đưa tay bật nút. Ánh điện chan hòa trong sân. Phương nhìn thấy nàng nhíu mày tỏ vẻ không bằng lòng.

- Nói vậy hở?

- Thật đấy chứ.

- Em không cho anh ăn nữa.

- Thôi, anh nói lại. Em làm cho anh phải không?

Thái Hòa nghiêm trang:

- Không phải thế. Em làm cho cả nhà, và đấy là phần anh.

Phương hơi cảm động. Câu nói có nghĩa như coi Phương là một người của gia đình này. Người ta thường cảm thấy yêu thêm, thương thêm người yêu mình chỉ vì một câu nói, một cử chỉ khéo léo. Phương choàng tay qua vai Thái Hòa, cả hai ngồi xuống ghế.

- Cảm ơn em.

- Em không thích thế.

- Anh nói gì bây giờ.

- Khỏi phải nói gì cả. Chỉ cần ăn hết và em thấy là anh ăn ngon là tốt rồi.

Phương tủm tỉm cười. Nếu bánh không ngon thì làm sao ăn ngon và ăn hết được. Nhưng chiếc bánh có vẻ ngon đấy chứ. Vả lại. Thái Hòa cũng khéo tay lắm tài vặt, đâu phải đùa.

Chàng ăn từng muỗng nhỏ, ngẫm nghĩ, chất bánh ngọt ngào và mát lịm vì để trong tủ lạnh làm chàng thấy thích thú. Nhịp độ múc lên có vẻ mỗi lúc mỗi nhanh hơn.

Thái Hòa nhìn chàng cười cười vừa ý. Ăn hết miếng bánh lớn, chàng nhìn chổ nước thừa trong đĩa.

- Làm sao vét hết? Bỏ uổng quá.

- Thôi, tham vừa chứ. Đưa em cất.

- Không được. Nước đường bánh Caramel ngon nhất.

Thái Hòa đưa tay nhận chiếc đĩa, nhưng Phương rụt lại:

- Anh có cách.

Và thản nhiên đưa lên miệng, thè lưỡi liếm vài cái. Tỉnh bơ. Thái Hòa kêu lên:

- Eo ơi.

- Gì thế.

- Kinh quá.

- Sao mà kinh?

- Anh thô tục quá.

- Bậy. Anh… hồn nhiên.

- Hứ. Tham ăn, chết đói chết khát.

- Không phải vậy. Tại bánh ngon.

- Lần khác em làm cho ăn nhiều hơn. Đưa đây.

Phương vẫn tiếp tục đưa lưỡi lướt trên đĩa.

- Để anh ăn xong sẽ giải thích.

- Thôi.

- Để yên mà.

Thái Hòa đành cười chịu thua. Phương bỏ đĩa xuống, rút khăn lau mép và bảo:

- Cho anh ly nước.

Nàng đỡ lấy chiếc đĩa, cốc nhẹ lên đầu Phương một cái, đi trở vào. Và mang ra ly nước trà hạt nóng.

- Uống trà cho sạch miệng.

Phương ngồi yên nhấm nháp:

- Nói đi.

- Gì?

- Biện minh, giải thích đó.

- À.

Phương ngồi ngay ngắn, làm ra vẻ nghiêm trang:

- Trước hết tắt đèn đi. Vừa tiết kiệm được nhiên liệu, vừa đỡ sáng.

- Đỡ sáng để làm gì?

- Khó ôm eo em quá.

- Nham nhở, bố la cho.

- Tắt đi mà. Dễ bảo, anh thương nhiều.

- Ai thèm.

- Anh thèm.

- Xí xoọng.

Thái Hòa đưa tay tắt điện. Bóng tối trở lại xâm chiếm khu vườn cây.

- Rồi, tui nghe đây.

- Anh kể cho em nghe một câu chuyện. Ngày xưa.

- Eo ôi.

- Gì nữa thế.

- Lại tào lao nữa. Anh mà cũng bày đặt có chuyện đời xưa.

Phương vênh váo:

- Chứ sao? Nhưng ngày xưa này… mới, nghĩa là đã xa xôi nhưng không hẳn là chuyện theo lối cổ tích.

Thái Hòa bật cười:

- Được… kể đi.

- Một ngày đã xa xôi… Hình như dưới triều Trần… các sĩ tử đi thi… đều nghèo mạt phải mang theo trong mình cá gỗ trên đường về kinh đô…

- Gì anh?

- Con cá bằng gỗ.

- Làm gì thế?

- Để yên người ta kể. Mỗi khi tới bữa ăn, chàng sĩ tử bèn vào quán gọi tô cơm nóng, với chén nước mắm. Rồi trịnh trọng mở khăn gói con cá gỗ ra…

Thái Hòa mỉm cười thú vị. Anh chàng có vẻ têu tếu làm sao ấy. Được cái “đía” là khó có ai bằng.

- Đặt con cá gỗ lên đĩa, xới cơm ra bát vừa thổi khói cơm bay mù mịt vừa ăn ngon lành với nước mắm.

- Trời đất.

- Đúng như vậy. Anh ăn hết ba bốn bát là ít.

- Xạo. Cơm không mà ăn dữ vậy?

Phương hăng hái cãi:

- Cơm ăn với cá mà.

Thái Hòa ngơ ngác. Phương cười:

- Nghĩa là anh chàng ăn cơm và nhìn con cá mà tưởng tượng như chính mình ăn với cá ấy mà.

Thái Hòa phì cười. Nhưng phản đối:

- Lại xạo nữa. Gặp dân nghèo và keo kiệt như vậy sức mấy mà dám ăn ba bốn bát mỗi bữa cơm?

Phương tỉnh queo:

- Ừ. Anh nói lộn. Chỉ hai bát, nhưng ăn rất ngon lành. Sau đó chàng ta lại trịnh trọng cất con cá vào bọc và lên đường về kinh ứng thí.

- Nhưng ai bảo anh là chuyện ấy xẩy ra dưới triều Trần.

Phương mỉm cười, vung tay:

- Anh. Anh cho phép nó xẩy ra… hồi đó.

Thái Hòa đấm thùm thụp vào lưng chàng:

- Đểu. Anh coi em như trẻ con.

Phương ngồi im chịu đấm, chỉ cười.

Một lúc, chàng nói:

- Anh không hiểu cái hồi dân Bắc mới di cư vào Nam, trẻ con trong Nam có câu hát “Bắc kỳ ăn cá rô cây” có phải là “tích” con cá gỗ ấy không? Nhưng câu chuyện này cho thấy dân mình nghèo khổ thật.

Thái Hòa ngồi im, ngẫm nghĩ về câu hát ấy, nhưng chẳng hiểu gì hơn.

Phương tiếp:

- Còn câu chuyện thứ hai về các sĩ tử…

- Đồng ý nghe. Nhưng cấm ba xạo…

- Chuyện thật chứ. Có một sĩ tử đi thi… khi đi ngang một cái quán gần chợ ở một huyện nọ, trời đã trưa. Anh chàng có ý định vào quán ăn cơm thì bỗng thấy mùi chả chiên bốc ngào ngạt. Cơn đói thừa thắng xông lên, anh chàng đói quá, nhưng cũng như anh chàng trong câu chuyện trên, máu hạ tiện nổi dậy đùng đùng. Bèn vào quán mua ba bát cơm không.

- Hai bát thôi.

- Ừ, hai bát. Đem ra trước cửa ngồi gần chảo mở chiên chả…

- Chả gì?

- À… thì cứ cho là chả cá Lý Trần Quán Tân Định đi. Để anh kể, đừng ngắt xóc họng thế. Anh chàng ngồi gần chảo chiên chả, và một miếng cơm lại hít một hơi chả thơm. Cứ thế, ăn hết một lèo hai bát cơm ngon lành. Ăn xong, vừa phủi quần đứng lên bước đi thì bị người chiên chả chạy ra níu áo đòi tiền… ngửi. Hai bên đôi co với nhau sau cùng kéo đến cửa quan.

Quan huyện quả là một tay thông minh. Nghe xong tự sự, quan Huyện hỏi anh học trò:

- Ngươi có tiền không?

- Dạ có.

- Lấy một quan ra dây.

Anh học trò đau khổ lấy ra một quan tiền.

Quan huyện bảo:

- Buông quan tiền rơi xuống nền gạch ta xem.

Chàng học trò làm theo lời truyền. Đồng tiền rơi leng keng trên nền gạch. Huyện ta quay qua hỏi chủ quán:

- Ngươi có nghe tiếng quan tiền rơi không?

- Bẩm có.

- Tiền thật hay giả?

- Bẩm, đúng là tiền thật.

- Xong. Tên kia ăn “mùi chả” thì bây giờ hắn trả ngươi “tiếng tiền”, kể như “guề”. Còn gì lôi thôi nữa, ta cho nọc cả hai tên ra đánh ba roi…

Chủ quán vội vã xin thôi, chào tạm biệt chàng sĩ tử rồi ù té chạy…

Thái Hòa cười nắc nẻ. Phương đúng là tên pha trò có duyên, chàng hoạt kê như anh hề chính cống.

Phương hỏi:

- Chuyện nhạt không?

- Hay lắm.

- Nghe nữa thôi?

- Nữa. Sao anh biết nhiều chuyện thế?

- Bố anh kể cho anh nghe hồi nhỏ. Nhưng chuyện sau đây là anh đọc sách. Đọc sách nhiều có lợi lắm. Các cụ thường nói “thư trung hữu nữ nhan như ngọc” – trong sách có “ghế” đẹp như ngọc – để dụ khị bày con cháu chăm đọc sách đó thôi.

- Kể đi, bốc thối mãi.

- Câu chuyện hơi dài, nói về cái học của các sĩ tử ngày trước, lồng trong một câu chuyện hài hước. Tóm tắt như thế này:

Có một anh học trò, phạm lỗi… gì anh quên mất tiêu rồi. Bị đưa đến Huyện đường. Quan Huyện thấy gã khôi ngô, tuấn tú trông có đường phát làm tướng sau này, bèn bảo:

- Này, nhà anh học trò kia. Có bao nhiêu chữ nghĩa?

Chàng ta đáp:

- Dạ, đủ sài.

- Tốt. Vậy bây giờ, nếu ngươi qua được khảo hạch của ta, không những ta tha tội cho ngươi mà còn thưởng tiền và gả con gái cho nữa. Chịu không?

Dĩ nhiên là anh học trò nghèo mừng hết lớn. Cuộc khảo hạch bắt đầu. Vừa hay, có tên lính Lệ dắt con ngựa trắng đi ngang sân huyện đường. Quan Huyện liền bảo:

- Vịnh con ngựa trắng cho ta xem.

Bạch diện thư sinh nghĩ ba mươi giây, rồi ung dung đọc:

Bạch mã mao như tuyết

Tứ túc cứng như thiết

Tướng quân kỵ bạch mã

Bạch mã tẩu như phi.

Thái Hòa chặn ngang:

- Khoan đã, diễn nôm cho em nghe.

- Có nghĩa là:

Ngựa trắng lông như tuyết

Bốn vó cứng như sắt

Ông tướng cưỡi ngựa trắng

Ngựa trắng chạy như bay.

Thái Hòa vỗ tay khen:

- Hay đấy chứ.

Phương lườm:

- Dĩ nhiên là phải hay, mới có chuyện để kể cho em nghe. Nghe xong quan Huyện chịu quá, bèn khảo sát khả năng thi phú và óc thông minh của tên học trò. Cuối cùng quan nhận anh chàng làm tế tử.

- Anh chàng hên nhỉ. Nhưng sau nay có làm nên cơm cháo gì không?

- Không thấy nói rõ. Hình như cuối cùng anh học trò thi đậu làm… nha sĩ.

Thái Hòa ré lên, cấu chí tùm lum. Phương cười rụt cả cổ:

- Chưa hết chuyện. Còn nữa.

- Không thèm nghe đâu.

- Thật mà. Mới hết phần một, phần hai như thế này. Câu chuyện đồn đãi ra ngoài, lại biết quan Huyện còn cô con gái nữa, một sĩ tử khác bèn lò dò đến xin thử tài giống anh chàng trước, với điều kiện tương tự. Tuy nhiên, sĩ tử này thuộc loại không khá, bất tài mà lại vô tướng. Vừa nhìn là quan Huyện biết ngay số hắn sau này làm… trưởng lão cái bang. Tuy nhiên, huyện quan cũng tỏ ra rất vô tư và công bằng. Vừa hay có bà lão quét dọn trong dinh đi qua cửa, quan Huyện bèn bảo:

- Vịnh bà lão cho ta xem.

Anh học trò dốt kẹt quá, nhưng nhanh trí sửa sai bài thơ của anh trước đi, như thế này:

Lão bà mao như tuyết

Tứ túc cứng tựa thiết

Tướng quân kỵ… bà lão

Bà lão tẩu như phi.

Nghĩa là:

Bà lão lông như tuyết

Bốn… vó cứngn hư sắt.

Tướng quân cưỡi… bà lão

Bà lão… phóng như điên.

Vừa nghe xong quan Huyện nổi lôi đình, không cần hỏi thêm, thét lính nọc anh sĩ tử cà chớn này ra nện cho một trận nên thân rồi tống cổ ra đường.

Phương nhìn Thái Hòa. Nàng cười nghiêng ngửa, cười ngất ngư. Chàng tưởng như thấy được màu đỏ rực trên đôi má nàng trong bóng tối lờ mờ. Phương tỉnh bơ ngồi châm thuốc. Một lúc. Thái Hòa thôi cười và bảo:

- Nhưng từ lúc anh… liếm đĩa tới giờ, em chưa thấy câu chuyện nào liên hệ đến việc đó.

Phương nói:

- Ấy, ấy. Có đây. Chuyện này. Nhưng đây là chuyện thầy đồ dạy học trò. Và anh bắt chước ông thầy đồ đó dạy em viết chứ mà lỵ.

Thái Hòa chưa kịp hiểu, Phương đã kể:

- Ông thầy đồ nghèo dạy học cho con một phú gia. Thầy hay chữ, nhiều sĩ diện theo kiểu… quân tử Tầu. Những buổi học trưa mùa hạ, thầy trò đều gật gù muốn ngủ gật nên cậu học trò liền bảo người nhà dọn lên mời thầy dùng một món quà gì đó cho không khí… náo động một chút, qua cơn buồn ngủ.

Hôm đó thầy được mời dùng món bánh rán mật, kiểu như bánh cam nước đường của đồng bào trong Nam ta. Ê a một lúc, thầy trò muốn ngủ. Thầy bảo trò tập viết vài chữ, rồi ngồi xơi đĩa bánh. Ăn xong bánh vị thầy già còn ngồi tiếc rẻ chỗ mật phủ trên mặt đĩa, muốn làm hết nhưng kẹt cái là sợ học trò cười. Sau ba mươi giây nghĩ ngợi, thầy có kế, bèn nói:

- Này trò. Ta dạy trò đã lâu, vậy bây giờ ta thử tài trò xem nhé.

Rồi thầy thè lưỡi liếm ngang trên lớp mật một cái thật hùng dũng và bảo:

- Chữ gì đây?

- Chữ nhất ạ.

Thầy khen giỏi, liếm thêm bên dưới một vệt ngang nữa:

- Chữ gì?

- Chữ nhị ạ.

Thầy tiếp tục biểu diễn đường lưỡi một vệt ngang nữa:

- Chữ gì đây?

- Chữ tam.

Đến đây có lẽ chất mật kích thích con tì con vị của thầy quá, thầy không còn giữ được nhẫn nại nữa, liếm loạn cả lên, sạch cái đĩa. Cậu học trò tưởng thầy thử tài, kêu lên:

- Thưa thầy, thầy viết nhanh quá con đọc không kịp ạ.

Thái Hòa rúc rích cười, kéo tai Phương:

- Hóa ra anh đố em chữ gì lúc nãy đấy à?

Phương lém lỉnh:

- Chắc thế.

- Dễ ợt.

- Chữ gì?

Thái Hòa vừa nói vừa đứng lên lùi ra xa:

- Chữ cẩu (chó).

Phương phì cười, dơ quả đấm.

Và chàng nói:

- Thôi, lại đây ngồi. Hết chuyện kể rồi.

Hai người ngồi bên nhau, lặng lẽ cảm nhận sự bình yên khi có nhau ở cạnh. Tiếng cười nói từ phòng khách vọng ra. Phương hỏi:

- Ai trong nhà thế em?

- Cậu mẹ với anh Quốc.

Phương vui vẻ:

- Thế à? Lâu rồi không gặp anh ấy.

Phương rất khoái Quốc, coi như người anh từng trải. Với Phương, Quốc hiểu biết rộng rãi về mọi mặt và cho chàng nhiều tư tưởng quý báu. Quốc là một nhà văn, một thi sĩ nhưng không làm thơ.

- Có gì lạ không?

Phương hỏi.

Thái Hòa nói nhỏ:

- Lúc nãy em định nói với anh. Tối nay em lên Grall ở trong đó với chị Duyên. Bà ấy sắp sinh.

- Thế à? Đi bây giờ chưa?

- Sắp. Chờ anh Quốc ra.

Thái Hòa chợt hỏi:

- Anh rảnh không? Lên đó chơi đến khuya về. Em ở một mình trong đó, buồn chết được.

- Ừ. Anh chở em đi cùng anh Quốc luôn.

Hai người lặng im. Trăng lên cao, đổ ánh sáng nhạt dịu trên lá. Phương nhìn người yêu. Nàng tươi mát như một đóa hoa đêm. Phương nắm bàn tay nàng:

- Anh yêu em quá.

Thái Hòa mỉm cười, thật đẹp. Nàng hát nho nhỏ vài câu hát lạ ca ngợi tình yêu. Phương ngồi yên, lắng nghe và ngẫm nghĩ. Yêu thương và được yêu thương là một khúc nhạc tuyệt vời nghe mãi mà không chán. Chàng đắm mình trong nổi hân hoan vừa tới cho đến lúc tiếng Quốc cất lên sau lưng:

- Thơ mộng nhỉ.

Thái Hòa vụt im tiếng hát. Phương quay lại chào:

- Anh ạ.

- Chào cậu.

Thái Hòa đứng lên:

- Đi bây giờ chưa anh?

- Cô cậu cứ tự nhiên, anh ở lại chơi thêm một lát cũng được.

Phương nhanh nhẹn:

- Đi đâu bây giờ anh. Em xin theo vào thăm chị luôn.

Quốc gật gật:

- Tốt. Vậy tôi ra lấy xe. Cậu chở Thái Hòa nhé.

Quốc quay trở vào chào bố mẹ vợ rồi ra cổng. Thái Hòa xách cái xách tay vào nhà chào cậu mẹ. Bà cụ dặn:

- Nhớ canh chừng cho chị nhé. Khéo mày ngủ quên mà nó đau quá không gọi được y tá là nguy.

Ông cụ cười:

- Bà làm như nó ngủ mê. Chị nó mà sanh thì rên ầm ầm lên ấy chứ. Có họa là thánh mới ngủ nổi, không nghe thấy gì.

Thái Hòa dẩu môi:

- Cậu mợ con đi.

Mẹ ừ một tiếng, rồi dặn với:

- Đừng đi chơi đâu nhé con.

Thái Hòa kêu to:

- Mẹ… kỳ.

Nàng phóc lên sau yên xe Phương:

- Lẹ lên, anh Quốc đợi.

Hai chiếc xe nối đuôi nhau chạy. Hết đường Hai Bà Trưng, Quốc rẽ sang đường Gia Long. Cổng bệnh viện Đồn Đất khép hờ hững, chan hòa ánh sáng. Rộng bao la khi vườn được chia thành từng ô, cỏ cây hoa lá thật tươi tốt với bàn tay người chăm sóc kỹ.

Qua hai dẫy, Quốc rẽ sang tay trái và dừng lại trước khu sản khoa. Thái Hòa nói vào tai Phương:

- Trong này đẹp ghê nhỉ Phương.

- Ừ. Thơ mộng đấy chứ.

- Và mát nữa.

- Đưa nhau vào đây tình tự thì… nhất.

- Khiếp. Bê bối. Chỗ người ta đau ốm mà làm trò đó coi bộ không khá rồi à.

Phương thản nhiên:

- Vậy mà vẫn là sự thật. Ở Sàigòn người ta thiếu quá nhiều nơi vắng vẻ, trữ tình để táng nhau, để thủ thỉ tình tự. Thiếu gì cặp đưa nhau vào đây. Ngồi ở ghế đá giữa những khu vườn cây, lờ những dãy nhà kia, họ vẫn có cảm giác ngồi ở một chốn thơ mộng nào đó, công viên chẳng hạn…

- Sao anh biết?

- Anh gặp hoài.

- Anh vào đây làm gì?

- Thăm những người nằm ở đây, như chị Duyên chẳng hạn.

Thái Hòa nhìn Phương bằng ánh mắt ngờ:

- Em không tin.

- Cái gì?

- Nhất định anh đã đưa đào vào đây.

Phương dựng xe lên, than thở:

- Khổ tôi. Chưa có dịp.

- Ai biết được anh nói thật hay dối?

- Có mỗi một lần…

Thái Hòa trợn mắt:

- Bao giờ?

Thái Hòa á một tiếng lớn, chạy theo Quốc. Phương cũng rảo bước theo.

Ba người bước vào căn phòng trang nhã, chỉ dành cho một người nằm. Duyên đang thiu thiu ngủ. Thái Hòa xà đến bên chị:

- Dậy bà ơi. Có khách.

Duyên mở mắt ra, cười chào Phương.

Phương hỏi:

- Bao giờ chị sanh?

- Bác sĩ bảo khoảng gần sáng.

Thái Hòa sờ nhẹ lên bụng chị:

- Thấy thế nào?

- Mỏi lưng và đau đau ở dạ dưới.

- Vậy là chưa tới giờ.

Phương bật cười:

- Làm như mình rành lắm vậy.

Thái Hòa đỏ mặt, lườm Phương:

- Nghe mọi người nói thì biết chứ sao.

Quốc kéo nhẹ hai chiếc ghế cho Phương và Thái Hòa ngồi, còn chàng ngồi ghé lên giường vợ. Bốn người trò chuyện vui vẻ.

Duyên hỏi:

- Cậu mẹ nhắc gì tao không?

- Có. Nói khi nào chị sanh em về báo ngay để cậu mẹ vào thăm.

Duyên thoáng cảm động:

- Bố mẹ lúc nào cũng thương con. Mà con cái thì luôn luôn làm bố mẹ phải nghĩ ngợi.

Thái Hòa ngơ ngác:

- Triết lý vụn gì đó hả bà?

- Thật đấy. Nhiều lúc tao thấy tao làm cậu mẹ buồn, hối hận ghê.

Quốc cười đứng dậy:

- Cô Hòa ngồi lên giường với chị. Anh mượn chiếc ghế.

Và rủ Phương:

- Mình mang ghế ra trước cửa ngồi cho mát.

Tới cửa phòng, Quốc nói thêm:

- Để cho hai chị em cô ấy tâm sự lòng thòng…

Duyên cười. Phương nhìn Thái Hòa:

- Anh ra ngoài nhé.

Thái Hòa gật đầu. Quốc bảo:

- Yếu thế cậu. Việc gì phải xin phép.

Phương nóng mặt. Duyên đỡ hộ Phương:

- Ông ấy trêu Phương đấy. Chính đương sự còn yếu… gấp hai.

Mọi người cười xòa. Hai anh em để ghế cạnh lan can, ngồi hút thuốc.

Một lát Phương hỏi:

- Dạo này công việc làm ăn của anh ra sao?

- Tệ lắm cậu. Giấy tăng giá gấp sáu, bảy lần lại khan hiếm. Sách in ra phải đề giá đắt độc giả có thương cũng không đủ tiền mua.

- Em vẫn thấy sách anh in đều đặn mà.

- Đó là những cuốn đã giao từ mấy tháng trước. Những cuốn sau này còn nằm chờ giấy.

- Nhưng như vậy người ta vẫn mua sách để anh in đấy chứ?

- Cũng lai rai. Nhưng tình hình này làm mình nản, hết hứng viết. Có khi lấy tiền trước mà viết không ra chữ, trễ ngày giao sách bị hăm thưa kiện tùm lum cả.

- Gì mà tệ thế?

- Đồng tiền khúc ruột mà cậu. Vả lại cũng tại mình trễ mới có chuyện.

Phương lắc đầu:

- Nhà văn là như thế. Không thể đồng hóa sự sáng tạo của trí óc với kết quả do chân tay thực hiện được. Viết văn cần có thì giờ và hứng thú, anh nhỉ. Họ làm như buôn bán một món đồ…

Quốc gật:

- Cậu nói đúng. Nhưng phải xác định rằng đây chính là việc buôn bán làm ăn thôi, không có gì khác hơn, cao đẹp hơn. Mình bán óc lấy tiền nuôi gia đình và thiên hạ mua óc mua tim mình để làm giàu.

Phương ngồi im. Quốc nói đúng. Trong nghề làm báo. Phương cũng từng thấy như thế. Mỗi ngày phải moi tim, nặng óc để tìm những sáng kiến, những ý tưởng ra bán cho độc giả. Nhiều khi nhàm chán đến phát sợ, mà vẫn phải làm. Vì những hào quang phù phiếm của cái nghề làm cho chàng cũng như những kẻ khác cảm thấy yêu nghề, cứ phụng sự mãi cho những nhàm chán ấy. Nhiều khi gặp chuyện bất công, không vừa ý Phương phải kêu lên:

- Cái nghề bạc bẽo.

Nhưng chàng không sao rời bỏ được cái nghề bạc bẽo.

Quốc chợt lên tiếng:

- Còn cậu dạo này ra sao?

- Em vẫn làm cho hai tờ. Cũng chẳng có gì đáng nói, trừ những phút giây ngụp lặng trong phóng túng tự do của nghề.

- Ừ, nghề làm báo tự do nhất trong các nghề. Ngày trước tôi cũng từng theo đuổi nghề ấy mấy năm. Vui, hoạt động mà cũng vất vả cực nhọc.

- Dạo này làm ăn khó khăn lắm anh.

- Tình trạng chung mà.

- Nhiều khi đã buồn, làm tin cả ngày, gặp toàn tin đánh nhau, tham nhũng, trộm cướp… lại càng nản hơn.

- Chính thế. Những lúc đó chỉ có cách nghĩ tới hạnh phúc nhỏ nhoi của gia đình may ra mới có cố gắng làm việc.

- Anh có gia đình để lo lắng, săn sóc, còn em độc thân thì…

- Cậu có tình yêu chứ.

Phương chợt cười nhỏ:

- Em nói riêng với anh. Sự thực, tình yêu đó với em vẫn còn xa lạ và khó hiểu. Em không hiểu mình đã thực sự sống trong hạnh phúc hay chưa nữa.

Quốc búng mẩu tàn thuốc xuống vườn, đốm lửa chui mất trong thảm cỏ đen thẫm.

- Hạnh phúc do mình tạo ra, nó không tự nhiên đến.

- Em chưa biết cách tạo ra hạnh phúc. Em chỉ cảm nhận và thụ hưởng, khi đó em thấy nó ngắn ngủi và mong manh. Đàn bà nghĩ và suy luận khác đàn ông nhiều quá, phải không anh? Nên cứ phải bực mình vì em khó hòa hợp với họ.

- Cậu có bạn gái khác ngoài cô Hòa?

Phương ngập ngừng:

- Vài người. Nhưng với em Hòa là…

Quốc cười nhỏ:

- Biết rồi. Cậu khỏi phải rào đón, tôi không có ý đó. Chuyện ấy với đàn ông con trai chẳng có gì đáng nói. Tôi chỉ có ý định nói về đàn bà thôi. Sự suy nghĩ và quyết định của họ và đàn ông khác nhau như hai thái cực. Đàn bà suy nghĩ và suy diễn bằng trực giác và xúc cảm, còn đàn ông thì trái lại, dựa trên suy luận hợp lý. Phụ nữ thường chủ quan và nhìn người khác qua những hình ảnh mà họ dựng lên do sự chủ quan đó. Đối tượng của họ được cấu tạo bằng cảm xúc và ý nghĩ, trong lúc đàn ông phân tích họ bằng lí luận tránh sao khỏi mâu thuẫn.

- Em thấy phụ nữ nói gì chưa chắc đã phản ánh đúng ý nghĩ của họ.

- Bởi vậy nói chuyện với họ là phải luôn luôn suy diễn một cách cực nhọc. Suy luận bằng lý trí hỏng hết. Tình cảm và trực giác mới là căn bản để tự mình dựa vào và cư xử với họ.

- Anh có kết luận tổng quát nào về phụ nữ?

Quốc bật cười thành tiếng ròn rã:

- Câu hỏi to lớn quá. Nhưng đại khái như thế này: Có thể nói hầu hết phụ nữ có những xúc cảm và đòi hỏi căn bản giống nhau. Thí dụ họ muốn mình được người khác chú ý, ca tụng, cầu cạnh và chăm sóc. Hoặc kính trọng càng tốt. Họ muốn mình thành khẩn xác nhận họ xinh đẹp, trẻ trung, khác người “không giống ai”, nhiều nữ tính. Có nhiều người thích được khen là ngoan, hiền thục hoặc tài giỏi. Họ thích được chiêm ngưỡng xa vời như một nữ thần nhưng cũng cận kề như một sự gì không thể thiếu vắng hàng ngày, hàng giờ.

Điều ước muốn to tát hơn hết của phái yếu có lẽ là sự lãng mạn và trữ tình. Sống trong khung cảnh đó, họ có cảm giác họ hạnh phúc và sung sướng hơn kẻ khác. Họ cần những cảm giác mạnh, những xúc động sâu xa để thấy mình quan trọng, là cần thiết.

Phương thở ra một hơi dài:

- Chà, khó quá.

Quốc gật đầu:

- Khó thật. Đàn ông luôn luôn phải đóng cả hai vai trò vị tha và vị kỷ.

- Đàn bà hình như lúc nào cũng muốn bảo người đàn ông là: chưa đủ, anh còn thiếu sót quá.Và em là em, em không giống bất cứ ai.

- Đúng. Người nào cũng muốn mình độc đáo. Và có nhiều nữ tính. Vì như thế, đàn bà mới là… đàn bà.

Có những cái nhỏ nhặt nhưng rất quan trọng. Nhiều khi, chính những điều mà cậu cho là tầm thường, nhỏ nhặt chẳng đáng chú ý lại là chứa đựng đầy ý nghĩa với họ. Một món quà nhỏ, một bông hoa, một cử chỉ săn sóc… đó là những hình ảnh, những bóng dáng kỷ niệm của hạnh phúc họ.

Phương ngồi nghe và nghiền ngẫm những điều Quốc nói. Hình như có nhiều điểm rất đúng với chàng. Với Hòa, với những người con gái chàng quen.

Phương thích sống trong náo động, xô bồ nên dễ dàng chán nản khi gặp chuyện không vừa ý. Với Thái Hòa, hình như Phương cảm thấy yên ổn nhất. Nàng cũng giống chàng ở sự hoạt động, ở những ồn ào vui nhộn. Những người kia bắt chàng phải nghĩ ngợi, và chịu đựng, nên Phương không mấy khi thấy thảnh thơi khi rời xa họ. Tìm đến như một thói quen, và xa rời vì những bứt rứt. Những lúc đó Phương lại hối, sao người mình tìm đến lại không phải là Hòa? Thái Hòa không đòi hỏi, không bắt buộc chàng một điều gì, phải chăng đó là tính nàng, hay tại nàng còn bận rộn vì những thứ khác như gia đình, học hành nên cảm thấy đầy đủ?

Phương chép miệng:

- Người ta bảo yêu đương là một nghệ thuật, không sai tí nào.

Quốc mỉm cười trước vẻ nhiệt thành của người bạn trẻ. Nói chuyện về những vấn đề liên quan đến tình yêu, phụ nữ, là các người trẻ tuổi thường có thái độ như vậy.

- Mỗi người là cả một thế giới.

Quốc nói. Và Phương triết lý vụn:

- Tóm lại, tình yêu là những gì bí mật và rắc rối. Đàn bà lại càng rắc rối và khó hiểu hơn, anh nhỉ?

- Đàn bà không thích đàn ông nói xấu họ.

Quốc giật mình nhìn lại. Thái Hòa đứng sau lưng, nhìn hai người với vẻ khiêu khích.

Quốc cười:

- Nào có ai dám nói xấu quý bà quý cô đâu.

Thái Hòa chỉ tay vào Phương:

- Anh Quốc thì có thể tin được, chứ còn tay kia thì chưa chắc.

Phương kêu:

- Ơ hơ. Người ta nói xấu gì đâu?

- Cái mặt trông… gian lắm.

Ba người cùng cười. Thái Hòa nói:

- Anh vào chị nhờ chút việc.

Quốc bảo:

- Ừ. Cô cậu ngồi chơi nhé.

Thái Hòa ngồi xuống cạnh Phương, nhìn qua lan can của hành lang. Cả khu bệnh viện chìm trong vắng lặng. Đèn từ các khu hắt ra ngoài tạo thành những ô ánh sáng huyền ảo trên thảm cỏ xậm màu. Ánh đèn đường trong bệnh viện soi mờ mờ các thân me cao vút với tàn lá rậm rạp. Toàn thể khu vườn rộng thênh thang đem lại cho bệnh nhân sự thoải mái, nhàn hạ và quên bớt ưu phiền.

Gió đêm lùa tới, ve vuốt cổ và cánh tay trần của Thái Hòa. Nàng rùng mình. Phương hỏi:

- Gì thế em?

- Lạnh.

- Anh lại tưởng…

- Tưởng gì?

- Em sợ ma.

Thái Hòa kêu khẽ:

- Không chơi thế đâu nghe. Đêm nay em ngủ đây một mình đó.

- Ba mình chứ.

- Ai?

- Chị Duyên và cháu bé.

Thái Hòa lườm Phương:

- Vậy cũng nói.

Phương đặt nhẹ tay lên đầu gối người yêu. Lớp vải và da thịt nàng mát rượi dưới lòng tay chàng. Phương nói khẽ:

- Anh thấy anh hạnh phúc.

Thái Hòa lặng im. Phương tiếp:

- Anh muốn đêm dài ra.

Thái Hòa nói:

- Sai rồi.

- Sao?

- Đêm có dài ra, nhưng thời gian vẫn qua và vẫn tới giờ giới nghiêm, anh phải về.

Phương bật cười:

- Ừ nhỉ.

Chàng ngồi cạnh Thái Hòa tận hưởng sự êm đềm bên người con gái dễ thương ấy, cho đến lúc Quốc bước ra rủ Phương về.

Thái Hòa đứng nhìn theo đốm đỏ của đèn sau hai chiếc xe khuất ở cổng bệnh viện.