← Quay lại trang sách

Chương 5

DUYÊN SINH LÚC SÁNG SỚM. Khi Phương đến, cả nhà đang quây quần quanh đứa bé. Thấy Phương, Thái Hòa cười thật tươi:

- Con gái.

Phương gật đầu và chào ông cụ. Chàng hỏi:

- Anh Quốc. Ông ấy vào đây từ sáng sớm, vừa đến sở xin nghỉ rồi.

Phương tiến lại gần chiếc nôi. Đứa bé nhăn nhúm và monh manh, nằm ngủ yên trong chiếc nôi xinh xắn. Một sự sống bắt đầu, và khởi đầu cho một cuộc vật vã tranh đua với đời sống khoảng sáu mươi năm. Phương mỉm cười với ý nghĩa lẩm cẩm của mình và quay lại nói với Duyên, đang nằm dài trên giường vẻ mệt mỏi tột cùng, mái tóc xõa trên gối.

- Vậy là anh chị tha hồ vui nhé. Một trai một gái, đẹp nhất rồi.

Duyên nhếch môi cười tỏ vẻ đồng ý. Phương đứng nghe mọi người nói chuyện rồi bước ra phía cửa. Thái Hòa theo sau:

- Sao sáng nay em được nghỉ?

- Giáo sư đau, ở trường cho biết từ chiều qua. Nhưng một giờ rưỡi trưa có giờ giáo sư khác.

- Em về nhà không, anh đưa đi.

- Ừ. Cho em về tắm một chút cho khỏe, cả đêm thức vì bà Duyên đau bụng mệt ghê.

Thái Hòa quay lại bố mẹ xin phép về trước, hẹn trở lại khoảng mười giờ.

Bà cụ hỏi:

- Trưa về ăn cơm rồi mới đi học chứ?

- Mẹ đừng chờ. Con tiện đâu ăn đấy.

- Trời đất. Còn chỗ nào khác nữa mà tiện?

- Nếu về kịp thì con ăn, không thì con ở đây mua bánh mì ăn cũng được.

Bà cụ nhăn nhó:

- Cứ thế thì rạc người ra mấy lúc. Con gái mà không chịu giữ gìn.

Thái Hòa nhõng nhẽo:

- Mẹ chỉ lo xa…

Phương đưa Thái Hòa về nhà và chờ nàng ở phòng khách. Chị người làm đang lau bàn ghế thấy Phương vào toét miệng ra cười, phô chiếc răng vàng ánh.

Chị ta hỏi:

- Cậu vào thăm mợ ba về?

- Ừ.

- Mợ ba sanh em bé gái hở cậu?

- Ừ.

- Đẹp không cậu?

- Đẹp.

Chị người làm có vẻ cụt hứng vì thấy Phương trả lời cho có, rút lui ra ngoài. Phương ngồi nhìn quanh một lúc rồi vớ lấy tờ báo. Đọc hết bốn trang tin tức, hai trang rao vặt, một trang tin vui tin buồn và một trang quảng cáo lớn của tờ báo xong Phương mới thấy Thái Hòa hiện ra trước mặt. Nàng tươi mát, yêu đời như chưa hề mệt mỏi. Hai lọn tóc mai hai bên má ướt nước, nằm uốn bên tai trông thật dễ thương.

Phương ngắm nàng một chút rồi vỗ tay xuống nệm ghế:

- Ngồi cạnh anh này.

- Để làm gì?

- Cho lây chút hơi con gái với.

Thái Hòa dí ngón tay trỏ vào thái dương chàng nũng nịu trách:

- Lúc nào cũng nham nhở được.

Rồi ngồi xuống cạnh chàng. Phương ngả đầu vào vai nàng, hút mạnh. Mùi thơm từ mái tóc lùa vào mũi Phương xông lên óc làm Phương ngất ngây.

- Em thơm quá.

- Không ưa nịnh.

- Thật chứ.

- Em đang đói, không thích nghe tán.

Phương ngồi dậy:

- Ừ. Anh định rủ em đi ăn từ nãy. Chương trình như thế này. Đi ăn hủ tiếu tôm cua ở Tôn Thất Thiệp, lượn phố một vòng rồi trở lại Grall. Nhớ mang theo sách vở, dụng cụ để trưa nay ăn cơm xong đi học luôn.

- Ăn ở đâu? Với ai?

- Ăn với anh. Tùy nơi nào em thích thì đi.

Thái Hòa đùa:

- Caravell nhé?

- Ừ. Một phòng đặc biệt ở trong… bếp.

Thái Hòa bật cười:

- Vậy thì em không ham. Ăn bánh mì sướng hơn.

- Đùa đấy. Ra Chợ Cũ ăn cũng ngon chán.

Phương lại chở Thái Hòa ra đường. Nắng chín giờ rực rỡ nhưng không nóng. Hai người lượn qua các phố Sàigòn sau bữa điểm tâm. Ngang Rex, Phương bảo:

- Chủ nhật này mình đi xi nê nhé bá.

- Để xem đã.

- Xem gì?

- Em còn nhiều bài, lại đang thi lục cá tìm nguyệt tùm lum hết cả. Gần tới thi ra trường lại càng run nữa.

Phương bảo:

- Đi một buổi làm gì mà phải tính toán cho mất vui.

Thái Hòa nói lớn:

- Anh thì giỏi xui dại xui khôn.

- Thế nào cũng đậu mà.

- Chắc không?

- Chắc. Năm ngoái anh nói đúng đó thôi.

- Vậy thì đi.

Cả hai người dúi vào nhau mà cười. Phương nhìn trời, chợt nói:

- Nghĩ tới buổi trưa em phải đi học thấy thương quá.

- Ừ. Tội nghiệp em. Vừa nóng, vừa buồn ngủ, nhiều khi lại chán mà không có gì giải trí cho bớt mệt mỏi.

- Buổi trưa được nằm nghe nhạc mà ngủ thì nhất.

Thái Hòa rú lên:

- Trời ơi. Anh làm em thấy ngại đi rồi đấy.

Phương hỏi:

- Nói đến nhạc anh mới nhớ. Ở trong trường anh thấy các phòng treo la liệt loa máy. Để làm gì vậy? Gọi “trình diện” à?

- Không. Đấy là loa mắc để vặn nhạc cho sinh viên và nhân viên nghe giải trí đấy.

- Tốt nhỉ. Sáng kiến của ai vậy?

- Giáo sư Tâm. Nhưng từ ngày mua máy mua loa về gắn, sinh viên được nghe đâu độ hai lần.

- Sao thế?

- Bà Giáo sư Hòe không chịu. Bà nói đang giảng bài mà vặn nhạc thì còn ai chịu nghe giảng nữa. Khéo lại quay ra ngủ khò là khác.

- Cũng có lý. Vậy là mấy chiếc loa để đó làm đồ trang trí?

- Chắc vậy.

- Uổng quá nhỉ. Làm gì mà không tính kỹ chỉ có phí tiền.

Thái Hòa im lặng. Đó là ý nghĩ của Phương, cũng như của mọi người. Đó là một trong những điều sinh viên nghĩ. Cũng như, lệ phí thâu cho quỹ nhà trường trong các công việc chữa, trồng, nhổ răng, bịt vàng, làm răng giả, chụp quang tuyến… do sinh viên đảm trách. Bệnh nhân đông nghẹt, chữa không xuể, tiền thu nhiều. Nhưng thiếu thốn nhiều phương tiện mà không thấy nhà trường chu cấp hay nâng đỡ được mấy. Chẳng ai muốn nói ra, và chỉ có những người bên ngoài đề cập tới. Như Phương.

Thái Hòa chép miệng:

- Đại học xô bồ và thiếu sự thương yêu gần gũi như ở trung học nhỉ anh?

- Chính thế. Mạnh ai nấy lo. Nó giống như một công sở.

- Nhiều lúc vui, nhưng cũng nhiều lúc chán ghê.

- Thôi, chịu khó đi. Chỉ còn vài tháng nữa là thi ra trường rồi, khỏi cần phải vất vả như thế nữa.

- Nhưng cũng thấy nhơ nhớ.

Phương phì cười:

- Thì ai chả thế. Đời cặp sách mà, đẹp nhất trong các quãng đời một người được sống.

Thái Hòa thủ thỉ:

- Nhớ tới những an ủi của nghề nghiệp này em đã gặp cũng thích thích.

- Lúc nào vậy?

- Trong hai năm thứ ba và thứ tư này. Nhiều bệnh nhân vào chữa răng, nhổ răng, hay cạo đá đã bộc lộ cảm tình của họ một cách hồn nhiên, vui đáo để.

Chẳng hạn như có một bà, sau khi em nhổ răng xong liền cho nguyên một chục trứng vì thấy nhổ êm ái, không rùng rợn như bà tưởng tượng. Thế là hôm ấy cả lớp em hai mươi bốn người được ăn trứng luộc bữa trưa.

- Ăn bằng cách nào?

- Hai người một quả. Một lần khác, được em cạo đá cho hàm răng trắng tinh, một thằng bé mười hai tuổi trở lại vào ngày hôm sau và thập thò ở cửa ngoắc em ra. Em hơi lo, tưởng nó lại bắt đền em về cái răng nào cạo mạnh bị đau chứ. Vừa ra tới, nó dúi vào tay em hai quả vú sữa to và nói:

- Cho cô, em hái ở vườn nhà.

Rồi ù té chạy. Nó mắc cở, không dám ở lại nghe em cảm ơn. Những lần như vậy làm em cảm động và thấy yêu nghề hơn. Còn rất nhiều trường hợp tương tự xẩy đến cho các sinh viên. Kẹo, bánh tét, quà lỉnh kỉnh của bệnh nhân mang vào tặng cứ lai rai hàng ngày thiếu gì.

Phương lặng lẽ lái xe đưa Thái Hòa trở về bệnh viện Đồn Đất, lặng lẽ nghe nàng kể về những vui buồn trong mấy năm học.Và chàng cùng thấy chạnh lòng nhớ lại những năm đã xa xôi, khi chàng còn đứng trong cánh cổng trường vui đùa cùng các bạn.

Phương chợt thấy lòng chùng xuống như một tiếng tơ trầm ngân nga trong im vắng.