← Quay lại trang sách

Chương 6

PHƯƠNG ĐƯA THÁI HÒA ĐẾN TRƯỜNG SỚM, mới một giờ trưa. Hai người đứng dưới bóng cổ thụ gần phòng nhận bệnh.

Phương hỏi:

- Giờ này em vào học môn gì?

- Nha chu.

- Sau đó?

- Nhưỡng nha toàn hàm.

Phương bật cười:

- Toàn những cái tên lạ tai.

Thái Hòa nheo mắt:

- Anh cũng chả nên tìm hiểu làm gì.

Và nàng bảo:

- Há miệng em coi.

- Gì nữa đó.

- Cứ làm theo lời em đã.

Phương há hốc miệng. Thái Hòa nhăn mặt:

- Anh bê bối. Răng lại vàng bên trong nhiều rồi. Hút thuốc lắm vào.

Phương cười cười. Thái Hòa giao hẹn:

- Hôm nào đến trường em cạo đá cho. Để xem thứ tư tuần sau đi. Nhớ mang tấm thẻ nho nhỏ em đưa anh giữ đó, mang lại đưa em trước. Em sẽ xin xếp chỗ cho anh sớm.

- Mấy giờ.

- Một giờ rưỡi trưa, như hôm nay. Đến đúng giờ à nghe.

Phương gật đầu. Thái Hòa tiếp:

- Đã muốn làm lại cái răng mẻ chưa?

Phương nhăn nhăn:

- Khỏi. Đàn ông mà cần gì.

Thái Hòa cười dễ dãi:

- Thôi, về đi. Em vào học.

Phương nháy mắt với nàng rồi quay xe. Thái Hòa trở vào phòng học. Các sinh viên đang sửa soạn cho giờ học mới.

Thái Hòa đi thay áo khoác rồi trở ra. Hoàng Kim gọi nàng ở phòng:

- Ê, nhỏ.

- Gì thế?

- Người tình răng sâu về rồi à?

Thái Hòa hất mặt tỉnh bơ:

- Ừ.

- Sao không kêu hắn vào chơi.

- Chỗ này không phải chỗ hẹn hò.

Kim cười to:

- Chà, ghê nhỉ.

Hai người ra bàn bà y tá dễ thương. Kim nói:

- Bà Thu ơi, cho em mượn bốn món ăn chơi.

Thái Hòa phụ họa:

- Em cũng thế.

Bà Thu vui vẻ ghi vào sổ và trao cho hai người. Một lọ xà bông Physohex, một bàn chải chải tay, một lọ thuốc đỏ và một khăn choàng cổ.

Tiếng ồn ào ở ngoài phòng đợi vọng vào. Kim nói với Thái Hòa:

- Chiều nay đông quá, chắc lại phải hẹn trở lại mất.

Thái Hòa gật đầu:

- Tao mệt quá.

Kim nhìn bạn dò hỏi, Thái Hòa giải thích:

- Bà Duyên sinh con gái, tao phải thức suốt đêm qua.

- Thế à. Thích nhỉ. Một trai một gái là lý tưởng rồi. Còn tính tiếp tục sản xuất thêm hay thôi.

- Chắc bà ấy tạm ngừng chứ. Kế hoạch hóa gia đình mà.

Thái Hòa trở ra phòng ngoài, nhận những phiếu chữa răng cho bệnh nhân. Đứng trước cửa, nàng gọi:

- Nguyễn Thụy Hoàng.

Một cậu bé chạy vội lại:

- Em đây chị.

Cậu bé theo chân Thái Hòa vào trong.

- Em đóng tiền cạo đá chưa?

- Dạ rồi. Hai trăm, phiếu đây chị.

Thái Hòa bảo:

- Em ngồi lên ghế đi.

Cậu bé ngồi lên ghế, Thái Hòa choàng chiếc khăn choàng lên cổ bệnh nhân rồi đi lấy dụng cụ trong phòng hấp. Những món đồ quen thuộc nhẹ nhàng trên tay nàng từ mấy năm qua, và sẽ còn gần gũi nàng mãi. Thái Hòa cặm cụi làm việc.

Sau khi mỗi bệnh nhân được chữa xong, vị giáo sư nha sĩ được mời đến kiểm soát. Thầy bà gật gù tỏ vẻ hài lòng, Thái Hòa nghe lòng dâng lên niềm an ủi nhẹ nhàng.

Vị giáo sư đi quan sát giảng giải cho các sinh viên về các “ca” đặc biệt. Thái Hòa tập trung tư tưởng chăm chú vào môn học, quên cả cảnh vật bên ngoài. Thời gian hình như qua mau hơn thường ngày. Tới giờ nghỉ học, tiếng bà Thu nhắc nhở sinh viên vang rộn ràng trong căn phòng rộng:

- Các cô các cậu, Tháo Contre Angle bỏ túi trả đồ. Sắp tắt đèn.

Quang cảnh trở nên ồn ào. Các sinh viên tháo dụng cụ để cà chữa răng sâu ra khỏi máy cho vào túi, thu xếp những dụng cụ đã mượn đem trả lại cho bà y tá. Và kéo nhau đi thay đồ ra về.

Thái Hòa mệt mỏi thu xếp sách vở và đồ dùng. Nhìn quanh tìm Kim nhưng không thấy, nàng đoán Kim chờ nàng ở khu gửi xe, Thái Hòa thong thả bước ra cửa.

Phương đứng dưới cây, chỗ quen thuộc từng đứng đợi nàng mọi ngày, nhìn Thái Hòa mỉm cười.

Thái Hòa cười rạng rỡ, đến với Phương. Trong lòng reo vui:

- Lại Phương. Lúc nào Phương cũng có mặt khi mình cần đến, khi mình muốn có Phương ở cạnh.