Chương 7
THẬT LÀ MỘT BUỔI CHIỀU CHỦ NHẬT ĐẸP VÀ TRỌN VẸN. Khi Phương đưa Thái Hòa về tới nhà đã hơn chín giờ tối. Phương không vào, chúc nàng ngủ ngon rồi về luôn. Thái Hòa tung tăng chạy vào nhà, gặp chị bếp đang ngồi đọc sách ở phòng ăn.
- Chị Hai, đọc gì đó?
Chị bếp ngẩng đầu lên cười cười:
- Tiểu thuyết xã hội diễm tình cô.
Thái Hòa nhăn mặt, lắc đầu cười:
- Lại người Khăn Trắng phải không?
- Dạ không. Vương Mộng Linh cô, tác giả này viết hay ác cô.
Thái Hòa gật gù, bước ra:
- Ừ. Ông đó thì nổi tiếng quá, viết sách làm giầu mà.
Chị bếp hỏi theo:
- Cô biết ông nhà văn này à cô?
- Không. Anh Phương biết.
Thái Hòa bật cười rúc rích, chạy vào phòng. Thay vội quần áo, đá đôi giầy vào gầm giường, nàng chạy vào phòng tắm. Toàn thân mát rượi dưới hoa sen. Thái Hòa trở ra ngồi chải tóc trước bàn học. Cơn đói làm nàng sôi ruột. Thái Hòa gọi lớn:
- Chị Hai dọn cơm, chị Hai ơi.
Tiếng chị bếp oang oang:
- Xong rồi cô.
Thái Hòa trở ra, ngồi vào ăn thật nhanh.
- Cậu mẹ tôi đâu?
- Đi thăm mợ ba với các em.
Thái Hòa kết thúc bữa ăn rồi trở về phòng nằm lăn ra giường. Giường êm, gối êm gợi lại những êm êm ve vuốt của người yêu vừa chia tay ít phút. Nàng nhìn chồng sách vở, chợt thấy ngại ngùng. Thôi, kệ. Ngủ quách, tính sau. Nàng bật cười vì sự lười biếng của mình.
Nhưng nàng không ngủ được. Mộng mơ không tới, giấc ngủ chưa đến. Thái Hòa trở lại với những giờ phút êm đềm vui vẻ bên Phương, những hạnh phúc vừa đến trong chiều và còn đọng lại chan hòa trong tim trong óc nàng.
Phương đưa Thái Hòa đi xem một phim cũ, có Audrey Hepburn, cô đào xi nê mà Phương si mê hồi vừa lớn. Người đàn bà ấy, Phương mô tả đẹp nhất trong cuốn phim Verte de Meure với Anthony Perkin. Man dại, hiền dịu và đẹp lôi cuốn mà không cần đến ngực, đến mông như những cô đào khác.
Hai người ngồi cạnh nhau trong bóng tối, Thái Hòa ngả đầu vào vai Phương thủ thỉ đủ chuyện. Chỉ có những giây phút như lúc đó nàng mới dám cùng Phương bàn bạc về những chuyện tương lai, những ước mơ nho nhỏ mà một người con gái đang tuổi lớn thường ao ước. Một gia đình êm ấm, hạnh phúc. Một cuộc sống êm ả, đầy ấp tiếng cười. Phương đùa:
- Mộng bình thường, phải không em?
Thái Hòa dấu mặt sau vai áo Phương, cười bẽn lẽn. Bóng tối không cho Phương thấy má Thái Hòa bừng đỏ, tai nàng nóng. Nhưng chàng cảm được điều làm nàng sung sướng qua những móng tay bấu nhẹ trên vai chàng, qua cử động của mái tóc nàng chảy dài trên cổ chàng. Bóng tối là đồng lõa, Phương cúi xuống hôn lên môi nàng, một nụ hôn nhẹ và nóng bỏng. Liều mình, Thái Hòa mở rộng đôi môi đón nhận. Cảm xúc dâng lên nồng nàn, say đắm. Chẳng cần phim hay, chẳng cần tài tử đẹp. Chỉ có Phương và nàng với những âu yếm mơn man không dứt. Thái Hòa ngăn chặn những ngổ ngáo của Phương bằng câu đùa:
- Anh tệ quá.
- Sao?
- Mới hôm nào còn chê những người đưa nhau vào Grall… nham nhở, hôm nay lại dắt người ta vào đây… vớ vẩn.
- Ai làm gì đâu?
- Còn không làm gì?
- Như vậy là tệ à?
- Ừ.
- Thế em thì sao?
Thái Hòa bật cười:
- Em cũng… tệ nữa.
- Sao vậy?
- Tại em ngốc, bị anh dụ dỗ.
Phương véo tai Thái Hòa, choàng tay trên vai nàng. Chàng kéo đầu Thái Hòa ngả vào vai mình và chăn chú ngó lên màn ảnh. Một lúc thật lâu, Thái Hòa gãi móng tay lên má Phương:
- Này.
- Gì em?
- Làm gì ngồi im thin thít thế?
- Chứ làm gì bây giờ. Em muốn thế mà?
- Hồi nào?
- Thế ra muốn trở lại “tình trạng” trước à.
Thái Hòa nhéo Phương một cái:
- Nham nhở.
Hai người ra khỏi rạp chớp bóng trời còn nắng lớn. Phương đưa nàng vào Prince ăn kem. Lê la mỗi chỗ một lúc, Phương kéo Thái Hòa đi bộ ra vườn Tao Đàn.
- Ghé vào Hội Kỵ Mã xem dân nhà giầu ăn chơi.
- Chán chết.
- Anh muốn gặp một người quen. Nếu hắn đồng ý, mình sẽ có một buổi đi ca nô chơi trên sông Nhà Bè.
Hai người dắt nhau vào trong. Trên những bậc thềm, “những người sung sướng” đứng rải rác bên bàn nước. Phương đảo mắt tìm. Người bồi chạy lại, Phương nói vài câu, Thái Hòa nhìn hắn chạy ra sân cỏ.
Một lát, một người đàn ông đứng tuổi trong trang y phục kỵ mã dừng ngựa cạnh người bồi, giao cương cho hắn và nhẩy xuống. Ông ta nghe người bồi nói và nhìn về phía Phương, thong thả bước lại.
Phương dơ tay chào, người đàn ông cúi chào Thái Hòa và đưa tay xiết tay Phương.
- Sao toa, dạo này vui vẻ chứ? Lâu nay không thấy đến chơi?
- Tôi bận quá.
Người đàn ông nhìn Thái Hòa, cười hóm hỉnh. Phương giới thiệu:
- Cô Hòa, bạn tôi. Và đây là ông Tuấn, Chủ Tịch một nghiệp đoàn cỡ lớn ở Việt Nam kiêm Tổng Giám Đốc một cơ sở thương mại cỡ bự.
Tuấn kêu lên:
- Gì mà tối mò thế? Toàn cỡ bự và cỡ lớn thế, nghe phát khiếp.
Phương cười, lờ đi:
- Mấy con ngựa của ông dạo này thế nào?
Tuân vui vẻ:
- Moa vừa bán con Phi Tiễn, thêm tiền mua con Quỳnh Hoa kia hai triệu tư đấy.
Thái Hòa tròn mắt nhìn con ngựa. Trông nó to lớn, khỏe mạnh, nhưng có gì đáng để cho thiên hạ mê man như mê tình nhân, bỏ ra hàng triệu mua về đâu nhỉ?
Thấy Thái Hòa nhìn chăm chú con ngựa, Tuân tỏ vẻ khoái trí:
- Cô thấy không? Cái tên nó yểu điệu và đẹp như tên con gái, nhưng khỏe và chạy nhanh có hạng. Bỏ xa con Phi Tiễn tôi vừa bán đi tuần trước.
Thái Hòa chỉ nhếch mép, không nói gì. Một cô bé độ mười sáu, mười bảy cưỡi con ngựa trắng chạy tới cạnh ba người. Con bé vung vẩy sợi dây cương:
- Papa, về chưa?
Và cúi đầu chào Phương:
- Bonjour chú Phương.
Phương dơ tay vẫy chào lại. Thái Hòa tò mò nhìn con bé. Nó cũng như những đứa con gái khác, nhưng lại có vẻ gì xa lạ với thế giới bình thường của những người phải tranh đấu với cuộc đời để sống. Còn thế giới của nó là thế giới hưởng thụ, tự nhiên đã có, ăn trên ngồi chốc và xa cách mọi người. Không biết và không cần biết đến những đau khổ, cực nhọc của những kẻ chung quanh.
Ông bố bảo con:
- Ừ, cha con mình sửa soạn về là vừa.
Và quay lại Phương:
- Còn toa, cần gì moa không?
Phương lắc đầu:
- Lúc nãy tưởng cần, bây giờ thì hết rồi. Ghé thăm ông tí, xin phép kiếu.
Tuân vẫn niềm nở:
- Hôm nào ghé moa cụng vài ly, Phương.
Phương gật đầu, bắt tay Tuân hờ hững rồi kéo Thái Hòa quay nhanh trở ra. Chàng đọc được nét khó chịu trên ánh mắt nàng. Phương âu yếm:
- Anh xin lỗi. Lẽ ra anh không nên đưa em vào đó.
Thái Hòa gật đầu:
- Em không ưa những kẻ sống quá sung túc như vậy, trong lúc có những kẻ khác thật là khổ.
Phương nhún vai:
- Còn nhiều kẻ sống như ông hoàng bà chúa, tên Tuân này chưa thấm vào đâu. Bọn họ cũng đông như bọn nghèo khổ vậy. Xã hội là như thế, để ý nhiều làm gì cho mệt.
Thái Hòa ôm eo Phương:
- Ừ, bỏ qua đi. Kệ xác thiên hạ.
Hai người thong dong thả trở lại trung tâm thành phố. Phương lái xe, Thái Hòa hỏi:
- Đi đâu hở anh?
- Chúng mình đi ăn nhé.
Thái Hòa do dự. Phương tiêu tiền nhiều quá. Những cuộc đi chơi như thế này tốn kém cho chàng, Thái Hòa thấy ngại:
- Thôi anh.
- Sao vậy, tới bữa chiều rồi.
- Em chưa thấy đói.
- Vậy mình đi chơi quanh rồi lát nữa đi ăn.
- Thôi. Anh cho em về bệnh viện thăm chị Duyên rồi tối về luôn.
- Hình như em không thích đi ăn với anh.
Thái Hòa cười tươi, nhìn Phương âu yếm:
- Không phải thế. Tại… anh tiêu tốn nhiều tiền quá, tội nghiệp anh.
Phương bật cười:
- Cô nhỏ này. Nghĩ chuyện đâu không. Có bao nhiêu mà phải lo.
- Anh bớt tiêu pha phí phạm đi. Lúc này khó khăn quá, để dành đi lỡ có khi cần.
Phương vuốt má người yêu:
- Ừ anh nghe lời em. Để dành tiền cưới vợ.
Phương đưa Thái Hòa đến bệnh viện. Căn phòng im lặng, Thái Hòa hé cửa nhìn vào. Duyên đang ngủ say, đứa bé cũng ngủ. Trông nhỏ nhắn dễ thương như con búp bê nhỏ.
Phương nắm vai Thái Hòa kéo lại:
- Em.
- Dạ.
- Để chị ấy ngủ. Mình ra ngoài này đi dạo cho mát.
Hai người quay trở ra, đi chậm rãi trên những lối đi trải nhựa giữa hai hàng cây so hàng cao vút. Qua những lối cỏ thật đẹp, mầu xanh mát mắt êm ả trong buổi chiều đang xuống. Thái Hòa chợt nhớ tới một lối đi khác, lối đi ở trường Nha Khoa vào một buổi sáng trời bão rớt. Lối đi giữa hai bờ cỏ mù sương, những đợt sương mù ẩm ướt quấn quýt trên đầu ngọn cỏ, mơn man trên những cành cây thấp.
Phương kéo Thái Hòa ngồi xuống ghế đá, dưới gốc một loài cây lá rủ mềm mại. Chàng pha trò:
- Ngồi xuống đây đi em. Ngồi đây cho anh tán vài câu.
Thái Hòa kêu lên:
- Eo ơi, cải lương quá.
Nhưng nàng vẫn ngồi xuống. Phương ngồi cạnh nàng, châm một điếu thuốc.
- Anh thích một ngôi nhà có sân rộng, có những lối đi nhỏ giữa hai bờ cỏ. Từ ngày yêu cảnh đó, anh có em.
Câu nói vô tình của Phương làm Thái Hòa cảm động. Câu nói chứa đựng một trời êm đềm tình tứ, nói lên tâm tình tha thiết của chàng đối với nàng.
Thái Hòa cũng nói:
- Em cũng bắt đầu thấy yêu những lối đi giữa hai bờ cỏ từ khi biết anh yêu em vì thế.
Phương cười rạng rỡ. Chàng đùa vui:
- Mình chê thiên hạ, giờ đến mình vào đây tình tự.
Thái Hòa phản đối:
- Bậy. Em vào thăm chị Duyên sinh.
- Thì cũng thế.
- Cũng thế.
- Cũng thế sao được. Chiều mai chị ấy về rồi, em sẽ không bao giờ vào đây nữa.
- Nhanh nhỉ. Thế mà đã một tuần.
- Chắc cũng tốn kém dữ. Em đã khuyên bà ấy đến nhà bảo sanh con Kim giới thiệu mà bà ấy kêu xa. Ở Phú Lâm.
- Ừ, xa thật.
- Xa, nhưng tin cậy. Bà bác sĩ Nga chuyên môn về hộ sinh ở Hùng Vương và Sùng Chính đấy.
Phương gật đầu:
- Sao đi đâu cũng nghe các bà ca ngợi bà bác sĩ đó thế nhỉ.
- Khiếp. Anh đàn ông con trai mà rành chuyện đàn bà sanh nở thế.
- Ô hay. Ngồi nghe các bà nói chuyện thì biết, cũng như em vậy.
Thái Hòa tủm tỉm cười quay đi. Phương xiết nhẹ nàng vào mình:
- Mai sau mình lấy nhau, nếu em sanh anh sẽ nhờ bà bác sĩ Nga đỡ cho em.
Thái Hòa đấm Phương thùm thụp.
- Trời ơi. Bậy bạ không à. Anh đúng là quỷ sứ.
Phương cười hà hà:
- Nói đến chuyện người khác thì tía lia, động nhắc tới mình là chối bay chạy biến.
- Người ta là con gái…
- Chứ ai bảo em là con trai hồi nào. Trước sau gì cũng có ngày em lấy… anh chứ.
Thái Hòa lắc đầu:
- Khiếp. Sợ ông luôn. Cái miệng cứ tươm tướp.
Bóng tối đổ xuống, nhá nhem. Gió lành lạnh. Khu bệnh viện vắng vẻ và im lặng. Thái Hòa rủ Phương:
- Mình vào đi anh. Chắc chị Duyên với cháu bé thức từ lâu rồi.
Trở vào, Duyên đang cho con bú. Người đàn bà để cặp ngực trần trắng trẻo, đứa con ngậm vú mẹ mút say sưa. Thầy Phương, Duyên vội vàng kéo kín vạt áo. Phương đến ngồi ở chiếc ghế sau lưng nàng trong lúc Thái Hòa tíu tít hỏi han chị.
Không khí êm đềm và vui vẻ. Quốc đến, cầm theo một gói nhỏ:
- Anh mua giò em ăn vã buổi tối cho khỏi đói.
Duyên nhìn chồng cười âu yếm:
- Em ăn cơm no, anh mua làm gì cho tốn.
Quốc bắt tay Phương thân mật:
- Cô cậu đi du dương đâu về đây?
Thái Hòa nháy mắt với Phương:
- Đâu có. Tụi em ở đây cả buổi chiều.
Duyên hỏi chồng:
- Ở nhà đã dọn nôi cho con chưa anh? Mai về sớm, ở đây nóng ruột quá.
Quốc gật đầu:
- Xong hết.
Thái Hòa gật gù:
- Gái hai con vẫn mòn con mắt, anh Quốc nhỉ. Đầy tháng con bé, em lại đưa chị đi cắt áo dài, may đồ tha hồ chơi vung vít.
Phương nhăn mặt:
- Chỉ toàn tính chuyện rủ rê, vậy mà bắt người ta để dành tiền.
Quốc trêu:
- Chứ sao. Để dành tiền làm đám cưới chứ,có người sốt ruột rồi cậu không thấy sao?
Thái Hòa phản đối om sòm.
Buổi tối qua dần. Phương đưa Thái Hòa trở về nhà, những nẻo đường sáng ánh đèn, tối rợp bóng cây, đầy gió. Thái Hòa thì thầm vào tai Phương:
- Anh, em vui lắm.
Phương nói khẽ:
- Anh không còn ao ước gì hơn.
Và như thế, đã qua thêm một lần có nhau. Nhưng đầy thêm trong kho tàng kỷ niệm. Thái Hòa nằm trăn trở với những hình ảnh đậm nét về Phương. Nàng nói một mình:
- Vậy mà mình cứ tưởng mình ngủ ngay được.