Chương 8
LẠI THÊM BAO NHIÊU LẦN CÓ NHAU, bao nhiêu lần đưa đón. Phương luôn luôn có mặt bên Thái Hòa những khi nàng rảnh. Công việc ở tòa soạn bận nhất từ sáu giờ đến chín giờ sáng và từ trưa trở đi, Phương hoàn hoàn rỗi rảnh. Thái Hòa cũng hầu như quen bén hơi Phương, xa một ngày đã nhớ đã mong. Những lần gặp nhau được Phương đều biết trước. Chàng thuộc làu Thời Khắc Biểu của nàng, và thường Phương đến đón Thái Hòa đi chơi một lúc vào những giờ nàng đi thực tập ở các bệnh viện Đô Thành, Nguyễn Văn Học buổi sáng. Hoặc buổi chiều, khoảng hai giờ Thái Hòa có thể nghỉ học, viện cớ đi mua răng làm hàm giả cho bệnh nhân. Và Phương đã có mặt sẵn dưới gốc cây quen thuộc, đưa đón nàng đi khắp nơi.
Thái Hòa rên rỉ:
- Chết thật. Năm cuối mà thế này thì thi cử làm sao.
Phương cười:
- Đậu mà. Em vốn thông minh.
- Em không còn tự tin nữa.
- Nếu vậy anh bớt tìm em để em có thì giờ học nhé.
Thái Hòa nhăn nhó:
- Không có anh em học còn tệ hơn nữa.
Phương dơ cả hai tay lên trời:
- Vậy thì… hết thuốc chữa.
- Ừ. Hết thuốc chữa.
Cả hai lại dúi vào nhau cười và lại rong chơi hết buổi.
… Buổi chiều lại sắp đến, nắng lại dịu dàng. Phương nằm ngả người trong lòng chiếc ghế, hỏi Thái Hòa:
- Sắp xong chưa em?
- Im. Cấm hỏi.
- Mỏi hàm quá.
- Chịu khó một chút.
Và Thái Hòa cằn nhằn:
- Người ta làm đẹp cho còn điệu.
- Ai cần.
- Há miệng ra, mau lên.
Phương lại há miệng. Đá bọt bị chiếc chổi quét văng mù mịt trong miệng chàng. Phương nhìn vào mắt Thái Hòa. Gương mặt nàng thật gần trong gang tấc, hai tay choàng hai bên đầu Phương và nàng chăm chú làm việc. Phương cảm thấy ngực nàng nhẹ nhàng di động, chạm nhẹ phía sau gáy Phương, mơn man.
Tiếng Thái Hòa nhỏ nhẹ:
- Anh ở dơ. Răng đầy đá với bợn màu.
Phương trả lời mỗi khi Thái Hòa ngừng tay nghỉ:
- Đá thì không rõ, còn bợn thì chắc tại khói thuốc lá.
- Hút ít thôi. Đá răng là do các chất dư đồ ăn và vi trùng bám ở chân răng, lâu ngày Calci – hóa trở nên cứng như đá. Chất này làm hại nướu răng và dễ dàng sinh ra sâu ở chân răng.
Phương mỉm cười:
- Thuộc bài lắm.
- Em đã cạo hết đá và đang chà răng cho trắng bằng đá bọt. Anh phải ít hút thuốc và giữ kỹ, nếu không chỉ mấy tháng sau lại trở về tình trạng cũ lúc đầu cho mà xem.
- Cạo hoài hại men răng lắm.
- Đúng vậy. Nhưng nếu ở dơ, răng còn bị sâu nhanh hơn nữa.
- Anh giữ kỹ đấy chứ. Chỉ tại chưa đạt tới mức hoàn hảo như… nha sĩ thôi.
Thái Hòa mỉm cười:
- Xong rồi. Ngồi dậy đi ông.
Phương vuơn vai:
- Làm bệnh nhân chữa răng khoái hơn bệnh nhân chữa bệnh nhiều.
Thái Hòa ngạc nhiên:
- Sao anh lại có so sánh đó?
- Nha sĩ chữa răng “âu yếm” hơn bác sĩ nhiều.
Thái Hòa à một tiếng, lườm Phương. Nàng biết Phương nói về những va chạm giữa người bệnh với người chữa răng. Kể cũng hơi kẹt. Xoay quanh đầu bệnh nhân, người chữa phải nép sát vào mình hoặc cúi sát xuống để chữa. Nhiều lúc đang mải làm việc, Thái Hòa chợt giật mình nhận ra bệnh nhân lúng túng vì vài va chạm bất ngờ. Nàng phải cố làm ra vẻ tự nhiên như không hề hay biết việc đó để tránh ngượng nghịu cho cả chính mình.
Sự va chạm này được nhiều người nói đến bằng các tiếng như âu yếm, nựng, thân mật…
Phương súc miệng, toan bước xuống ghế. Thái Hòa cản lại:
- Khoan đã, ngồi yên đó. Còn một màn chót nữa.
- Gì nữa thế?
Thái Hòa bỏ đi, một chút trở lại với bộ răng nhựa lớn bằng hai bàn tay úp vào nhau.
Phương làm bộ sợ:
- Đừng có nhát người ta.
Thái Hòa không nói, dơ cái bàn chải to tướng lên. Phương thắc mắc:
- Anh nhớ năm ngoái em cũng đã từng đem ra “dạy” anh cách đánh răng rồi mà. Sao lần này lại còn tái diễn màn đó nữa.
- Bắt buộc. Không có là không xong.
- Kỳ vậy.
- Luật nhà trường. Ngồi nghe em chỉ. Đây nhé, bàn chải phải chải lên xuống theo chiều đứng của hàm răng, trong và ngoài như thế này, thế này. Trên mặt ngang hàm răng chà ngang thế này, thế này.
Phương ngồi nhìn, tủm tỉm cười:
- Khổ quá, đánh răng ai chẳng biết.
- Vậy mà có người không biết nên răng mới hư.
- Với những người khác em chỉ họ đánh răng họ tỏ vẻ khó chịu không?
- Có chứ. Đa số tỏ vẻ bực mình, nhất là những người lớn tuổi. Nhiều sinh viên đã bị họ cự lại. Cũng tại cách hướng dẫn của sinh viên. Thí dụ bệnh nhân nghe chỉ “ông hay bà phải chà răng, đánh răng như thế này nhé. Như vậy mới đúng”, họ liền la lối: “tôi bây nhiêu tuổi mà cô hay cậu còn phải chỉ tôi đánh răng nữa hay sao?”
- Gặp trường hợp đó các sinh viên xử trí ra sau?
- Xin lỗi, nói khéo cho họ nguôi. Thường câu nói được mọi người nghe lọt tai nhất là thế này: thưa bà từ trước nay bà vẫn đánh răng với kem. Đó là cách rất tốt để bảo vệ hàm răng. Chúng tôi xin đề nghị với bà một phương pháp đánh răng thích hợp nhất để bảo vệ răng bà hữu hiệu hơn nữa. Tôi xin thực hành để bà coi.
- Đúng. Nói ngọt lọt đến xương. Tại sao em không nói thế với anh. Bất mãn rồi đây, anh la lối cho em coi.
- Anh thì khỏi. Nói mạnh mới lọt đến xương. Nói không nghe thì… đấm mấy quả là nghe được liền chứ gì?
Phương tròn mắt. Thái Hòa cười nho nhỏ, đem cất bộ răng và dụng cụ rồi trở lại kêu Phương:
- Ra đây ngồi chơi, chờ em đi thay áo. Sắp hết giờ rồi phải không?
Phương đi theo Thái Hòa ra hành lang sau, đến cạnh bà y tá. Bà Thu mỉm cười với Thái Hòa. Nàng giới thiệu:
- Đây là Phương, bạn em đó bà Thu.
Phương cúi đầu chào hóm hỉnh. Bà Thu cười phá lên:
- Chú đi đâu vậy?
Phương cười cười, chỉ Thái Hòa:
- Em chữa răng ở đây, nha sĩ này đó chị.
Mắt Thái Hòa tròn xoe:
- Ơ, anh quen bà Thu à?
- Anh là em họ chị Thu.
- Sao em không nghe anh nói bao giờ?
- Anh đâu biết chị làm ở đây, tưởng chị vẫn ở Bình Dân chứ.
Bà Thu xen vào:
- Ghê thật. Câu thậm thụt ra vào rủ con nhỏ này trốn học tối ngày mà tôi chẳng biết gì cả. Nghe các cô kia gọi “người tình răng sâu” của Thái Hòa, tôi nào biết là ai.
Thái Hòa bẽn lẽn:
- Quê ghê.
Bà Thu cười:
- Có gì mà quê. Cô cậu ngồi đây chơi.
Bà Thu khéo léo quay sang chuyện khác:
- Phương dạo này làm ăn có khá không?
- Cũng thường chị ạ. Không đói là may.
- Em có hay đi làm phóng sự xa nữa không?
- Dạ, cũng thỉnh thoảng, cuối tháng tới có lẽ em đi miền Trung.
Thái Hòa hỏi vội:
- Anh sắp đi à?
Phương nhìn người yêu, dịu dàng:
- Ừ, độ hai tuần.
Bà Thu trêu:
- Nàng buồn rồi. Nàng thi ra trường, chàng lại xa ở nhà ai đưa đón?
Thái Hòa dẩu môi làm điệu. Phương nói:
- Chắc khi em về sẽ ăn khao cô nàng thi đậu.
Các sinh viên tấp nập ra về, kéo đến bàn bà y tá trả dụng cụ. Phương và Thái Hòa chào bà Thu rồi ra lấy xe.
Ngồi sau xe Phương, Thái Hòa cằn nhằn:
- Sao anh không nói cho em biết?
- Gì?
- Vụ đi Trung?
- À, Tòa Soạn mới dự tính thế. Với lại nói sớm anh sợ em không vui.
- Vậy mà lại nói trước mặt em.
- Anh quên.
Thái Hòa buồn buồn:
- Tức ghê. Anh lúc nào cũng tính chuyện đi không à.
- Bậy. Lâu lâu mới phải đi một lần mà. Phóng viên thì phải đi công tác chứ.
Và chàng dỗ dành:
- Em ở nhà chịu khó học bài để thi cho suya. Anh về sẽ tổ chức ăn mừng em thi đậu nghe. Học hết bài chưa?
Thái Hòa thở ra:
- Chưa, còn thiếu gì bài. Bộ môn nào cũng lơ mơ cả.
Phương vỗ vỗ lên đùi nàng:
- Yên trí, thế nào cũng xong hết.
Hai người về tới Sàigòn. Thái Hòa bảo:
- Anh cho em ghé anh chị Quốc.
Quốc đã đi làm về, đang bế con cho vợ làm bếp. Phương đùa:
- Làm bố trẻ con mệt dữ anh nhỉ?
Quốc gật gù:
- Nhưng mà vui. Có thêm hai đứa trẻ nhà cửa rộn ràng hẳn.
Quốc giữ hai người ở lại ăn cơm chiều. Trong bữa ăn, nghe Thái Hòa nói Phương sắp đi Trung, Duyên bảo:
- Hai mươi tháng tới là sinh nhật thằng Cu đầu lòng, anh Quốc tổ chức bữa cơm gia đình tiễn Phương lên đường và khao trước cô Hòa thi gặp may luôn thể đi.
Quốc reo to đồng ý. Thái Hòa nhìn Phương, chàng cũng đang nhìn nàng âu yếm. Thái Hòa bỗng thấy một nỗi xúc động dâng lên nghẹn ngào trong cổ. Lâu lắm, nàng bỗng lại nhận thấy Phương thật đẹp, thật đàn ông và tình yêu trong nàng dâng trào.
Thái Hòa nhìn chàng lặng lẽ. Mắt nàng như muốn nói:
- Em yêu anh quá chừng quá đỗi.