Chương 9
SAU BỮA TIỆC SINH NHẬT CON TRAI ĐẦU LÒNG VỢ CHỒNG QUỐC, Phương đưa Thái Hòa đến Queen Bee nghe nhạc. Trong bóng tối mù mờ của những bản nhạc khiêu vũ, Thái Hòa thấy lòng trùng hẳn xuống. Ngồi sát vào nàng, vòng tay choàng cả lưng nàng Phương vẫn không làm cho Thái Hòa quên được những ý nghĩ về một cuộc xa vắng khá dài. Hai tuần, trong thời gian nàng thi cử. Sao Phương lại đi vào dịp đó. Có phải chàng cố tình chọn quãng thời gian đó để đi xa, để Thái Hòa chuyên tâm vào việc thi, khỏi phí thời giờ cùng chàng vào những đón đưa và rong chơi phí phạm? Nhưng Phương vụng về, chàng không biết chính vì chàng đi xa mà nàng nghĩ ngợi. Phương như một quen thuộc và cần thiết bên nàng từ hai năm qua, bây giờ không có nữa. Không muốn nghĩ đến cho lòng bình lặng, cho những hy vọng về một tương lai tốt đẹp có dịp phát sinh nhưng Thái Hòa vẫn cứ phải nghĩ mãi, nghĩ hoài.
Vắng Phương, thời gian dài quá.
Tiếng Phương gọi khẽ:
- Hòa.
Phương ít khi gọi nàng bằng tên. Khi chàng gọi là chàng cảm động, là chàng dịu dàng và nói những lời cũng dịu dàng. Thái Hòa nhìn chàng, chờ đợi:
- Nghĩ gì thế bé?
- Không.
- Em không thích ở đây à?
- Chỗ nào có anh em đều thích cả.
- Ra nhẩy với anh một bản nhé.
Thái Hòa gật đầu. Em chiều anh hết, em bằng lòng hết cả. Miễn sao em thấy anh và em hòa tan vào nhau, đạt đến tột cùng của êm đềm sung sướng.
Một khúc Boston. Thật tối. Và những bước chậm. Chậm để thấy lòng mình run rẩy, thấy má mình êm ái tựa trên vai người yêu dấu. Vòng tay ôm thật sát bước chân lướt nhẹ trong lâng lâng như không còn chạm đất. Thái Hòa choàng hai tay quanh gáy Phương và vòng tay chàng quấn quít quanh lưng nàng. Thái Hòa nhìn lên. Khuôn mặt Phương nhòa chìm trong tối, vài tia đèn màu lướt qua lướt lại, loáng thoáng léo lên trong ánh mắt Phương. Ánh mắt chàng dịu dàng chịu đựng. Đôi hàm răng trắng, đẹp đang tỏ một nụ cười âu yếm với nàng.
- Anh.
Phương cúi xuống gần nữa, hơi thở chàng phà vào má nàng ấm nhẹ.
- Gì hở bé?
Thái Hòa định nói, xong lại thôi. Nói gì bây giờ cho Phương hiểu. Thái Hòa định nói anh đừng đi, em muốn anh ở cạnh em cho hết những ngày quan trọng cho cuộc đời em. Những phút giây định đoạt tương lai em. Rồi sau đó, khi em vui, khi em thảnh thơi anh hãy ra đi. Để em khỏi cồn lên day dứt, khỏi băn khoăn rạo rực cả lòng chẳng học hành được phút nào.
Nhưng Thái Hòa lại sợ mình ích kỷ. Có gì là quan trọng, chuyến đi bình thường của Phương. Trong hai năm quen và yêu nhau, chàng đã từng nhiều lần đi xa như thế. Năm bữa, nữa tháng. Và chàng trở về, vui vẻ, khỏe mạnh, yêu đời. Bên chàng Thái Hòa lại cảm thấy yên ổn và sung sướng.
Phương nhắc lại:
- Em định hỏi gì anh?
- Không. Em lạnh.
Phương mỉm cười, xoa nhẹ tay trên lưng nàng:
- Nép sát vào anh cho ấm.
Hình như Thái Hòa đã nép sát vào chàng hơn chút nữa.
- Đã ấm chưa em?
- Còn.
Phương cúi xuống. Hơi thở chàng phà thẳng vào mặt nàng. Phương hôn nàng, đôi môi nóng và mềm. Nụ hôn làm Thái Hòa tê dại cả người. Phương hôn khéo thế. Làm như tất cả yêu thương, săn sóc tin cậy, rộn ràng của lòng chàng đều toát ra trên đôi môi ấy. Thái Hòa đón nhận cái hôn vụng trộm trong bóng tối của Phương bằng tất cả buông thả, phó mặc của tâm hồn.
Rời Phương ra, Thái Hòa chưa kịp nghĩ được gì thì đèn đã sáng. Phương đưa nàng trở lại bàn, cánh tay nàng nằm gọn trong bàn tay rắn chắc của Phương.
- Anh đưa em về.
- Còn sớm mà bé. Mới mười giờ rưỡi.
Thái Hòa nói khẽ:
- Ở đây em thấy bứt rứt.
Phương gọi bồi, trả tiền, rồi đưa nàng xuống đường. Con phố vắng người, đèn mầu nhấp nháy bốn nẻo đường.
- Mình đi bộ một vòng đi anh.
- Các cửa hiệu đóng cửa cả, có gì vui đâu em?
Phương định nói thế, nhưng lại thôi. Phương biết Thái Hòa đang buồn. Chàng đã có lúc muốn nói với ông Chủ Bút hoãn chuyến đi lại, nhưng nghĩ rằng chàng có mặt ở Sàigòn khó tránh khỏi làm mất thì giờ của Thái Hòa. Thói quen khó bỏ, chàng cứ đến và làm nàng phân tâm không học được. Trận chiến ở miền Trung lại nổ bùng dữ dội, người ta muốn Phương thực hiện tiếp tục loạt bài về mặt trận ấy. Viện lý do gì để ở lại nhà, khi Tâm đã từ Đà nẳng trở về mà chàng không ra thay thế?
Phương thở dài nhè nhẹ. Thôi kệ, cô bé buồn nhưng có thì giờ để học và thi. Khi chàng về, mọi sự lại tốt đẹp như trước, có sao đâu.
Phương đưa nàng đi chậm rãi trên hè đường vắng. Cơn gió làm tung bay vạt áo Hòa. Phương chợt thấy nàng thật người lớn, thật trịnh trọng nghiêm trang.
Chàng nắm chặt những ngón tay nàng trong lòng tay mình:
- Thi xong em tha hồ nghỉ ngơi.
- Em thấy mệt mỏi ghê. Muốn bỏ cuộc được.
- Nghĩ nhảm. Một chút đoạn đường còn lại cố gắng hơn mới phải.
Thái Hòa đá nhẹ một chiếc hộp giấy văng xuống lòng đường:
- Vậy là ngày kia anh đi?
- Ừ.
- Anh xin được một chỗ trên máy bay quân sự. Sáu giờ sáng ngày kia đi rồi.
- Sớm quá, em không tiễn anh được.
Phương bật cười:
- Việc gì phải tiễn. Cứ ngủ kỹ. Thức dậy đã thấy anh về.
Thức dậy đã thấy anh về. Phương khéo quá. Chàng an ủi nàng như vậy. Phương kéo Thái Hòa đi sát vào chàng:
- Anh mong khi trở về sẽ được em báo tin mừng em đã là nha sĩ.
Thái Hòa cười nhẹ:
- Sợ anh thất vọng.
- Em sẽ là nha sĩ riêng của anh.
- Anh đâu cần em.
Thái Hòa cảm thấy hai vai lạnh ẩm sương đêm.
- Khi anh về, có lẽ em đã chết khô chết héo rồi.
- Thôi mà, đừng nghĩ thế. Người ta cần anh ra đó thực hiện tiếp phóng sự miền Trung. Anh chỉ đi độ hai tuần rồi về.
Càng muốn an ủi Phương thấy mình càng vụng. Càng làm Thái Hòa thêm lo. Quả nhiên, nàng hỏi bằng giọng lo âu:
- Nguy hiểm không anh?
Phương cười bình thản:
- Đâu có gì. Anh chỉ đến Bộ chỉ huy Hành Quân lấy thông tin tổng quát, đâu có được đi với các đơn vị tham chiến. Từ trước tới giờ vẫn vậy mà.
Thái Hòa không nói gì. Hai người dắt nhau quay trở lại nơi gửi xe. Đang đi, Phương chợt nói:
- Hòa này.
Thái Hòa nhìn Phương, chờ đợi:
- Em… em có nghĩ là đã đến lúc chúng mình nên có những quyết định?
- Quyết định gì anh?
- Chẳng hạn như… thời gian gần gụi nhau đã đủ cho chúng mình tìm hiểu và thông cảm nhau rồi. Đã đến lúc mình tiến tới hôn nhân, được chưa em?
Thái Hòa rùng mình. Dù biết sớm muộn gì cũng có lần được nghe như vậy, nàng vẫn cảm thấy khó tả nổi dậy trong lòng nàng khiến Thái Hòa lặng đi ít phút.
Phương hỏi lại:
- Em nghĩ thế nào?
Thái Hòa ngập ngừng:
- Tùy anh.
Giọng Phương thật êm ái:
- Sao lại tùy anh. Phải là sự đồng lòng của hai đứa chứ?
Thái Hòa đáp lí nhí:
- Em thì… thế nào cũng được.
Thái Hòa đã nói thật lòng mình. Nàng chẳng hiểu nên trả lời thế nào cho phải. Người con gái khi yêu đương có nhiều lúc đã nghĩ đến hôn nhân, nhưng không bao giờ biết mình nghĩ thế nào khi đòi quyết định. Lấy nhau. Bao giờ, ngày mai, tháng tới, cuối năm, năm sau? Khẳng định một giới hạn thật khó với Thái Hòa lúc này.
Phương giải quyết hộ nàng:
- Nếu em bằng lòng mình sẽ lấy nhau cuối năm nay, em nhé.
Thái Hòa không trả lời, đầu cúi thấp xuống, mắt nhìn những bước chân mình loạng choạng bước trên hè phố. Cái lém lỉnh nghịch ngợm đi đâu mất cả? Những hồn nhiên, tươi vui sao chẳng đến. Như là chúng đã bỏ nàng mà đi, từ khi biết Phương sắp lên đường đi xa. Tiếng Phương nô nức:
- Em bằng lòng không?
Thái Hòa vẫn lặng im. Nàng nghe những giục giã của chàng ùa ập tới như sóng vỡ bờ:
- Trả lời anh đi em? Sao lặng im như vậy?
Thật cố gắng, Thái Hòa ngẩng lên nhìn chàng, mỉm cười.
- Đồng ý chứ? Cười là đồng ý rồi nhé.
Phương đầy vui tươi, rạng rỡ. Tự nhiên Thái Hòa thấy lòng ấm áp, nàng dễ dàng vui đùa trở lại:
- Em giao em cho anh. Để anh toàn quyền quyết định.
Phương xiết chặt lấy nàng, quay một vòng trên hè phố, nồng nàn:
- Cảm ơn em. Anh yêu em quá chừng.
Niềm vui to lớn của một thay đổi mới trong đời làm Thái Hòa thấy phấn khởi. Nàng như trút được những buồn phiền chán nản của những ngày qua, trước việc đi xa của Phương. Phương đi ít ngày rồi sẽ trở về. Lại có nhau như chưa từng xa cách. Và từ nay, sẽ có những lần hai đứa âu yếm bàn bạc với nhau về quyết định mới của Phương vừa mang đến cho nàng. Phương sẽ bàn với nàng về lễ chạm ngõ, lễ hỏi, đám cưới. Thời gian nào lấy nhau thì đẹp nhất nhỉ. Mùa Xuân, mùa cưới hỏi. Nhưng Phương lại đề nghị cuối năm. Cũng được, lúc nào chả có mùa xuân cho những kẻ có đôi?
Phương đưa Thái Hòa trở về trong tiếc nuối. Nhà đã đóng cửa, để đèn sáng ở trong. Thái Hoà đưa tay lên nút chuông, nhưng Phương giữ lại. Thật khoan thai. Phương xoay Thái Hòa lại, đẩy dựa lưng nàng vào cánh cổng và xiết chặt nàng. Phương hôn Thái Hòa thật lâu. Nụ hôn vũ bão, chất chứa đam mê, tràn đầy sôi bỏng, dài những thương yêu. Và Thái Hòa hai tay vịn chặt cổ chàng, hôn lại cũng bằng ấy cảm giác. Thật lâu, vì con ngõ tối chẳng còn nhà nào có ánh đèn.