Chương 10
NHỮNG NGÀY THI VẤT VẢ QUA ĐI như một giấc mơ. Thái Hòa mê man trong bài vở, trong sự vo tròn của chữ nghĩa. Khi tất cả chấm dứt, nàng tưởng như mình đã biến đổi thành một con người khác. Một người vừa ốm dậy, còn mệt nhọc nhưng bắt đầu cảm thấy cuộc đời lại đẹp. Và niềm tin yêu đời lại nhen nhúm vươn cao. Trong suốt thời gian đó, Thái Hòa không có được một lúc để nghĩ tới Phương, để mơ mộng về chàng. Một đôi khi bóng chàng thoáng đến, Thái Hòa lại dở sách vở ra vùi đầu vào đó để được nghĩ mình đang học không những cho mình mà cả cho chàng, cho tương lai tốt đẹp sắp đến.
Và ngày thi bắt đầu. Nàng cảm thấy mình có vẻ yếu ở một vài môn, nhưng vẫn tràn trề hi vọng. Bao nhiêu là cố gắng, bao nhiêu là công lao đặt vào. Thái Hòa nhủ thầm:
- Em sẽ đậu. Em phải đậu, vì anh muốn thế.
Sau ngày thi, vợ chồng Quốc đến rủ nàng đi chơi Biên Hòa cho khuây khỏa. Quốc có người bạn là Phi Đoàn Phó một phi đoàn trong căn cứ không quân ở đây. Thoạt đầu Thái Hòa tính không đi, nhưng Quốc và Duyên ép quá nàng đành nhận.
Buổi sáng, Quốc lái xe đưa cả vợ và các con đến nhà. Duyên gửi mẹ trông dùm cháu bé rồi gọi Thái Hòa sửa soạn lên đường.
Thái Hòa ngạc nhiên:
- Xe hơi của ai vậy anh Quốc?
Quốc mỉm cười:
- Mượn của người bạn.
Thái Hòa ngắm nghía chiếc xe:
- Trông không có vẻ bảo đảm tí nào.
Quốc gật đầu:
- Dám lám. Dọc đường mà chết máy là có dịp được xuống đẩy cho dãn gân cốt.
Thái Hòa trề môi:
- Vậy thì em ở nhà. Đi chơi mà tốn sức lao động thế ai ham.
Quốc xua tay:
- Đùa thế. Trông cũ vậy nhưng nó chạy tốt lắm, anh đã lái nhiều lần. Chỉ phải cái không nhanh lắm. Nhưng càng tốt, đỡ ngại gây tai nạn.
Thái Hòa đoán:
- Chắc nó chạy nhanh bằng xe lam là cùng.
- Cỡ ấy.
Duyên nhắc em:
- Mang theo đồ tắm. Dưới căn cứ anh Hoàng có Piscine sạch lắm.
Thái Hòa reo lên:
- A, vậy thì tốt. Lâu quá không có thì giờ đi bơi lội, eo mất đẹp.
Duyêncười:
- Và có dịp các chàng làm quen với cô nữa.
Thái Hòa hỏi:
- Thì mấy tay Pilot đó. Họ đến tắm ở đấy hàng ngày mà.
Thái Hòa trở về phòng. Nàng mở ngăn kéo lấy ra ba bộ đồ tắm hai mảnh. Một màu cam, một màu đỏ và một xanh sọc trắng. Loay hoay chọn, cuối cùng Thái Hòa quyết định mang theo bộ đỏ. Thái Hòa lại trước gương thay thử bộ đồ tắm vào người. Chiếc soutien nâng cao cặp ngực hình như hơi chật. Thái Hòa bật cười nhận ra rằng, mặc dù vất vả vì thi cử, vì lo lắng, vì nhớ nhung Phương và không ăn uống là bao mà nàng vẫn mập ra. Hẳn là lên thêm vài ký. Thái Hòa vuốt ve trên da thịt. Lớp da trắng xanh vì không bén nắng mặt trời.
Nàng lẩm bẩm:
- Trông mình như con mẹ bị bệnh nặng.
Và Thái Hòa tự nhủ sẽ phơi nắng lâu lâu cho lớp da tươi hơn, hồng hơn một chút.
Tiếng Duyên giục giã:
- Trời ơi, Hòa ơi. Bộ mày ngủ luôn trong ấy hay sao vậy?
Thái Hòa chạy ra với cái túi xách trên tay:
- Gớm, vội vàng dữ vậy.
- Đi sớm cho mát.
Thái Hòa ngắm chị:
- Mới sanh xong mà trông cứ phơn phởn ra.
Duyên vênh mặt:
- Chứ sao. Tao có bí quyết giữ gìn mà. Mấy bà đẻ gặp tao phải ngạc nhiên. Sao chị vừa sanh được hai tháng mà bụng nhỏ thế, chỉ bằng chét tay. Còn tôi sanh rồi mà vẫn như có chửa.
Thái Hòa gật gù:
- Ừ. Công nhận bụng bà nhỏ thật, eo thon lắm, nhưng da cũng trắng xanh.
- Vậy nên tao mới lên Biên Hòa đổi gió. Mẹ cấm tao tắm, nhưng tao vẫn lén mang đồ tắm đi, thích thì nhẩy xuống tắm đại.
- Ừ. Ăn thua gì, tắm bừa đi.
Quốc đi vào rên rỉ:
- Xong chưa hai cô. Bao giờ mới lên đường?
Duyên đổ thừa:
- Tại con quỷ này. Em chờ nó đấy chứ.
- Thì đi.
Mọi người ra xe. Quốc thận trọng lái ra khỏi ngõ, chiếc xe bon bon lên xa lộ.
Khoảng chín giờ tới Biên Hòa. Quốc đậu gần hàng rào khu cư xá bóp còi inh ỏi. Đã hẹn trước, nghe tiếng còi Hoàng chạy ra ngó rồi ra cổng làm thủ tục đón mọi người vào.
Nhà Hoàng không rộng lắm, nhưng rất thoáng. Đồ đạc đơn sơ, toàn những thứ của nhà binh. Thấy Thái Hòa, Hoàng thân mật:
- Chào cô Hòa. Đây là lần đầu tiên cô đến nhà tôi chơi, nhưng tôi biết cô từ trước.
Thái Hòa vui vẻ:
- Sao anh tài thế?
- Anh chị Quốc kể tôi nghe và rất hân hạnh được đón tiếp cô tại nhà. Vợ tôi cùng các cháu lại còn thích hơn, không lo sợ sâu răng mà thiếu thầy chữa nữa.
Thái Hòa nhún chân thật điệu:
- Ông bà Quốc chỉ tài khen. Em mà tài cán gì.
- Cô khỏi phải dấu. Nào ai đã dám nhờ vả gì đâu?
Mọi người cười vui vẻ, ngồi quây quần nói chuyện, ăn quà, Hoàng bảo:
- Tôi đề nghị thế này. Sáng nay Piscine thay nước, mình để chiều hãy tắm. Bây giờ các bà các cô bày vẽ làm bánh làm cơm gì thì làm, đàn ông tụi tôi đi đánh Billard. Cơm trưa xong ngủ một giấc dậy đi tắm chiều cho tụi trẻ con ra rừng cao su xa lộ chơi một lúc rồi về. Đồng ý không?
Quốc tán thành. Và buổi sáng qua đi trong những tiếng cười rộn rã của người lớn, tiếng nô đùa la hét của trẻ con. Nằm cạnh Duyên trên chiếc giường lạ Thái Hòa không tài nào ngủ được. Chỉ chập chờn. Nàng tiếc rẻ, nếu ở nhà thì Thái Hòa đã trở dậy mang giấy bút ra viết cho Phương. Rồi chờ gặp chàng sẽ trao cho Phương đọc, như một món quà.
Khoảng ba giờ rưỡi cả nhà thức dậy. Vợ Hoàng mang bánh ra mời. Bánh Caramel. Lòng Thái Hòa chợt rung động nhè nhẹ. Thứ bánh Phương thích ăn và từng đem thú vị đến cho nàng trong những lần gặp gỡ Phương. Nàng còn nhớ mãi những mẫu chuyện xưa vui vui mà Phương đã kể. Anh chàng lém lỉnh ấy giờ xa Thái Hòa hàng mấy trăm cây số, và chẳng rõ đang làm gì trong phút này.
Thúy, vợ Hoàng, đon đả mời khách:
- Kìa, cô Hòa dùng bánh đi chứ? Phải lạnh mới ngon.
Duyên cũng hỏi:
- Nghĩ gì mà thừ người ra vậy?
Thái Hòa chớp chớp mắt:
- Không. Em đang hồi tưởng đến tài làm bánh của em.
Duyên bật cười:
- Mày nổi tiếng làm bánh “ngon”. Ai ăn cũng phải chê.
Thái Hòa dẩu môi:
- Đùa. Lâu lâu mới tệ một lần chứ bộ. Ông Phương khen nức khen nở đấy bà.
- Mèo khen mèo dài đuôi. Nó không khen mày thì khen ai.
Thái Hòa nguýt chị. Quốc đứng lên khỏi bàn:
- Xong chưa? Ra hồ tắm là vừa. Trời bữa nay mát sớm.
Thái Hòa hỏi khẽ vào tay Duyên:
- Ở đó có chỗ thay đồ không Duyên?
- Có chứ. Nhưng mày nên thay trước ở nhà đi.
- Sao vậy.
- Phòng thay đồ chung, không có móc cửa. Lỡ thiên hạ đông phải đợi lâu, hoặc đông thay lại có anh chàng nào tò mò đi vào. Tao mất công đứng gác, mệt lắm.
- Duyên có thay không?
- Không. Tao sợ đau. Mẹ dặn kiêng kỹ làm tao sợ mất rồi.
Thái Hòa co rúm người lại:
- Eo ơi. Vậy thôi, em không thèm tắm đâu.
- Sao thế?
- Tắm một mình, quê chết.
- Gì mà một mình. Có chị Hoàng, tụi con nít, rồi mấy ông ấy nữa mà.
Thái Hòa ngập ngừng đứng lên. Thúy từ trong nhà đi ra:
- Cô Hòa đi thay đồ tắm nhé.
Thái Hòa dạ nhỏ, theo Thúy vào trong.
Cả hai gia đình chất chứa lên chiếc xe Quốc mượn. Duyên bật cười:
- Tội cho cái xe.
Hoàng cũng nói:
- Khổ chủ mà thấy cảnh này lần sau hết dám cho ông Quốc mượn.
Hồ tắm thật đẹp. Nho nhỏ, như kiểu hồ tắm của các gia đình tỷ phú ở Sàigòn. Nước mới thay sạch và trong xanh mát mắt. Có khoảng hơn hai chục người đang tắm, đa số là đàn ông. Còn lại là vợ con sĩ quan ở ngay trong căn cứ. Thái Hòa có vẻ khớp vì ít phụ nữ. Duyên hiểu ý nàng, khuyến khích:
- Tỉnh bơ đi Hòa. Con gái là vua mà, tao cũng đã là đàn bà, bằng không tao cũng bơ tụi nó hết.
Thái Hòa cười khẽ:
- Bậy. Con gái là công chúa chứ là vua thế nào được. Chị làm nữ hoàng ngự trên ghế đá kia trông cho em tắm nhé.
- Ừ.
Đám con nhà Hoàng đã quen thuộc nơi này, ném phao xuống khu nước cạn và ào ào nhẩy xuống. Quốc cũng bế thằng cu tý bước nhẹ xuống hồ.
Thái Hòa theo Thúy đi thay quần áo ngoài. Khi trở ra Thái Hòa liếc nhẹ chung quanh. Nhiều cặp mắt nhìn nàng sỗ sàng, không cần che dấu. Tự nhiên nàng cảm thấy bạo dạn. Sợ gì, ai ăn thịt mình đâu mà sợ. Làm hoa cho người ta hái, làm gái cho người ta… nhìn mà. Phương từng nói vậy. Mình có đẹp thiên hạ mới nhìn, mới ngắm. Buồn cho những người chỉ được người ta liếc nhẹ rồi quay đi. Tự dưng Thái Hòa trở nên yểu điệu. Nàng khoan thai bước xuống chỗ sâu nhất giữa hồ, phóng nhẹ nhàng từ bờ xuống. Đập nhẹ chân vài cái, Thái Hòa đã lao đi hết bề ngang. Vừa ngóc đầu lên khỏi mặt nước Thái Hòa loáng thoáng nghe mấy tiếng huýt sáo thán phục. Thái Hòa cười thầm:
- Các chú thán phục chị là đúng. Chị bơi giỏi từ hồi trung học tới giờ cơ mà.
Thái Hòa bơi vòng trở lại và biểu diễn một hơi bốn lần bề ngang hồ. Leo lên ngồi cạnh Quốc. Thái Hòa nghe Thúy đứng dưới nước khen lớn:
- Cô Hòa bơi giỏi ghê.
Thái Hòa cười cảm ơn, ngửa cổ vuốt mái tóc ra phía sau. Trong dáng dấp đó trông nàng thật điệu, thật tình. Bọn thanh niên ngồi ở một đầu hồ xúm vào nhau bàn tán. Một vài chàng cười nho nhỏ. Thái Hòa thắc mắc, họ nói gì mình nhỉ?
Ngồi một lát Thái Hòa lại trở xuống hồ. Nàng đến đùa nghịch với Thúy và mấy đứa con. Quốc cũng đưa cu tý xuống, thằng bé ôm chặt cổ bố kêu oai oái mỗi lần Quốc dìm nó xuống nước, ngập đến cổ.
Thái Hòa đưa tay ra:
- Anh đưa cháu em bế một lúc.
Thằng bé dơ hai tay theo nàng. Quốc nằm ngửa bơi chậm rãi sang bờ bên kia rồi quay trở lại. Cu tý được Thái Hòa đặt ngồi lên một chiếc phao đỏ đẩy đi từ từ trên mặt nước. Cu cậu có vẻ khoái chí lắm.
Duyên gọi:
- Đưa cháu lên đây cho tao Hòa ơi, lạnh thằng bé mất.
Quốc gạt đi:
- Ăn thua gì. Để nó chơi chút nữa.
Duyên nhăn:
- Thì cho nó lên đây nghỉ một tí đã nào. Ngâm nước lâu thế không tốt.
Thái Hòa bế cháu leo lên thang. Nửa người nàng đong đưa theo mỗi bước chân khoan thai. Vừa đi nàng vừa nựng cháu:
- Cu Tý của cô ngoan ghê, tắm giỏi ghê.
Và mắt nàng kín đáo liếc quanh. Vài tên mon men đến gần chỗ Duyên, cười cười gây cảm tình với thằng bé. Thái Hòa cười thầm, biết mình đẹp, biết mình quyến rũ.
- Các anh làm gì mà như tính… cua tôi thế?
Thái Hòa nghĩ thầm. Tôi đã có kép rồi, kép ruột rồi. À, không, đấy là người yêu. Phương ghét mấy tiếng đào, kép lắm. Đào kép giang hồ, nghe sao có vẻ bụi đời, Phương thường nói vậy.
Phương đang làm gì, đang ở đâu nhỉ. Còn em đang cô đơn, đang ở nơi này thui thủi. Giải buồn bằng cách trêu chọc mấy tên con trai háu ăn xấu tính. Tại anh, anh biết không? Không có anh em thành hư. Anh mà ở cạnh, em ngoan như con mèo nhỏ, quanh quẩn quấn quít bên mình anh không rời anh nửa bước. Nhưng anh đã đi, nên em buồn, em bừa bãi. Em là con gái, cấm sao được những lúc em ham vui, cấm sao được có lúc muốn thấy mình là con gái? Muốn được thấy nhiều người thích em, muốn quen em? Anh muốn giữ em, anh phải trở về.
Thái Hòa ngồi cạnh Duyên nhìn trời qua cặp kính mát thật to. Trời thành màu nâu sậm, mát. Cảnh vật bớt chói chang hóa dịu dàng. Duyên choàng kín chiếc khăn lông quanh người con, thằng bé ôm khư khư chiếc xe hơi bằng nhựa của con bác Hoàng cho mượn.
Duyên hỏi:
- Sao không xuống tắm nữa đi.
Thái Hòa duỗi thẳng cặp chân dài:
- Ngồi phơi nắng một tí cho da bớt xanh.
Duyên gật đầu:
- Ừ. Chị em mình ở trong nhà nhiều quá trông trắng xanh có vẻ yếu đuối.
- Phải chi chị tắm được thì tụi mình bơi đua.
- Khỏi cần đua cũng biết.
- Gì?
- Tao thua mày là cái chắc. Mày con gái, đi tắm thường. Tao nghỉ từ dạo lấy chồng, lâu lâu anh Quốc mới đưa đi một lần làm sao bằng mày được.
Thái Hòa cười đắc chí. Duyên tiếp:
- Mấy tên con trai có vẻ mết mày dữ. Tao để ý một thằng, độc đáo lắm.
- “Đứa” nào?
- Tên quần xanh đậm ngồi ở ghế đá góc kia kìa. Hắn có vẻ si mày ra mặt, ngó đăm đăm không chớp mắt. Cóc cần biết đến ai nữa.
Thái Hòa kín đáo nhìn lại. Tên thanh niên gầy và cao, ngồi nghiêng người ở một góc ghế đá, nhìn đăm đăm về phía nàng. Thái Hòa bĩu môi:
- Bộ xương cách trí ấy mà đại diện cho nam giới ở đây ra tán em thì buồn quá.
Duyên phì cười. Thái Hòa gỡ kiếng đưa cho chị giữ, lại phóng mình xuống nước bơi theo chiều dọc hai lần. Bên tai nàng loáng thoáng vài câu trêu chọc:
- Cho bọn này thụ giáo nghề bơi đi.
- Người đẹp nhất chiều nay.
Thái Hòa tỉnh bơ. Những câu nói như vậy nàng đã nghe ở nhiều nơi, nhiều năm qua. Mỗi lần đi hồ tắm với bạn bè nàng đều là nhân vật chính trong những lời trêu chọc của bọn con trai. Vài tên phóng xuống nước bơi theo bề ngang cản trước mặt Thái Hòa, trêu chọc. Thái Hòa khéo léo bơi lách qua lách lại, mỉm cười vu vơ các chàng tưởng bở. Một anh tiến lại:
- Cô bơi giỏi quá.
- Cảm ơn anh.
- Thấy cô bơi, tụi này khớp không dám nhúc nhích.
Thái Hòa cười tươi:
- Gì mà ghê thế? Tôi làm phiền các anh thế thì để tôi trở lên vậy.
- Ấy đừng. Cô mà lên thì hồ tắm này chẳng còn gì đáng ở lại.
Tên thanh niên tán tới:
- Tôi là Đại, thuộc căn cứ này. Cô cho phép tôi làm quen nhé?
Thái Hòa mỉm cười không trả lời.
- Cô bằng lòng chứ, cô Hòa?
- Sao anh biết tên tôi?
- Cả hồ tắm đều biết. Nghe các bà đằng kia kêu tên cô mấy lần.
Hắn nhắc lại:
- Cô nghĩ sao về đề nghị của tôi?
Thái Hòa lơ đãng:
- Đề nghị gì?
- Cho chúng tôi được phép làm quen với cô.
Thái Hòa nhìn thoáng hắn. Cũng khá bảnh trai và cao lớn.
- Tôi e rằng không tiện.
- Sao thế?
Thái Hòa tin quái:
- Nhà tôi sắp ra đây, sợ anh ấy không bằng lòng.
Tên con trai chưng hửng:
- Cô… có chồng rồi?
Thái Hòa làm ra vẻ ngây thơ:
- Sao anh lạ? Nhà tôi cùng phi đoàn với Thiếu Tá Hoàng kia kìa.
Đại có vẻ bối rối:
- Tiếc quá.
- Anh định nói gì?
- Trông cô không ai có thể nghĩ là cô đã lập gia đình rồi. Và tôi tiếc là gặp cô quá muộn.
Thái Hòa chớp chớp mắt làm duyên:
- Anh khéo nói.
- Tôi thành thật mà.
- Xin phép anh.
Bỏ mặc Đại đứng đó, Thái Hòa bơi qua mặt đám bạn hắn trở lại chỗ Quốc. Hoàng hỏi:
- Anh chàng thất bại hả cô Hòa?
Thái Hòa cười rúc rích:
- Em bảo em có… chồng ở phi đoàn anh.
Quốc nhìn về phía đó:
- Trông anh chàng nản ra mặt. Mấy cậu kia đứng xa xa lược trận, bây giờ đang bu lại hỏi kết quả mà không thấy anh chàng trả lời gì hết.
Mấy đứa con vợ chồng Hoàng chợt ào ào lên như ong vỡ tổ:
- Chú ạ. Chú ạ.
Thái Hòa nhìn lên. Một tên con trai đang chào Thủy và Duyên và dơ tay chào Hoàng theo lối nhà binh. Hoàng vui vẻ:
- À, Thụ. Lâu nay không gặp cậu.
Thụ bỏ khăn choàng vai xuống bờ hồ, để lộ thân hình rắn chắc.
- Hồi này bay hoài Thiếu Tá. Bận quá.
Hoàng giới thiệu Quốc và Thụ với nhau. Xong, chỉ Thái Hòa đang đứng gần đấy, Hoàng nói:
- Cô Hòa gặp địch thủ rồi nhé. Thụ bơi khá lắm.
Thụ nhìn nàng. Nhìn anh chàng Thái Hòa nghĩ ngay đây là một thanh niên thuộc loại… nguy hiểm. Hắn cười tươi, hàm răng trắng và đôi môi đỏ. Mắt to hơi có vẻ con gái nhưng lẳng lơ.
- Cô Hòa bơi giỏi lắm ạ?
Tiếng ạ có vẻ trêu chọc. Hoàng bảo:
- Cậu nhìn quanh thì rõ. Từ lúc cô Hòa xuống hồ không còn tay nào dám biểu diễn nữa.
- Thế thì tôi cũng xin hàng thôi.
Nói xong Thụ phóng mình xuống nước. Thái Hòa nhìn theo, nghĩ thầm:
- Có căn bản lắm. Bơi mau chưa chắc hắn ăn mình nhưng dẻo dai thì chắc thắng.
Hoàng nói nhỏ:
- Tên này là em Phi Đoàn Trưởng của tôi. Có thành tích lắm.
Thái Hòa hỏi:
- Thành tích gì cơ anh?
- Nhiều thứ. Có khả năng, gan dạ. Nhất là tán gái. Hắn ở phi đoàn Phản lực.
Thái Hòa đứng nhìn Thụ. Bơi ngang hồ bốn lần, hắn trở lại chỗ nàng:
- Chịu thua cô nhưng chả lẽ tới nơi mà không dám tắm thì đau quá, đành liều vậy.
- Anh bơi giỏi hơn tôi nhiều.
- Tôi không thích thế.
- Tôi không chắc bơi dai sức bằng anh.
- Chúng mình cùng bơi vài vòng nhé.
Tự dưng Thái Hòa thấy trong lòng hào hứng. Tên con trai có vẻ háo thắng, muốn khiêu khích nàng đây. Thái Hòa nhận lời. Cả hai bắt đầu bơi quanh hồ. Thụ luôn luôn dưới nàng chừng nửa sải tay, nhưng Thái Hòa muốn bỏ xa hơn cũng không được. Đúng như nàng nhận xét, hắn có vẻ dai sức hơn nàng nhiều.
Qua hai vòng, nàng trở lại chỗ mọi người. Thụ dừng lại phía sau nàng:
- Tôi bằng lòng đứng trong hàng ngũ với những kẻ bại trận. Tại tôi hiếu thắng, lẽ ra nên biết thân từ nãy.
Thái Hòa nhăn mặt:
- Anh khéo nói. Tôi thua anh mà.
- Đâu có.
- Anh dư sức vượt qua mặt tôi, nhưng giữ khoảng cách nửa sải tay để nhường tôi chứ gì? Tôi biết rõ điều đó ngay từ vòng đầu tiên.
- Cô nghĩ thế.
- Tôi nhận thua cuộc. Anh khỏi phải giải thích.
- Hòa giận tôi à?
Thụ đổi giọng thật nhanh, bất chấp những người chung quanh, nói như dỗ dành:
- Thôi bỏ chuyện đó nhé. Bơi như Hòa là nhất rồi. Tôi chỉ trội hơn Hòa về điểm là đàn ông nên dai sức hơn thôi.
Thái Hòa mỉm cười. Mình phải “hành” hắn cho bỏ ghét.
- Tôi đâu dám giận anh. Chưa được hân hạnh quen thì quyền gì mà giận.
Thụ cười cười, ánh mắt ướt rượt:
- Xin Hòa cho phép tôi làm quen ngay từ bây giờ để được Hòa giận vậy nhé?
Thái Hòa bật cười:
- Không dám.
Thụ kiên nhẫn tìm những lời dịu dàng để thuyết phục nàng. Chốc lát, hai người đã vui vẻ với nhau.
Đứng gần đấy, Hoàng bảo khẽ Quốc:
- Công nhận hắn có tài chưa?
Trời đã về chiều. Quốc lên thay quần áo bảo vợ:
- Sửa soạn về chứ em. Còn cho bọn nhỏ ra vườn cao su chơi một lát.
Duyên gật đầu, gọi lớn:
- Hòa ơi, về.
Thái Hòa chào Thụ:
- Xin phép anh.
- Tôi đến thăm Thái Hòa được chứ.
Thái Hòa do dự. Có nên không nhỉ. Nghĩ vậy nhưng nàng lại đọc địa chỉ cho Thụ nghe. Sợ gì hắn chứ. Hắn thành công về khoa chinh phục phụ nữ nhưng hắn sẽ thất vọng với nàng. Thụ không thể nào bằng Phương. Phương là tình yêu, là ý nghĩ, là hơi thở của nàng rồi.
Thụ không theo nàng lên bờ. Hắn nhoài người trên mặt nước, bắt đầu bơi sải một mình. Mặt hồ bọt trắng, Thụ lao đi hết sức. Ngang qua Đại, anh chàng tán Thái Hòa lúc nãy, Thái Hòa nghe hắn hỏi:
- Cô Hòa, hình như cô bất công?
Thái Hòa ngạc nhiên dừng lại:
- Anh trách tôi điều gì vậy?
- Cô dối tôi. Anh chàng kia đâu phải là chồng cô nhỉ?
Thái Hòa mỉm cười, cất bước:
- Anh ấy đến chuyển dùm lời nhắn của nhà tôi là sẽ về trễ.
Tiếng Đại vọng theo:
- Cô lém lắm.