← Quay lại trang sách

Chương 11

PHƯƠNG GIẬT MÌNH THỨC GIẤC. Bên cạnh chàng, Bích Thủy vẫn say sưa ngủ. Ánh sáng từ cửa sổ mở ngỏ suốt đêm chiếu vào mang theo một tia nắng sớm. Phương dơ đồng hồ lên coi. Bẩy giờ bốn mươi lăm.

Phương nhìn Bích Thủy. Khuôn mặt người ca sĩ tỉnh lẻ đã rửa sạch phấn son trông nhợt nhạt và xanh. Mắt quầng nổi bật đường viết chì tô đậm trên mi khép. Bích Thủy nằm nghiêng, quay mặt về phía chàng, người co như con tôm. Dáng nằm ấy không phải của người sung sướng. Thủy vất vả, dù kiếm được khá tiền.

Sau mười bốn ngày đi theo Bộ Chỉ Huy cuộc hành quân ở Quảng Nam và Quảng Tín, Phương mệt nhoài. Ghi nhận được một số tài liệu đáng giá, chàng trở về Đà Nẵng nghỉ ngơi vài hôm và tìm người quen nhờ xin phương tiện máy bay quân sự trở về Sàigòn. Tên bạn Đại Úy hẹn chắc chắn hai hôm sau sẽ có phi vụ, đi từ sáu giờ rưỡi sáng.

Yên tâm, Phương ra nhà bưu điện gửi cho Thái Hòa một bức điện tín báo ngày về và Phương dở sổ tay tìm một địa chỉ quen từng đến.

Bích Thủy vẫn còn ở đấy. Ngôi nhà khá nhỏ này của một nhân vật có chức vị khá lớn mua cho nàng. Món quà để tặng người tình một thời gian nào đó, đã qua. Ông ta đã bao bọc Thủy, và để lại cho Thủy một đứa con trai làm kỷ niệm. Thứ kỷ niệm mà cả hai cùng không chờ không đợi. Rồi một ngày người đã ra đi. Bích Thủy bắt chước giọng cải lương nói như vậy, khi kể cho Phương nghe.

- Chuyện của em anh nên nhớ mà viết thành tiểu thuyết.

- Tiếc quá, anh không có tài viết văn. Anh là ký giả viết tin.

Bích Thủy cười:

- Từ đó, thêm hai “ thằng” nữa nuôi em. Rồi cũng lần lượt rũ áo cả. Bây giờ em đi làm suốt ngày đến tối mịt mới tạm nuôi sống mẹ con em.

Phương ngồi im, nhìn ly nước chanh trước mặt:

- Uống đi anh. Anh vẫn thích uống nước chanh em pha mà.

Phương gật đầu:

- Ừ. Anh vẫn thích.

Bích Thủy ngồi xuống cạnh chàng:

- Hôm nay thằng bé đau em mới nghỉ ở nhà buổi sáng. Hên cho anh đó.

- Em nhiều thay đổi nhỉ?

- Chắc anh vẫn tưởng em như lần anh gặp trước.

Phương gật đầu. Bích Thủy cười nhẹ:

- Những ngày sung sướng ấy qua lâu rồi.

Hơn một năm trước Phương ra Đà Nẳng làm phóng sự, gặp Bích Thủy trong bữa ăn của một nhân vật tổ chức. Bích Thủy đi với bạn gái, cũng là ca sĩ đến đó giúp vui.

Sau bữa ăn hai người quen nhau. Người bạn Thủy về với bạn trai và nhờ Phương đưa nàng về. Ra cửa, Phương nói:

- Tôi là dân ở xa đến đây. Không có xe, Thủy giúp tôi ý kiến nào hay?

Bích Thủy đong đưa ánh mắt:

- Thủy biết rồi. Anh là ký giả ở Sàigòn ra phải không? Mình đi bộ một quãng cho thiên hạ không để ý rồi anh có thể gọi xích lô.

Phương gật đầu. Hai người đi bên nhau. Phương hỏi Bích Thủy vài câu chuyện và ngạc nhiên thấy nàng thành thật hơn chàng tưởng. Bích Thủy kể về nàng như kể chuyện một người nào khác.

Bích Thủy mồ côi cha mẹ từ năm mười lăm tuổi, không còn họ hàng thân thích. Ở trọ nhà cha mẹ một người bạn, nhận làm cha mẹ nuôi. Vừa đi học vừa đứng bán hàng cho một tiệm mỹ phẩm lớn nhất thị xã. Quen một nhạc sĩ tỉnh lẻ, anh chàng dạy nàng nhạc, dạy nàng yêu. Khi anh chàng kiếm được cho nàng việc làm thêm ở phòng trà buổi tối, nàng không còn là con gái. Nhạc sĩ bị động viên, đi rồi bặt tin.

Bích Thủy trở thành người tình của một ông lớn. Thấy nàng đẹp, dễ thương ông ta đã đối xử với nàng khá hậu, mua nhà cho nàng ở. Nhưng không ở cạnh nàng lâu dài, vừa đổi đi nơi khác trước ngày Phương đến.

Hai người dừng lại ở ngã tư. Phương đưa tay ngoắc hai chiếc xích lô. Bích Thủy cản lại:

- Bày vẽ làm gì. Gọi một chiếc thôi anh.

Thái độ thân mật cởi mở của nàng khiến Phương bạo dạn. Về tới nhà nàng, ngôi nhà nhỏ và sơ sài không có gì đáng giá lắm, Phương đã buông thả đôi lời ướm thử. Bích Thủy dễ dãi chấp nhận. Và đêm ấy Phương được mời ở lại.

Ngày Phương về Sàigòn, Thủy nói:

- Anh đừng thắc mắc hay suy diễn gì về em. Sợ rằng anh nghĩ sai mất. Em thích anh thì em bằng lòng cho anh, thế thôi.

Ánh mắt nàng quắc lên:

- Đàn ông như nhau cả, em chẳng buồn phiền gì cả.

Phương không biết nói sao. Thủy tiếp:

- Anh chỉ hơn những người kia ở sự chân thành và không có tiền.

Phương trở về Sàigòn với kỷ niệm đặc biệt ấy. Lần này trở lại Đà Nẵng hình như trong lòng Phương có ít nhiều nô nức.

Bích Thủy đón Phương bằng nụ cười mệt mỏi. Nhưng vui. Nàng hỏi Phương vài câu và thẳng thắn đề nghị Phương trở lại khách sạn lấy hành lý về nhà nàng ở những ngày còn lưu lại đây.

- Bây giờ em chẳng có ai bao, anh đừng lo va chạm.

Câu nói có vẻ chua chát. Phương nhìn nàng, Bích Thủy già hơn trước và gầy. Phương đi lấy hành lý, trở lại ngay buổi trưa.

Bích Thủy làm cơm mời Phương. Bữa cơm đạm bạc nói lên sự sa sút của nàng. Phương đưa nàng đi làm, đón buổi chiều và hai người đi ăn. Chàng cũng ghé tiệm thuốc mua cho con nàng các thứ thuốc theo toa bác sĩ. Buổi tối Bích Thủy sửa soạn đi hát. Ngồi trước bàn trang điểm lăn lóc những thỏi son, những Cosmeticelly yours vẽ mắt xanh, những lọ thuốc móng tay, Bích Thủy nói giọng chán chường:

- Em muốn bỏ nghề này ghê, nhưng rời ra là chết đói. Ban ngày đứng bán hàng mỏi rạc chân, tối lại còn đứng ê a hát. Chán quá thể.

Nàng quay lại nhìn Phương, chiếc chổi phấn quét đi quét lại trên má. Hình ảnh này Phương không thích, người đàn bà dồi phấn bằng miếng bông phấn trông thanh lịch hơn.

Bích Thủy nói:

- Thằng bé mà đau lâu là em chết. Bà vú nuôi nó mỗi lần thấy em đến thăm là than van đủ thứ, em phải lạy lục khóc lóc bà ấy mới chịu nuôi hộ. Thật là cùng cực rồi.

Phương chỉ biết nói vài lời an ủi. Tự dưng Phương thấy buồn chán, hối tiếc đã nhìn thấy cảnh nầy. Chàng gắng chịu đựng một cách vui vẻ để Bích Thủy bớt cảm thấy cô độc như bị bỏ rơi.

Phương lại sánh bước với nàng đến phòng trà nghe nàng hát. Tiếng hát vẫn hay nhưng có âm thanh già nua buồn chán. Khán giả vỗ tay lấy lệ, tán thưởng nàng không nhiều hơn tán thưởng những cô ca va ngồi cạnh.

Khuya, hai người đi ăn mì Quảng, rồi trở về. Phương nhìn Bích Thủy lấy quần áo đi tắm một cách rã rời mà thương hại. Khi nàng trở ra Phương trao cho nàng ly nước chanh.

- Em uống thử nước chanh anh pha xem có ngon không?

Bích Thủy cảm động nhìn chàng, uống một hơi gần hết ly nước. Nàng khen:

- Anh mà lấy vợ chắc anh chiều lắm nhỉ.

Phương cười nhẹ:

- Chắc thế.

Bích Thủy nói khẽ:

- Thôi đi ngủ, anh.

Nàng tắt đèn. Phương nhắc:

- Em chưa đóng cửa sổ.

- Để thế đi anh. Đèn đường chiếu vào thành đèn ngủ của em. Yên chí, ngoài cửa sổ là tường cao và rãnh nước, không ai nhìn thấy gì đâu.

Phương nằm xuống cạnh Bích Thủy, nhắm mắt tìm giấc ngủ. Bích Thủy chợt choàng tay qua bụng Phương và gọi khẽ:

- Anh.

Phương quay lại ôm nàng. Tưởng rằng nàng sẽ ngủ mau, nhưng Phương thấy như một Bích Thủy nào khác. Một thiếu phụ tràn trề nhựa sống, đa tình và ái ân cuồng nhiệt.

Phương thiếp đi vào lúc nửa đêm, trong rã rời thể xác, mệt mỏi tâm hồn. Bích Thủy ôm chặt lấy chàng ngủ vùi.

Cho đến bây giờ thức dậy, nhìn thân thể mình, nhìn thân thể người con gái nằm cạnh, Phương chợt thấy tội nghiệp. Một tình thương mến dâng đầy trong lồng ngực làm Phương nghẹn thở. Chàng ngồi dậy, bước xuống giường khoác áo lên người và đi rửa mặt. Nước mát làm Phương tỉnh người. Trở vào, Phương ngồi xuống ghế salon nhìn Thủy. Mái tóc lòa xòa trên gối, những đường cong nét lượn vẽ hằn mặt nệm trắng ngả màu ngà. Phương rùng mình nghĩ đến nỗi bất hạnh của một người đàn bà không được làm vợ một người chồng. Số mệnh đã an bài cuộc đời nàng trên đường chỉ tay, tướng mặt và lá số tử vi. Phương thấy nao nao buồn và chợt nhớ Thái Hòa da diết. Chàng mong hết ngày nay để sáng mai trở về Sàigòn.