CHƯƠNG IV
VÀO THỜI ĐÓ, tình mẫu tử mà tôi được bao bọc đã mang lại một kết quả bất ngờ và vô cùng mỹ mãn.
Khi việc buôn bán khá khẩm và việc bán được một “đồ trang sức gia đình” nào đó giúp mẹ tôi tương đối yên tâm về các khoản chi tiêu trong thời gian một tháng, thì điều trước tiên mẹ tôi làm là đến tiệm làm đầu; sau đó đi nghe ban nhạc Di gan bên sân hiên khách sạn Hoàng Gia và thuê một người giúp việc để dọn dẹp, lau chùi căn hộ - mẹ vẫn luôn kinh hãi mỗi lần phải tự mình lau nhà, và khi một hôm, trong lúc mẹ đi vắng, tôi thử tự mình lau, rồi mẹ về nhà bắt gặp tôi trong tình trạng bò lổm ngổm với chiếc giẻ trên tay, bà liền méo mày méo mặt, nước mắt tuôn trào, và tôi phải mất ngót một tiếng đồng hồ để an ủi mẹ, để giải thích với mẹ rằng tại một đất nước dân chủ, những công việc nội trợ nhỏ nhoi này hoàn toàn đáng tôn trọng và ai cũng có thể làm việc ấy mà không phải hạ thấp mình.
Mariette là cô gái có cái bụng dưới nối chặt với xương chậu nở nang, đôi mắt to tròn ma mãnh, cặp giò rắn chắc và cái mông gợi cảm mà trên lớp học, tôi vẫn thường thấy, thế chỗ cho bộ mặt thầy giáo dạy toán của tôi. Cái ảo giác đầy hưng phấn này là lý do đơn giản duy nhất khiến tôi cứ chằm chằm soi bộ dạng của thầy tôi với sự tập trung đặc biệt. Tôi thường há hốc miệng nhìn khuôn mặt đó trong suốt buổi học, thầy nói gì tôi không nghe nổi đến một câu - rồi khi ông thầy tốt bụng quay lưng lại phía chúng tôi và bắt đầu gạch lên bảng những ký hiệu đại số, tôi cố gắng chuyển ánh mắt kinh ngạc của tôi lên bảng, và ngay lập tức thấy cái mà tôi hằng mơ ước in đậm trên nền đen - từ đó màu đen trở thành màu gây cho tôi cảm giác sung sướng nhất. Thấy tôi chăm chú nhìn như bị mê hoặc, thầy giáo sướng quá bèn đặt cho tôi một câu hỏi, thế là tôi giãy nảy, mắt ngơ ngác đảo ngược đảo xuôi rồi nhìn cái mông của Mariette bằng ánh mắt trách cứ nhẹ nhàng cho đến khi giọng nói bất bình của thầy Valu buộc tôi phải trở về với thực tại.
– Tôi thực sự không hiểu! ông thầy kêu lên. Trong số các học trò của tôi, anh là người có vẻ chăm chú nhất, thậm chí đôi khi có thể nói là mắt anh như dán vào mặt tôi. Ấy thế mà anh lại như ở trên cung trăng vậy!
Điều đó hoàn toàn chính xác.
Tuy nhiên, tôi không thể nào giải thích chuẩn xác cho ông thầy tuyệt vời này cái mà tôi vẫn thấy thay vì gương mặt ông.
Tóm lại, Mariette ngày càng đóng vai trò quan trọng trong đời tôi - điều này bắt đầu lúc tỉnh giấc và kéo dài suốt cả ngày. Mỗi lần nữ thần Địa Trung Hải này xuất hiện ở phía chân trời, trái tim tôi lại phi nước đại đi gặp nàng trong khi tôi vẫn nằm yên trên giường, cảm thấy mình vướng víu kinh khủng. Cuối cùng, tôi nhận ra Mariette cũng nhìn tôi với đôi chút tò mò nào đó. Đôi lúc nàng quay về phía tôi, chống nạnh, tươi cười chăm chú nhìn tôi, vẻ hơi mơ mộng, sau đó thở dài, lắc đầu và nói:
– Không sao đâu, anh có thể khẳng định là mẹ anh thực sự yêu thương anh. Khi anh đi vắng bà ấy thường nói chuyện về anh. Rồi những cuộc phiêu lưu kỳ thú đang chờ đợi anh, những người phụ nữ xinh đẹp sẽ phải lòng anh, vân vân và vân vân… Tất cả những cái đó cuối cùng cũng đã tác động đến em.
Tôi cảm thấy hơi phật ý. Vào lúc đó, mẹ tôi là thứ cuối cùng trên đời tôi để tâm tới. Nằm vắt ngang giường, trong tư thế rất gò bó, hai đầu gối co lại, chân gác lên tấm chăn, đầu dựa vào tường, tôi không dám cử động.
– Bà ấy nói với em về anh như thể anh là một chàng hoàng tử duyên dáng, thế nào nhỉ… Romain nhà tôi thế này, Romain nhà tôi thế kia… Em biết rõ rằng đơn giản anh là con trai của bà ấy, nhưng cuối cùng, em cảm thấy mình rất kỳ…
Giọng Mariette gây cho tôi một ấn tượng khác thường. Đó là một giọng nói rất đặc biệt. Thứ nhất, nó dường như không thoát ra từ cổ họng. Tôi không hề biết nó thoát ra từ đâu. Nó cũng không đến chỗ mà các giọng nói khác thường đến. Nó không đến tai tôi. Lạ thật.
– Thậm chí là khó chịu, người ta tự hỏi anh có gì mà đặc biệt thế.
Mariette chờ một lúc, rồi thở dài và tiếp tục lau nhà. Tôi hoàn toàn bất động, người tôi từ đầu đến chân trở nên cứng đơ. Chúng tôi không ai nói với ai nữa. Thỉnh thoảng, Mariette quay lại nhìn tôi, thở dài rồi tiếp tục lau nhà. Tôi nhìn sự lãng phí kinh hãi này với trái tim tan nát. Biết là phải làm gì đó, thế mà tôi lại cảm thấy mình như bị chôn chân một chỗ. Mariette xong việc và bỏ đi. Tôi nhìn nàng ra đi với cảm giác một ký thịt vừa dứt khỏi người mình và lìa xa mãi mãi. Tôi có cảm tưởng đời tôi vừa lỡ dở. Roland de Chantecler, Artémis Kohinore và Hubert de La Roche Rouge kêu gào thảm thiết, vừa gào vừa đấm tay lên mặt. Nhưng vào thời đó, tôi không biết câu ngạn ngữ lừng danh “Nhất Chúa nhì đàn bà”. Mariette tiếp tục nhìn tôi một cách kỳ lạ, sự tò mò đặc trưng nữ giới và có thể là chút ghen tuông lờ mờ nào đó đã được đánh thức bởi những lời tán dương của mẹ tôi và những hình ảnh mỹ miều mà mẹ vẽ lên về tương lai xán lạn của tôi. Cuối cùng thì điều kỳ diệu cũng đến. Tôi hãy còn nhớ gương mặt tinh nghịch ấy cúi xuống người tôi, còn nhớ cái giọng hơi khàn ấy nói với tôi, vừa nói nàng vừa vuốt má tôi, trong khi tôi đang lang thang ở đâu đó, trong một thế giới tốt đẹp hơn, trút bỏ mọi gánh nặng trên đời.
– Đừng có nói với mẹ anh đấy. Em không cưỡng lại nổi. Em biết rõ đó là mẹ anh, nhưng dù sao thì tình yêu thương ấy cũng rất đẹp. Rồi tình yêu thương ấy sẽ đem lại ham muốn cho anh thôi… Trên đời này sẽ không bao giờ có một người phụ nữ khác yêu thương anh như mẹ anh. Chắc chắn rồi.
Chắc chắn là như thế. Nhưng tôi lại không biết. Chỉ đến khi xấp xỉ tứ tuần tôi mới bắt đầu hiểu. Được yêu thương nhường ấy lúc người ta còn quá trẻ thì không hay ho gì. Điều đó tạo cho người ta những thói quen xấu. Người ta nghĩ là điều đó đã xảy ra. Người ta nghĩ là điều đó tồn tại ở nơi khác, là người ta có thể tìm lại được. Người ta tin tưởng. Người ta nhìn, người ta hy vọng, người ta chờ đợi. Với tình mẫu tử, vào lúc bình minh của đời người, cuộc sống hứa với bạn điều mà nó không bao giờ thực hiện. Rồi thì bạn phải ăn nguội ăn lạnh cho đến hết đời. Sau đó, mỗi lần một người phụ nữ ôm chầm lấy bạn, siết bạn vào lòng, đó chỉ còn là chia buồn thương tiếc mà thôi. Bạn luôn trở về kêu gào bên mộ mẹ như một con chó bị bỏ rơi. Không bao giờ nữa, không bao giờ nữa, không bao giờ nữa. Những vòng tay tuyệt diệu choàng quanh cổ bạn, những cặp môi dịu dàng nói với bạn về tình yêu, nhưng bạn đã tỏ tường cả. Bạn đã đến bờ suối từ rất sớm và đã uống cạn nước. Khi cơn khát lại tóm được bạn, bạn có chạy tứ chạy tung nơi này nơi khác thì cũng hoài công mà thôi. Không còn nước uống, chỉ còn ảo ảnh. Ngay những thời khắc đầu tiên trong đời mình, bạn đã nghiên cứu rất kỹ về tình yêu và bạn có đầy đủ tư liệu. Đi đâu bạn cũng mang trong mình liều độc được chế bằng những so sánh, và bạn luôn mong đợi những gì mà bạn đã nhận được.
Tôi không có ý là phải ngăn cản các bà mẹ yêu thương con cái mình. Tôi chỉ muốn nói là các bà mẹ cần có ai đó khác nữa để mà yêu thương. Nếu như mẹ tôi có một người tình thì tôi đã không suốt đời cứ phải chết khát bên bờ mỗi con suối. Thật không may cho tôi, tôi biết mình được làm bằng kim cương đích thực.