← Quay lại trang sách

- I -

Thành phố New York

Ngày 10 tháng 3 năm 2014

I

Cô gái thức dậy trên giường của một người khác.

Cô vẫn nằm bất động, cố níu lấy thời gian như hơi thở trong lồng ngực, như thể mình có thể giữ cho kim đồng hồ ngừng tiến về phía trước, giữ cho chàng trai bên cạnh không thức dậy và giữ cho ký ức về đêm chung giữa họ ở lại bằng sức mạnh của ý chí.

Đương nhiên, cô biết, cô không làm được. Cô biết anh sẽ quên. Người ta vẫn thường hay quên lãng.

Đó không phải là lỗi của anh. Cũng hoàn toàn không phải là lỗi của họ.

Chàng trai vẫn đang ngủ. Cô ngắm nhìn bờ vai anh khẽ nâng lên rồi hạ xuống, nhìn lọn tóc đen của anh cuộn vào sau gáy, nhìn vết sẹo nằm dọc trên xương sườn của anh. Những đường nét gây thương nhớ.

Tên của anh là Toby.

Đêm qua, cô đã nói rằng tên của cô là Jess. Cô nói dối, vì cô đâu thể nói ra tên thật - một chi tiết nhỏ bé mà cay độc, len lỏi như cây tầm ma trong bãi cỏ. Những cái gai ẩn mình tồn tại, chực đâm vào cơ thể sinh vật khác. Con người là gì, nếu họ không lưu lại bất kỳ dấu vết nào? Cô đã học cách bước đi giữa những lớp cỏ dại đầy gai, nhưng chẳng thể tránh cho da thịt vài vết rách, như một ký ức, một tấm ảnh, hay một cái tên.

Tháng trước, cô là Claire, Zoe, Michelle. Nhưng hai đêm trước, khi cô đang là Elle, khi họ cùng đóng cửa quán cà phê đêm muộn sau một buổi biểu diễn của Toby, anh đã nói rằng mình từng yêu một cô gái mang tên Jess. Lúc đó anh vẫn chưa gặp cô.

Thế nên, hiện tại, cô là Jess.

Toby bắt đầu cựa quậy. Cô cảm thấy cơn đau quen thuộc nơi lồng ngực khi anh vươn vai, lăn về phía cô nhưng chưa tỉnh giấc, chưa phải bây giờ. Khuôn mặt anh chỉ cách cô vài phân, đôi môi hơi hé ra trong giấc ngủ, lọn tóc đen phủ bóng xuống đôi mắt, làn mi sẫm màu tương phản trên gò má nõn nà.

Đã có một lần, bóng tối trêu đùa cô khi họ cùng nhau đi dạo dọc bờ sông Seine. Hắn nói rằng cô có “gu” của mình, bóng gió ám chỉ hầu hết những người đàn ông, thậm chí cả vài người phụ nữ mà cô chọn, đều trông rất giống hắn.

Cùng màu tóc đen, cùng đôi mắt sắc, cùng những đường nét góc cạnh.

Nhưng nói vậy không đúng.

Vì dù sao, bóng tối trông như vậy chính là vì cô. Cô đã trao cho hắn hình hài đó, chọn lựa từng phần, từng đường nét cho hắn.

Không nhớ sao, lúc đó cô đã bảo hắn, khi đó ngài chẳng là gì, ngoài một cái bóng và hơi khói?

Cưng à, hắn đáp lại bằng chất giọng sâu và êm tai của mình, ta chính là màn đêm.

Hiện giờ đang là buổi sáng ở một thành phố khác, một thế kỷ khác, ánh nắng rực rỡ chiếu xuyên qua tấm rèm. Toby lại trở mình, khẽ vươn lên khỏi biển mê. Cô gái hiện là - từng là – Jess một lần nữa nín thở, cố tưởng tượng tới một hôm nay khác, khi anh thức dậy nhìn cô và vẫn nhớ.

Khi anh mỉm cười, vuốt ve má cô và nói, “Chào buổi sáng.”

Nhưng sẽ chẳng có chuyện đó đâu. Cô không muốn thấy biểu cảm trống rỗng quen thuộc đó nữa, không muốn thấy chàng trai này lại cố lấp đầy khoảng trống ký ức mà đáng ra cô phải ở đó, chứng kiến anh dùng trọn sự điềm tĩnh để tỏ ra thờ ơ. Cô đã thấy cảnh đó quá nhiều rồi, đã quen thuộc từng diễn biến tới nằm lòng, nên cô lăn xuống giường và bước chân trần ra phòng khách.

Cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương treo trên hành lang, chú ý đến điều mà mọi người đều chú ý đến: bảy đốm tàn nhang, rải rác như một chòm sao trên sống mũi và hai gò má.

Chòm sao thuộc về riêng cô.

Cô nghiêng người về phía trước, hà hơi lên tấm gương. Đặt đầu ngón tay lên vết mờ, cô cố gắng viết tên mình. A-d-

Nhưng cô chỉ ghi được có vậy trước khi những chữ cái tan biến. Không phải do vật liệu - dù cô cố nói ra tên mình, cố kể lại câu chuyện của mình bằng cách nào cũng vậy thôi. Cô đã thử rồi, bằng chì, bằng mực, bằng sơn, bằng máu.

Adeline.

Addie.

LaRue.

Vô ích.

Những chữ cái sẽ vỡ ra hoặc mờ đi. Âm thanh chết lặng ngay cuống họng.

Đầu ngón tay rời khỏi mặt kính, cô quay lại, quan sát phòng khách.

Toby là một nhạc sĩ, dấu vết về tài năng nghệ thuật của anh xuất hiện khắp nơi.

Trên những nhạc cụ được dựa vào tường. Trên những nốt nhạc nguệch ngoạc giữa những dòng kẻ vương vãi ở bàn – những giai điệu mới nhớ ra được một nửa nằm lẫn với danh sách mua hàng và giấy nhắc việc trong tuần, ở đó, ở đây, có dấu vết của một bàn tay khác – những bông hoa cắm đầy bồn rửa bát, dù anh chẳng thể nhớ thói quen này bắt đầu như thế nào. Cuốn sách về Rilke mà anh không nhớ mình đã mua tự bao giờ. Đồ vật sẽ tồn tại mãi mãi, còn ký ức thì không.

Toby thường ngái ngủ, nên Addie tự pha trà cho mình. Anh ấy không uống trà, nhưng ở đó, trong tủ bát, vẫn có một hộp thiếc đựng trà Ceylon và một hộp trà túi lụa. Chiến tích từ chuyến đi đêm tới cửa hàng tạp hóa, một chàng trai và một cô gái lang thang trên vỉa hè, tay trong tay vì không ngủ được. Vì cô không định để đêm ấy kết thúc. Rằng cô chưa sẵn sàng buông tay.

Cô nâng cốc lên, hít sâu mùi hương để những ký ức ùa về.

Công viên ở London, khoảng sân ở Prague. Phòng trà ở Edinburgh.

Quá khứ hiện về như tấm lụa phủ lên hiện tại.

Một buổi sáng se lạnh ở New York, những ô cửa sổ mờ đi vì sương giá, cô nhấc tấm chăn sau ghế dài lên và quấn quanh vai mình. Bao đàn ghi-ta chiếm chỗ ở một đầu sô-pha, con mèo của Toby chiếm đầu còn lại, vậy nên cô ngồi xuống ghế piano.

Chú mèo cũng mang tên Toby (“Để anh có thể tự nói chuyện với mình mà không giống một tên dở hơi…,” anh ấy đã giải thích thế) nhìn cô thổi nguội tách trà.

Không biết chú mèo có nhớ không nhỉ?

Tay cô đã ấm hơn. Cô đặt tách trà lên mặt đàn piano, đẩy nắp che lớp phím, duỗi ngón tay và chơi khẽ khàng hết mức có thể. Khi ngồi ở đây, cô có thể nghe thầy tiếng Toby - con-người cựa quậy trong phòng ngủ, khiến từng phân tử da đến xương trên người cô đều căng lên vì sợ hãi.

Đây là phần khó nhất.

Addie có thể rời đi - nên rời đi - khi anh còn đang ngủ, khi buổi sáng của họ chỉ là phần kéo dài của đêm, là khoảnh khắc vĩnh cửu được lưu lại trong hổ phách. Nhưng giờ đã quá muộn rồi, vậy nên cô nhắm mắt và tiếp tục chơi, cúi đầu nghe tiếng bước chân len vào giữa từng nốt nhạc, tay không ngừng lại dù cảm thấy anh đã đến nơi ngưỡng cửa. Anh sẽ đứng đó, ngắm nhìn, cố ghép lại dòng thời gian của đêm qua, lý do nó chệch đường, thời điểm mà anh hẳn đã gặp một cô gái và đưa cô về nhà, liệu có phải anh đã uống say, thế nên anh chẳng thể nhớ gì cả.

Nhưng cô biết Toby sẽ không xen ngang khi cô còn đang chơi nhạc, nên cô nghiền ngẫm tiếng đàn thêm vài giây trước khi buộc mình dừng lại, ngẩng lên và vờ như không nhận ra vẻ bối rối trên gương mặt anh.

“Chào buổi sáng,” cô nói bằng chất giọng vui vẻ từng mang âm hưởng của nước Pháp, nhưng giờ đã nhạt tới mức chính cô cũng khó lòng nhận ra.

“Ừm, chào buổi sáng,” anh nói, lùa tay vào mái tóc quăn đen lòa xòa. Phải nói rằng Toby trông y như anh mọi khi - hơi sững sờ và ngạc nhiên khi thấy một cô gái xinh đẹp ngồi trong phòng khách của mình, chẳng mặc gì ngoài bộ đồ lót và chiếc áo phông của ban nhạc mà anh yêu thích bên dưới tấm chăn.

“Jess,” cô nói ra cái tên mà anh không thể nhớ, vì nó đâu nằm trong ký ức anh. “Không sao đâu,” cô nói, “không nhớ cũng không sao.”

Toby đỏ mặt, gạt chú mèo Toby ra để bản thân mình lún người vào đệm ghế. “Xin lỗi… tôi chẳng bao giờ thế này. Tôi không phải kiểu người đó.”

Cô mỉm cười. “Tôi cũng không phải kiểu con gái đó.”

Anh cũng mỉm cười, rồi một tia sáng phá tan bóng tối trên gương mặt anh. Anh hất đầu về phía chiếc đàn piano, cô đã mong anh nói gì đó như, “Không ngờ em biết chơi đấy,” nhưng thay vì thế, Toby nói, “Cô chơi hay lắm.” Anh nói đúng. Người ta sẽ ngạc nhiên với khả năng học hỏi của bản thân khi có thừa thời gian.

“Cảm ơn anh,” cô đáp, lướt đầu ngón tay trên những phím đàn.

Toby giờ lại bồn chồn, anh trốn vào bếp. “Cà phê nhé?” Anh hỏi, lục lọi các ngăn tủ.

“Tôi tìm thấy trà.”

Cô lại bắt đầu một bản nhạc khác. Không phức tạp, chỉ là một chuỗi hợp âm. Khởi đầu của một điều gì đó. Cô tìm ra giai điệu, đón nhận và để nó chảy khỏi những ngón tay khi Toby quay lại phòng khách với một cái cốc đang bốc khói trong tay.

“Bản gì thế?” Anh hỏi, đôi mắt sáng bừng theo cách rất riêng của nghệ sĩ - nhà văn, họa sĩ, nhạc sĩ hay bất cứ ai bừng tỉnh trước một niềm cảm hứng. “Nghe quen quá…”

Cô nhún vai. “Tối qua anh chơi cho tôi nghe đó.”

Đó không phải là một lời nói dối, không hẳn là vậy. Anh đã chơi cho cô nghe. Sau khi cô chỉ cho anh.

“Tôi ư?” Anh nói, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Anh đặt cốc cà phê sang một bên, với lấy cây bút chì và cuốn sổ ở cái bàn gần nhất. “Chúa ơi, tôi hẳn đã say lắm.”

Anh vừa nói vừa lắc đầu. Toby chưa từng là kiểu nhạc sĩ làm việc dưới sự ảnh hưởng của chất kích thích.

“Cô còn nhớ gì nữa không?” Anh hỏi, lật trang giấy. Cô chơi lại, dẫn dắt anh đi qua từng nốt nhạc. Anh không biết gì cả, nhưng anh đã bắt tay vào viết bản nhạc này từ nhiều tuần trước rồi. Chà, phải là họ mới đúng.

Cùng nhau viết.

Cô khẽ mỉm cười và tiếp tục chơi. Đây là ngọn cỏ giữa đám tầm ma. Một nơi an toàn để đặt chân. Cô không thể để lại dấu ấn của mình, nhưng nếu thật cẩn thận, cô có thể trao dấu ấn đó cho người khác. Đương nhiên, không phải điều gì rõ rệt, nhưng cảm hứng hiếm khi nào như thế.

Toby nâng chiếc ghi-ta lên, căn chỉnh nó trên đầu gối và theo sau sự hướng dẫn của cô, lầm bầm với chính mình. Ồ, hay quá, thật khác biệt, thật quý giá. Cô ngừng chơi và đứng dậy.

“Tôi phải đi rồi.”

Giai điệu tuột khỏi những sợi dây, Toby ngẩng đầu. “Hả? Nhưng tôi còn chưa biết cô.”

“Chính xác,” cô đáp, hướng vào phòng ngủ để lấy quần áo của mình.

“Nhưng tôi muốn biết về cô,” Toby nói, đặt chiếc ghi-ta xuống và bám theo cô băng ngang qua căn hộ. Đây là thời điểm mà chẳng ai thấy hợp lẽ cả, thời điểm duy nhất mà cô sợ con sóng triều thất vọng sẽ vỡ òa. Vì cô đã dành nhiều tuần để tìm hiểu về anh. Còn thời gian để anh quên cô lại tính bằng giờ. “Chậm thôi nào.”

Cô ghét giây phút này. Cô không nên cố níu lấy nó. Đã cách lòng thì cũng nên xa mặt, nhưng lần nào hy vọng cũng dai dẳng thủ thỉ với cô rằng lần này sẽ khác, rằng lần này người ấy sẽ nhớ.

Ta nhớ mà, bóng tối thì thầm bên tai cô.

Cô lắc đầu, đuổi giọng nói ấy đi.

“Sao vội thế?” Toby hỏi. “Ít nhất thì cũng để tôi làm bữa sáng cho cô chứ.”

Nhưng cô đã quá mệt mỏi vì lại phải bắt đầu trò chơi khi còn quá sớm rồi, thế nên cô nói dối, nói rằng cô có việc phải làm, và không cho phép mình ngừng bước. Vì nếu chỉ cần làm thế, cô sẽ chẳng đủ sức để rời đi lần nữa, vòng lặp sẽ lại quay, câu chuyện tình sẽ bắt đầu vào ban ngày thay vì đêm tối. Nhưng kết thúc vẫn sẽ khó khăn như cũ; nếu cô buộc phải bắt đầu lại, thì cô thà làm một cô gái dễ thương mà anh tình cờ gặp ở quán bar, còn hơn là hậu quả của cuộc tình một đêm không còn sót lại trong ký ức.

Dù sao thi trong chốc lát, điều đó cũng chẳng phải là vấn đề.

“Jess, chờ đã,” Toby lên tiếng, nắm lấy tay cô. Anh lắp bắp lựa chọn từ ngữ, bỏ cuộc rồi lại bắt đầu lại. “Tối nay tôi có một buổi biểu diễn, ở Alloway. Cô tới nhé. Sẽ kết thúc vào…”

Cô biết nơi đó, dĩ nhiên rồi. Đó là nơi họ gặp gỡ lần đầu, lần thứ năm và thứ chín. Khi cô đồng ý, nụ cười của anh sẽ sáng bừng. Lần nào cũng vậy.

“Hứa nhé?” Anh hỏi.

“Hứa mà.”

“Tôi sẽ gặp cô ở đó,” anh tràn trề hy vọng nhìn cô quay lưng và bước qua cửa. Cô nhìn lại rồi nói, “Trước đó đừng quên tôi nhé.”

Một thói quen cũ. Một sự mê tín. Một lời cầu xin.

Toby lắc đầu. “Sao tôi quên được chứ?”

Cô mỉm cười, như thể đó là một lời nói đùa của anh.

Nhưng Addie biết với mỗi nấc cầu thang cô ép mình bước xuống, chuyện đã rồi. Cô biết ngay khi anh đóng cửa, cô sẽ biến mất.