← Quay lại trang sách

- VIII - Vilion-sur-Sarthe, Pháp-Ngày 29 tháng 7 năm 1714

Adeline từng muốn làm một cái cây.

Được vươn lên phóng khoáng và bén rễ sâu vào lòng đất, chẳng thuộc về ai ngoài mặt đất dưới chân và bầu trời trên đầu, giống như Estele. Đó sẽ là một cuộc đời khác thường, có lẽ hơi cô độc, nhưng ít nhất sẽ thuộc về cô. Cô sẽ không thuộc về bất cứ ai ngoại trừ chính mình.

Nhưng nó là mối nguy hại với một nơi như Villon.

Chớp mắt - một năm đã qua.

Chớp mắt – năm năm nữa lại đến.

Giống như khoảng trống giữa những viên đá, ngôi làng này đủ rộng để có những thứ chợt biến mất. Ở những nơi như thế này, thời gian trôi đi quá đỗi nhạt nhòa, một tháng, một năm, một cuộc đời có thể đột nhiên biến mất. Nơi mọi người sinh ra và được chôn cất trong cùng khoảng mười mét đất.

Adeline đáng lẽ ra sẽ trở thành một cái cây.

Nhưng rồi Roger đến, cùng vợ là Pauline. Họ lớn lên cùng nhau, rồi kết hôn, rồi ra đi, trong thời gian đủ cho cô cột dây một đôi bốt.

Một lần mang thai vất vả, một ca khó sinh, hai cái chết thay vì một cuộc đời mới được sinh ra.

Ba đứa trẻ nhỏ bị bỏ lại ở nơi đáng lẽ sẽ có bốn bé. Đất trên mộ vẫn còn tươi mới, vậy mà Roger đã đang tìm kiếm một người vợ khác, một người mẹ mới cho lũ trẻ của mình, một cuộc đời thứ hai được đổi lại bằng cuộc đời độc nhất của Adeline.

Dĩ nhiên, cô nói không.

Adeline đã hai mươi tuổi lẻ ba, quá già để kết hôn.

Hai mươi tuổi lẻ ba, một phần ba cuộc đời đã về đáy mộ.

Hai mươi tuổi lẻ ba - bị trao đi như phần thưởng cho một kẻ mà cô chẳng yêu thương, mong muốn hay quen biết.

Cô nói không và từng học được rằng từ đó có giá trị thế nào. Học được rằng giống như Estele, cô đã hứa trao mình cho ngôi làng và giờ ngôi làng đang có việc cần.

Mẹ cô nói đó là bổn phận.

Cha cô nói đó là ơn phước, dù Adeline không biết là dành cho ai.

Estele chẳng nói gì cả, vì bà hiểu việc này không công bằng. Hiểu mối hiểm nguy khi là một người phụ nữ, khi phải trao thân cho một nơi chốn thay vì một con người.

Adeline đáng ra sẽ trở thành một cái cây, nhưng người ta tới với một cái rìu vung vẩy.

Họ đưa cô đi.

Đêm trước đám cưới, cô nằm thức trắng, nghĩ về tự do. Về cách chạy trốn. Về việc trộm con ngựa của cha, dù chính cô cũng hiểu đó là những suy nghĩ điên rồ.

Cơn điên trong cô đủ để làm như thế.

Nhưng thay vào đó, cô cầu nguyện.

Cô vẫn luôn cầu nguyện, đương nhiên rồi, kể từ ngày hứa hôn, cô đã dâng nửa tài sản của mình cho dòng sông và chôn nửa còn lại trên cánh đồng hoặc bờ dốc toàn đất và bụi cây, nơi tiếp giáp giữa ngôi làng và cánh rừng. Giờ thì cô sắp hết thời gian rồi, lễ vật cũng đã cạn.

Cô nằm trong bóng tối, xoắn chiếc nhẫn gỗ đã cũ trên sợi dây da và cân nhắc tới việc ra ngoài và cầu nguyện lần nữa, trong đêm tàn. Nhưng rồi Adeline nhớ tới lời cảnh báo đáng sợ của Estele về những kẻ có thể sẽ đáp lời. Thế nên, cô nắm chặt tay và cầu nguyện vị thần của mẹ. Cầu xin sự giúp đỡ, một phép màu, một lối thoát. Vào thời điểm tối tăm nhất của màn đêm, cô cầu nguyện cho Roger chết - hoặc gì cũng được, miễn là cô được thoát khỏi tình cảnh này.

Ngay lập tức, cô cảm thấy tội lỗi, nuốt lời thỉnh cầu lại vào trong ngực như nuốt một làn hơi thở vừa bật ra, rồi chờ đợi.

* * *

Ngày mới như lòng đỏ trứng, đổ ánh sáng vàng lên khắp cánh đồng.

Adeline trốn khỏi nhà trước bình minh, chẳng ngủ chút nào cả. Cô lao theo làn gió, xuyên qua bãi cỏ dại bên ngoài vườn rau, váy thấm đẫm sương mai. Cô thả rơi cơ thể theo trọng lượng của nó, cây bút chì yêu thích nhất bị cô siết chặt trong lòng bàn tay. Adeline không muốn dâng nó lên, nhưng cô đã hết thời gian và hết lễ vật rồi.

Cô ấn đầu nhọn của bút vào lớp đất ẩm trên cánh đồng.

“Xin giúp tôi,” cô thì thầm với cỏ, những viền lá lấp lánh ánh sáng. “Tôi biết các ngài ở đó. Tôi biết các ngài đang lắng nghe. Làm ơn. Làm ơn.”

Nhưng cỏ chỉ là cỏ, gió chỉ là gió, chẳng ai trả lời, kể cả khi cô ấn trán mình vào nền đất, nức nở.

Chẳng có gì sai trái ở Roger.

Nhưng cũng chẳng có gì đúng đắn. Làn da thô ráp, mái tóc vàng mỏng, giọng khàn mỏng như gió. Khi bàn tay của anh đặt lên cánh tay cô, sức nắm yếu ớt, khi anh nghiêng đầu về phía cô, hơi thở hôi chát.

Còn Adeline? Cô là một ngọn rau bị bỏ lại quá lâu trong vườn, bề mặt đã cứng, bên trong sơ thớ, đã chọn ẩn vào đất nhưng lại bị đào lên và biến thành một bữa ăn.

“Mình không muốn cưới người đó,” cô nói, cào ngón tay vào mặt đất đầy cỏ dại.

“Adeline!” Mẹ cô gọi giật, như thể cô là một con gia súc vừa đi lạc.

Cô kéo mình đứng dậy, trống rỗng vì tức giận và buồn bã. Khi cô bước vào trong, mẹ chỉ nhìn thấy đất bám đầy trên hai bàn tay cô và bắt con gái mình ra bồn rửa. Adeline cạo đất dưới móng tay, cắn móng rô trên ngón tay khi mẹ mắng.

“Rồi chồng con sẽ nghĩ gì chứ?”

Chồng.

Từ đó rơi xuống cô như cái cối xay, nặng nề và chẳng chút hơi ấm.

Mẹ cô chắt lưỡi. “Con sẽ không còn thao thức như thế này nữa khi phải trông con.”

Adeline lại nghĩ về Isabelle, với hai cậu nhóc bám lấy váy và đứa thứ ba nằm trong giỏ cạnh lò sưởi. Họ từng cùng mộng mơ, nhưng cậu ấy dường như đã già đi cả mười tuổi chỉ trong hai năm. Câu ấy lúc nào cũng mệt mỏi, gương mặt lõm xuống nơi gò má từng ửng hồng mỗi khi cười.

“Sẽ tốt cho con thôi,” mẹ nói, “trở thành vợ của một người nào đó.”

* * *

Ngày trôi qua như một câu nói.

Mặt trời rơi xuống như lưỡi hái.

Adeline gần như có thể nghe thấy tiếng vun vút của máy chém khi mẹ tết tóc cô thành vương miện, cài hoa vào vị trí dành cho những viên ngọc. Váy của cô đơn giản và nhẹ nhàng, nhưng có cảm tưởng như nó làm bằng giáp sắt khi xét đến trọng lượng ép lên người cô.

Cô muốn thét lên.

Nhưng cô chỉ vươn tay, nắm lấy chiếc nhẫn gỗ quanh cổ như thể tìm điểm tựa.

“Con phải bỏ nó ra trước buổi lễ,” mẹ dặn dò, Adeline gật đầu, dù những ngón tay của cô đang siết nó chặt hơn.

Cha bước vào từ nhà kho, người đầy bào gỗ và mùi của nhựa cây. Ông húng hắng ho, hơi thở khò khè như đánh rơi vài hạt giống bên trong lồng ngực. Cơn ho đã ở đó cả năm rồi, nhưng cha không cho ai nói về nó.

“Con sắp sẵn sàng nhỉ?” Cha hỏi.

Một câu hỏi ngu ngốc.

Mẹ nói về tiệc bữa tối ngày cưới như thể nó đã xảy ra và kết thúc rồi. Adeline nhìn mặt trời đang lặn ngoài cửa sổ, không lắng nghe gì cả, nhưng vẫn nhận ra sự nhẹ nhõm trong giọng mẹ, như thể được tha bổng. Kể cả mắt cha cũng ánh lên nét thanh thản. Con gái họ đã cố khai phá con đường riêng, nhưng giờ mọi thứ đã đi đúng hướng, một cuộc đời bướng bỉnh đã bị kéo ngược trở lại, đẩy về con đường đúng đắn.

Căn nhà quá ấm, không khí nặng nề và tĩnh lặng, còn Adeline thì không thở nổi.

Cuối cùng, chuông nhà thờ cũng ngân lên, vẫn là thanh âm trầm thấp y như mỗi lần tang lễ. Cô buộc mình đứng dậy.

Cha chạm vào cánh tay cô.

Khuôn mặt cha đầy hối tiếc, nhưng tay cha thì nắm chặt.

“Rồi con sẽ yêu chồng mình,” cha nói, nhưng nó rõ giống một ước mong hơn là một lời hứa.

“Con sẽ là một người vợ tốt,” mẹ nói, giống ra lệnh hơn ước mong.

Estele xuất hiện ở ngưỡng cửa, vận trang phục như thể đi đưa đám. Tại sao bà ấy lại không được làm thế chứ? Người phụ nữ này đã dạy cô về những giấc mơ hoang dại và những vị thần với ý chí riêng, lấp đầy trí óc Adeline với suy nghĩ về tự do, thổi bùng lên sắc hồng hy vọng và khiến cô tin rằng cô có thể có cuộc đời của riêng mình.

Ánh sáng nhòa đi và mỏng lại sau mái tóc màu xám của Estele. Vẫn còn thời gian, Adeline tự nhủ, nhưng nó vẫn đang trôi đi, nhanh hơn qua từng hơi thở.

Thời gian - cô thường được nghe tả nó giống những hạt cát trong ống thủy tinh, ổn định, không thay đổi. Nhưng đó chỉ là lời nói dối, vì cô có thể cảm thấy nó đang trôi qua nhanh hơn, lao thẳng vào người cô.

Nỗi hoảng loạn gõ trống nơi lồng ngực, còn bên ngoài, con đường đen thẳng tắp, hẹp và dài hướng đến quảng trường của làng, ở phía bên kia, nhà thờ đang chờ đợi, nhợt nhạt và khô cứng như một nấm mồ. Cô biết nếu mình bước vào đó thì sẽ không thể đi ra.

Tương lai của cô sẽ vội vàng như quá khứ, còn tệ hại hơn vì sẽ chẳng có tự do, chỉ có giường cưới, giường tang và có lẽ là giường trẻ con chen vào giữa. Cô sẽ chết như thể chưa từng được sống.

Sẽ không có Paris.

Không có người yêu với đôi mắt màu xanh lục.

Không có những chuyên du thuyền tới những vùng đất xa xôi.

Không có những bầu trời xa lạ.

Không có cuộc sống nào ngoài ngôi làng này.

Sẽ chẳng có cuộc đời nào hết, trừ phi…

Adeline giằng tay mình khỏi tay cha, chạy về phía trước rồi lại dừng ở một điểm ven đường.

Mẹ quay người nhìn cô như thể cô sẽ bỏ chạy, mặc dù đó đúng là những gì cô muốn làm, nhưng cô biết mình không thể.

“Con đã làm một món quà cho chồng,” Adeline nói, đầu óc quay cuồng. “Nhưng để quên ở nhà mất rồi.”

Gương mặt mẹ cô dịu lại, tán thành.

Cha cô cứng người, nghi ngờ.

Đôi mắt Estele nheo lại, hiểu rõ.

“Con chỉ đi lấy nó thôi,” cô quay lưng rồi mới nói tiếp.

“Để cha đi cùng con,” cha nói, trái tim cô run rẩy, ngón tay co giật, nhưng Estele đã vươn tay ra cản.

“Jean,” bà nói bằng cái giọng tinh ranh đó, “Adeline không thể vừa làm con gái anh vừa làm vợ người ta được. Con bé là một phụ nữ đã trưởng thành, không còn là một đứa trẻ cần anh bận tâm nữa.”

Cha cô nhìn vào mắt con gái mình, rồi nói, “Nhanh lên nhé.”

Adeline chuẩn bị bỏ trốn rồi.

Trở lại con đường, bước qua cửa, vào trong nhà, đi xuyên qua phía bên kia, tới ô cửa sổ đang để mở, trông ra cánh đồng và hàng cây đằng xa. Khu rừng đứng canh gác ở rìa phía đông ngôi làng, đối diện với mặt trời.

Rừng cây đã được bóng đêm ôm lấy, nhưng cô biết nơi đó vẫn còn ánh sáng, vẫn còn thời gian.

“Adeline?” Cha gọi, nhưng cô không nhìn lại.

Thay vì thế, cô trèo qua cửa sổ, chiếc váy cưới vướng vào bậu cửa gỗ khiến cô loạng choạng suýt ngã, rồi cô chạy đi.

“Adeline? Adeline!”

Tiếng gọi đuổi sát phía sau cô, nhưng chúng mỏng dần sau từng bước chân, chẳng mấy chốc cô đã băng qua cánh đồng và tiến vào rừng, xuyên qua hàng cây và khuỵu gối xuống lớp đất mùa hè dính đặc.

Cô nắm chặt chiếc nhẫn bằng gỗ trong tay, cảm nhận được sự mất mát trước cả khi kéo sợi dây da qua đầu. Adeline không muốn hiến nó lên, nhưng cô đã hết đồ đáng giá, cô đã dâng mọi món quà khả dĩ cho đất, nhưng chẳng có vị thần nào trả lời. Giờ đây, nó là tất cả những gì cô có, hơn nữa ánh sáng đã nhạt lắm rồi, ngôi làng lại đang kêu gọi, còn cô thì đang tuyệt vọng mong muốn trốn thoát.

“Làm ơn,” cô thì thầm, giọng vỡ theo từng từ thốt ra khi ném chiếc nhẫn xuống mặt đất phủ rêu phong. “Tôi sẽ làm bất cứ điều gì.”

Rặng cây thì thầm trên đầu cô, đoạn chúng đứng yên như thể cũng đang chờ đợi. Adeline cầu nguyện, tới mọi vị thần trong rừng Villon, tới bất kỳ ai và bất cứ thứ gì sẽ lắng nghe. Cuộc đời cô không thể như thế này được. Không thể.

“Hãy trả lời tôi đi,” cô cầu xin khi hơi ẩm ngấm dần vào váy cưới.

Cô nhắm chặt mắt, căng tai lắng nghe, nhưng chỉ có giọng nói của chính cô rì rầm trong gió, cùng với cái tên của cô đang vang lên trong đầu như nhịp đập của con tim.

“Adeline… ”

“Adeline… ”

“Adeline… ”

Cô cúi đầu xuống, bấu lấy lớp đất đen và hét lên, “Trả lời tôi đi!”

Sự tĩnh lặng của khu rừng như thể đang chế giễu cô.

Cô đã sống ở đây cả đời nhưng chưa từng thấy khu rừng lặng yên như thế. Hơi lạnh bao trùm lấy cô, không hiểu nó xuất phát từ khu rừng hay từ trong những khớp xương đang đầu hàng trận chiến cuối cùng của chúng. Đôi mắt cô vẫn nhắm chặt, có lẽ vì thế nên cô không nhận ra rằng mặt trời đã khuất bóng sau lưng, ở phía ngôi làng, hoàng hôn đã nhường chỗ cho bóng đêm u tối.

Adeline tiếp tục cầu nguyện, chẳng để tâm tới điều gì.