← Quay lại trang sách

- IX - Villon-sur-Sarthe, Pháp-Ngày 29 tháng 7 năm 1714

Khi âm thanh xuất hiện, đó là một tiếng rầm rì, trầm và xa xôi như tiếng sấm.

Là tiếng cười, Adeline nghĩ thế; cô mở mắt ra và cuối cùng cũng nhận thấy ánh sáng đã biến mất.

Cô nhìn lên, nhưng chẳng thấy gì cả. “Xin chào?”

Tiếng cười tự biến thành giọng nói ở đâu đó sau lưng cô.

“Cô không cần phải quỳ đầu,” nó nói. “Hãy để chúng ta thấy cô đứng trên đôi bàn chân đó xem nào.”

Cô lồm cồm bò dậy, quay lại, nhưng chỉ thấy bóng tối và bị bao bọc bởi nó. Một đêm không trăng sau khi ánh nắng của mùa hè đã chạy trốn. Adeline biết mình đã phạm phải sai lầm. Đây là một trong số những vị thần mà cô được cảnh báo.

“Adeline? Adeline?” Những giọng nói vang lên từ phía thị trấn, mờ nhạt và xa xôi như gió thoảng.

Cô nheo mắt nhìn những cái bóng khuất giữa hàng cây, nhưng ở đó chẳng có hình dáng nào cả, cũng không tìm được vị thần nào - chỉ có giọng nói đó, gần như kề bên má cô.

“Adeline, Adeline,” nó nói, châm chọc, “… họ đang gọi cô kìa.”

Cô quay lại lần nữa, vẫn chẳng thấy gì ngoài bóng tối đen đặc. “Hiện thân đi,” cô ra lệnh, giọng sắc và giòn như que củi.

Có thứ gì đó lướt qua vai, sượt qua cổ tay và bao bọc cô như tình nhân. Adeline nuốt nước bọt. “Ngài là thứ gì?”

Sự đụng chạm của cái bóng biến mất. “Ta là thứ gì ư?” Nó hỏi) chút đùa cợt vương trong giọng nói êm như nhung. “Còn tùy thuộc vào việc cô tin vào thứ gì.”

Giọng nói tách ra, nhân đôi và rì rào xuyên qua những cành cây và trườn trên mặt rêu, tự cuộn mình lại cho tới khi ở khắp mọi nơi.

“Hãy nói cho ta… nói cho ta… nói cho ta,” giọng nói cất lên rồi vọng lại. “Ta là quỷ… là quỷ hay hắc ám… hắc ám… hắc ám…? Ta là quái vật… quái vật… hay thánh thần… thần… thần… hay…?”

Những cái bóng trong rừng bắt đầu hợp lại, quần tụ như mây bão. Nhưng khi dừng lại, chúng không còn là những đường nét vệt mờ sương khói nữa mà có hình có khối, bóng một người đàn ông nổi lên nhờ ánh sáng từ những ngọn đèn lồng soi rọi phía sau lưng hắn.

“Hay ta là thế này?”

Giọng nói phát ra từ đôi môi hoàn hảo, bóng đen hé mở cặp mắt xanh màu ngọc lục bảo lấp lánh dưới hàng lông mày tối, với mái tóc quăn cũng màu đen xòa trên trán, ôm lấy gương mặt mà Adeline đã biết quá rõ. Đây là gương mặt mà cô đã tưởng tượng cả ngàn lần, bằng bút, bằng than chì và bằng cả những giấc mơ.

Đó là người lạ ấy.

Người lạ của cô.

Cô biết đây chỉ là một phép mê hoặc, cái bóng chỉ bắt chước hình dạng của người đàn ông đó thôi, nhưng diện mạo ấy vẫn hớp hồn cô.

Bóng tối cúi xuống nhìn hình hài của mình, quan sát như thể đây là lần đầu tiên hắn thấy chính bản thân mình và tỏ vẻ hài lòng. “À ha, xem ra cô gái này thực sự có thứ để tin vào.” Đôi mắt xanh ngước lên. “Vậy giờ,” hắn nói, “cô đã kêu gọi và ta đã tới.”

Đừng bao giở cầu nguyện các vị thần đáp lời khi trời đã tối.

Adeline hiểu - hiểu rõ là đằng khác - nhưng hắn là người duy nhất trả lời. Người duy nhất sẽ giúp đỡ.

“Cô đã chuẩn bị trả giá chưa?”

Trả giá.

Một cái giá.

Chiếc nhẫn.

Adeline ngồi thụp xuống, xới tung dưới chân mình cho tới khi tìm thấy sợi dây da và gỡ chiếc nhẫn của cha ra khỏi đất đen.

Cô đưa nó tới trước vị thần, phần gỗ sáng giờ dính đầy bùn đất. Hắn tiến lại gần hơn. Tuy có vẻ ngoài như bằng xương bằng thịt nhưng hắn vẫn di chuyển như một cái bóng. Chỉ một bước chân, và thế là hắn đã ở đó, choán hết tầm nhìn của cô và dùng một tay nắm chiếc nhẫn, tay còn lại đặt lên má của Adeline. Ngón tay cái của hắn miết qua đốm tàn nhang ngay bên dưới mắt, điểm cực chòm sao của riêng cô.

“Thân mến à,” bóng tối nói, cầm lấy chiếc nhẫn. “Ta không nhận những món đồ trang sức.”

Vòng gỗ vỡ vụn trong tay hắn và rơi xuống, chẳng còn gì ngoài một làn khói. Một tiếng kêu nghèn nghẹt bật ra khỏi môi cô. Để mất chiếc nhẫn đã đủ đau đớn lắm rồi, nhìn thấy nó bị xóa sổ khỏi thế giới như một vết bẩn dính trên da còn đau đớn hơn. Nhưng nếu chiếc nhẫn không đủ thì phải cần đến thứ gì?

“Làm ơn,” cô nói, “tôi sẽ dâng lên bất cứ thứ gì.”

Bàn tay kia của cái bóng vẫn đặt lên má cô. “Cô cho rằng ta muốn bất cứ thứ gì” hắn nói, nâng cằm cô lên. “Nhưng ta chỉ cần một đồng xu mà thôi.” Hắn nghiêng người lại gần hơn, đôi mắt xÁnh sáng rực tới mức khó tin, giọng vẫn mượt như lụa. “Những giao dịch của ta được trao đổi bằng linh hồn.”

Trái tim của Adeline run rẩy trong lồng ngực.

Trong tâm trí cô lúc này là cảnh tượng mẹ của cô đang quỳ gối trong nhà thờ, nói về Đức Chúa và Thiên đường, là giọng của cha kể những cầu chuyên về ước mơ và thách thức. Cô nghĩ tới Estele, người chẳng tin vào thứ gì ngoài cái cây sẽ mọc trên xương mình. Ai lại dám nói rằng linh hồn chẳng đáng là gì so với một hạt giống được trả về với đất kia chứ - dù bà chính là người đã cảnh cáo tôi phải tránh xa bóng tối.

“Adeline,” bóng tối nói, tên cô vang lên, trượt qua kẽ răng hắn. “Ta ở đây. Hãy nói cho ta nghe lý do.”

Cô đã đợi quá lâu để được gặp, được đáp lời, được hỏi, tới nỗi ban đầu chẳng thể nói năng tử tế.

“Tôi không muốn kết hôn.”

Cô thấy mình thật nhỏ bé khi thốt ra những lời như vậy. Cả cuộc đời của cố mới nhỏ bé làm sao, cô có thể thấy sự đánh giá phản chiếu trong đôi mắt của vị thần, như thể đang nói, Chỉ thể thôi ư?

Không, hơn thế. Đương nhiên là hơn thế nhiều.

“Tôi không muốn thuộc về kẻ khác,” cô đột nhiên kích động. Ngôn từ như một cánh cửa vừa bị mở tung, giờ phần còn lại cứ thế ào ra. “Tôi không muốn thuộc về bất cứ ai ngoài bản thân mình. Tôi muốn tự do. Tự do sống, tìm con đường của riêng tôi, yêu đương, hoặc cô độc, nhưng ít nhất tôi được lựa chọn, tôi đã quá mệt mỏi vì không có quyền chọn lựa, quá sợ hãi năm tháng vội vã trôi qua dưới gót chân. Tôi không muốn chết như tôi đã sống, đó không phải là cuộc sống. Tôi…”

Cái bóng mất kiên nhẫn ngắt lời cô. “Những lời này có ý nghĩa gì, cô chỉ nói điều mình không muốn?” Bàn tay của hắn vuốt qua mái tóc cô, rồi dừng lại ở sau gáy, kéo cô lại gần hơn. “Hãy nói cho ta điều cô khát khao nhất.”

Cô nhìn lên. “Tôi muốn có cơ hội được sống. Tôi muốn được tự do.” Cô nghĩ về những năm tháng đã trôi qua.

Chớp mắt, nửa cuộc đời đã qua.

“Tôi muốn có nhiều thời gian hơn.”

Hắn cân nhắc nhìn cô, đôi mắt xanh lục chuyển màu tối hơn, khi thì giống sắc cỏ ngày xuân, khi thì giống lá xanh mùa hè. “Bao lâu?”

Đầu óc cô quay cuồng. Năm mươi năm, một trăm năm. Mọi con số dường như đều quá nhỏ.

“À,” bóng tối cất lời, nhận ra từ sự im lặng của cô. “Cô không biết.” Một lần nữa, đôi mắt xanh lại thay đổi, sẫm màu hơn. “Cô cầu xin thời gian không giới hạn. Cô muốn sự tự do vô luật lệ. Cô muốn được giải thoát hoàn toàn. Cô muốn sống theo ý thích của mình.”

“Đúng thế,” Adeline đáp, nghẹt thở vì ham muốn, nhưng vẻ mặt của cái bóng đầy chua chát. Bàn tay của hắn rời khỏi da thịt cô, rồi chẳng ở đó nữa mà dựa vào cái cây cách xa vài bước.

“Ta từ chối,” hắn nói.

Adeline giật lùi như thể vừa bị đâm. “Hả?” Cô đã đi xa tới mức này, cho đi mọi thứ mình có - cô đã lựa chọn rồi. Cô không thể quay lại thế giới đó, cuộc đời đó, hiện tại và quá khứ đó mà không có một tương lai. “Ngài không thể từ chối được.”

Một bên lông mày sẫm của hắn nhướn lên, nhưng nét mặt chẳng lấy gì làm vui vẻ.

“Ta không phải thần đèn, bị ràng buộc bởi mong muốn của cô.” Hắn chống tay vào thân cây. “Cũng không phải đám tinh linh rừng tiểu tốt, bằng lòng ban phát ân huệ chỉ vì mấy món đồ tầm thường. Ta mạnh hơn Chúa của cô và cổ xưa hơn Ác quỷ của cô. Ta là bóng tối dưới ánh sao, là cội rễ dưới đất đen. Ta là hứa hẹn, là khả năng. Trong những trò chơi, ta đặt ra luật lệ. Ta xếp đặt từng mảnh ghép. Ta chọn thời điểm cuộc chơi. Còn tối nay, ta nói không.”

Adeline? Adeline? Adeline?

Ngoài bìa rừng, những ngọn đèn từ ngôi làng đang kéo lại gần hơn. Cánh đồng sáng lên những đốm đuốc. Họ đang tìm cô.

Cái bóng ngoái nhìn ra sau vai. “Về nhà đi, Adeline. Trở về với cuộc sống nhỏ bé của cô.”

“Tại sao chứ?” Cô van lơn, nắm lấy cánh tay hắn. “Tại sao ngài từ chối tôi?”

Hắn vuốt dọc gò má cô, nhẹ nhàng và ấm áp như làn khói của lò sưởi. “Ta không có ý định làm từ thiện. Cô đòi hỏi quá nhiều. Cần bao nhiêu năm thì cô mới thỏa mãn? Mất bao nhiêu năm thì ta mới được trả ơn? Không, ta thực hiện những giao ước có điểm kết thúc, mà cô thì không muốn.”

Cô sẽ nhớ lại khoảnh khắc đó cả ngàn lần.

Trong hoảng hốt, hối tiếc, buồn rầu, tự trách và thịnh nộ không thể tự kiềm chế.

Cô sẽ nhớ lại để đối diện với sự thật rằng chính cô đã tự nguyền rủa mình trước khi hắn làm điều đó.

Nhưng vào lúc này, ở ngay đây, tất cả những gì cô có thể thấy chỉ là những ánh đuốc lập lòe từ Villon, đôi mắt xanh của người lạ mà cô từng yêu trong giấc mơ và cơ hội trốn thoát cùng cái vuốt ve của hắn.

“Ngài muốn một cái kết,” cô mở miệng. “Vậy hãy lấy cuộc đời của tôi khi tôi chán. Ngài có thể lấy đi linh hồn của tôi khi tôi không còn muốn nó nữa.”

Cái bóng vươn đầu, đột nhiên hiếu kỳ.

Một nụ cười - y như nụ cười trên bức vẽ của cô, nửa miệng, đầy bí ẩn - nở trên môi hắn. Sau đó, hắn kéo cô về phía mình. Cái ôm của người tình. Hắn là khói và da, khí và xương, khi đôi môi ấy đặt lên môi cô, điều đầu tiên mà cô nếm được là vị giao mùa, là khoảnh khắc khi hoàng hôn nhường chỗ cho bóng đêm. Rồi khi nụ hôn sâu hơn. Răng hắn cào nhẹ lên môi dưới của cô, đau đớn đấy mà sung sướng đấy, hòa với vị kim loại từ máu trên lưỡi cô.

“Chốt kèo,” vị thần thì thầm trên môi cô.

Sau đó, thế giới tối sầm, còn cô rơi xuống.