← Quay lại trang sách

- XI - Thành phố New York-Ngày 10 tháng 3 năm 2014

Một cái đĩa ném Frisbee đáp xuống bãi cỏ gần đó.

Addie nghe thấy tiếng bàn chân huỳnh huỵch chạy đến, mở mắt ra đúng lúc để thấy một cái mũi đen khổng lồ cọ vào mặt trước khi chú chó phủ lấy cô bằng những nụ hôn ẩm ướt. Cô phá lên cười và ngồi dậy, lùa tay qua lớp lông dày, giữ lấy vòng cổ của chú chó trước khi nó kịp chộp lấy cái túi giấy chứa chiếc bánh muffin thứ hai.

“Chào anh bạn,” cô cất tiếng khi ở phía bên kia công viên, ai đó hét vang câu xin lỗi.

Cô ném cái đĩa Frisbee về hướng họ, chú chó lại chồm chạy đi. Người Addie run lên, cô đột ngột tỉnh táo và cảm thấy lạnh toát.

Đó là sự phiền toái của tháng Ba, hơi ấm chẳng bao giờ kéo dài. Thời khắc mùa xuân diễu qua rất hẹp, chỉ đủ để người ta tan ra dưới ánh mặt trời rồi lại biến mất. Mặt trời lại bay qua. Bóng tối lại ùa về. Addie lại run rẩy, chống tay khỏi mặt cỏ, xoa xoa hai chân mình.

Lẽ ra cô nên trộm cái quần ấm hơn mới phải.

Nhét túi giấy vào trong áo, Addie kẹp cuốn sách của Fred dưới cánh tay và rời khỏi công viên, nhằm hướng đông đi về phía Union và tới bờ kè.

Đi được nửa đường, cô dừng lại vì âm thanh của vĩ cầm, những nốt nhạc được thu hoạch như trái chín rục.

Trên vỉa hè, một phụ nữ đang ngồi trên ghế đẩu, giữ cây đàn dưới cằm. Giai điệu ngọt ngào và chậm rãi, kéo Addie trở lại Marseille, tới Budapest, Dublin.

Một nhóm người tụ lại lắng nghe. Khi bản nhạc chấm dứt, vỉa hè vang lên những tiếng vỗ tay nhẹ nhàng và những bóng người lướt qua. Addie móc số tiền lẻ cuối cùng ra khỏi túi, thả vào hộp đàn đang mở rồi đi tiếp, nhẹ nhàng hơn, cũng đủ đầy hơn.

Khi tới rạp phim ở Cobble Hill, cô xem lại thời gian biểu rồi đẩy mở cửa, bước chân nhanh hơn giữa hành lang đông đúc.

“Xin chào,” Addie nói, túm lấy một cậu thiếu niên đang cầm chổi. “Cô nghĩ là cô quên ví ở rạp số ba rồi.”

Nói dối thật đơn giản, miễn là bạn lựa chọn đúng từ ngữ.

Cậu bé chỉ vẫy tay mà chẳng buồn ngó lên, còn cô thì luồn dưới sợi dây lụa đỏ của người soát vé, đi vào hành lang tăm tối, vẻ hoảng hốt mất dần theo từng bước chân. Tiếng rền vang bị nghẹn lại đằng sau cánh cửa phòng chiêu của một bộ phim hành động. Tiếng nhạc len tới hành lang từ một bộ phim hài lãng mạn. Những giọng nói thấp, cao và tiếng nhạc nền. Cô xuôi theo hành lang, nghiên cứu những tấm áp phích phim SẮP RA MẮT và dải băng ghi tựa phim bên trên từng cánh cửa. Cô đã xem chúng cả tá lần, nhưng chẳng sao cả.

Rạp số năm hẳn đang chạy danh đề, vì cánh cửa mở rộng và đoàn người bên trong đang đổ ra hành lang. Addie cúi người tránh họ, tiến vào rạp trống và tìm thấy một cốc bỏng ngô bị lật úp ở hàng thứ hai, những viên bỏng vàng vương vãi trên mặt sàn. Cô bốc nó vào và trở lại sảnh, bước tới quầy bán và xếp hàng đằng sau ba cô nhóc đang chờ tới lượt, rồi gặp cầu bé đứng sau quầy.

Cô lùa tay vào tóc, khẽ xoa đầu rồi thở dài.

“Xin lỗi,” cô nói, “có một cậu nhóc đã đá vào bỏng của tôi.” Cô lắc đầu và cậu ấy cũng thế, bắt chước điệu bộ bực tức của cô. “Liệu cậu có thể tính phí làm đầy thay vì…” Cô cho tay vào túi như thể định bụng rút ví ra, nhưng cậu bé cầm lấy cốc bỏng ngô của cô.

“Đừng lo,” cậu nói, nhìn quanh. “Để đó cho em.”

Addie cười toe toét. “Em là nhất đấy,” cô nói, nhìn thẳng vào mắt cậu bé và thấy khuôn mặt cậu đỏ bừng, lắp bắp rằng có gì đâu, không sao, dù hai mắt vẫn dáo dác khắp sảnh để trông chừng quản lý. Cậu dốc ngược chỗ bỏng còn lại khỏi cái cốc bị đổ rồi làm đầy nó, đẩy qua quầy như một điều bí mật.

“Xem phim vui vẻ nhé.”

* * *

Trong tất cả những phát minh mà Addie được thấy trong thế giới này, máy hơi nước, tàu điện, đèn điện, máy ảnh, điện thoại, máy bay và máy tính, phim ảnh hẳn là thứ cô thích nhất.

Các cuốn sách rất tuyệt vời, gọn gàng, bền lâu, nhưng khi ngồi trong rạp chiêu tối đen với màn hình rộng choán hết tầm nhìn, thế giới như trôi xa và trong vài giờ ngắn ngủi cô được là một ai đó khác, đắm mình trong tình yêu và âm mưu, vui nhộn và phiêu lưu. Toàn bộ những điều đó hòa hợp trên những khung hình 4K và âm thanh nổi.

Nỗi trầm lắng choán trọn lồng ngực cô khi phim chạy danh đề. Trong một thoáng, cô bay bổng, nhưng giờ cô đã trở lại làm chính mình, chìm xuống cho tới khi chân chạm đất.

Addie ra khỏi rạp lúc gần sáu giờ, mặt trời đang lặn.

Cô trở lại với những con đường rợp bóng cây, băng qua công viên, khu chợ đã đóng cửa, các quầy hàng đã biến mất và đi về phía chiếc bàn xanh lá gỉ sét. Fred vẫn ngồi đó trên chiếc ghế của mình, đọc cuốn M.

Hoa văn trôn ốc trên bàn đã di dịch một chút, khoảng trống ở đó từng thuộc về một cuốn sách đã bị bán, một cuốn mới được đẩy lên để chèn vào. Ánh sáng đang mờ dần, và sớm thôi, ông Fred sẽ dọn sách vào thùng rồi mang từng cái một trở lại vào trong nhà, sau đó leo hai tầng lầu về phòng ngủ đơn của mình. Addie đã đề nghị giúp ông rất nhiều lần, nhưng Fred khăng kháng tự làm. Một đặc điểm khác phản chiếu hình ảnh Estele. Cứng đầu như chiếc bánh mì để lâu.

Addie cúi người khuất sau bàn, nâng cuốn sách đã mượn trên tay như thể nó vừa bị rơi ra ngoài. Cô đặt nó trở lại, cẩn thận để không làm đảo lộn thứ tự, hơn nữa chắc Fred đang đọc tới đoạn rất hay vì ông cứ làu bàu mà không ngẩng lên nhìn cô, hay cuốn sách, hay cái túi đựng bánh muffin rắc vụn sô-cô-la mà cô đặt trên bàn.

Ông Fred chỉ thích loại này.

Candace luôn nhiếc móc ông vì thói ham của ngọt. Một sáng nọ, ông kể vậy cho Addie nghe, nói rằng đồ ngọt có thể giết chết ông, nhưng đời là cô ả khốn nạn có gu hài hước tồi tệ. Vợ ông lại là người ra đi, còn ông vẫn sống nhăn để ăn thứ rác rưởi đó (trích nguyên văn lời ông, không phải cô).

Nhiệt độ đang giảm dần, Addie nhét tay vào túi và chúc ông Fred ngủ ngon trước khi tiếp tục đi dọc khu nhà, quay lưng với mặt trời đã ngả thấp và đối diện với cái bóng chảy dài của mình.

* * *

Khi Addie tới Alloway trời đã tối. Đây là một trong những nơi dường như vẫn tán thưởng vị thế của nó là một kiểu quán bar cũ kỹ u hoài, tuy nhiên danh tiếng này đã bị hoen ố vì thực tế nó đã trở thành điểm đến yêu thích của các nghệ sĩ muốn được cảm nhận thứ xúc cảm Brooklyn nổi tiếng. Một nhóm người đang đứng trên lề đường, hút thuốc, nói chuyện, hoặc chờ đợi bạn bè. Addie lẫn vào giữa họ một lúc. Cô hỏi xin một điếu thuốc cho có việc để làm, chống lại sự hấp dẫn của cánh cửa cho tới khi mình có thể, chịu đựng thứ cảm xúc quen thuộc cào vào trái tim, déjà vu*.

Cô biết con đường này.

Biết nó dẫn tới đâu.

Phía trong của Alloway như một chai whisky, phần thần hẹp là lối vào, những phiến gỗ đen mở ra một căn phòng với bàn và ghế. Cô chọn chỗ ngồi cho mình trước quầy. Người đàn ông ở bên trái ngỏ lời mời cô một ly, và cô không khước từ.

“Để tôi đoán nhé,” người đó nói. “Một ly vang hồng chăng?”

Cô nghĩ tới chuyện gọi whisky chỉ để thấy vẻ ngạc nhiên trên gương mặt của anh ta, nhưng cô chưa bao giờ thích loại đồ uống đó, cô luôn luôn lựa thứ có vị ngọt.

“Sâm-panh.”

Anh ta gọi đồ, và họ chuyện trò một lúc cho tới khi anh ta có điện thoại và bước ra ngoài với lời hứa sẽ sớm quay lại. Cô biết anh ta sẽ không làm thế và mừng vì điều đó khi nhấp rượu, chờ đợi Toby bước lên sân khấu.

Anh ấy ngồi xuống, một bên đầu gối đưa lên để giữ đàn ghi-ta, nở nụ cười bẽn lẽn, gần như hối lỗi. Anh vẫn chưa học được cách làm chủ bầu không khí, nhưng cô biết mai này anh sẽ làm được. Anh nhìn nhóm người trước mặt khi bắt đầu chơi, còn Addie nhắm mắt lại và thả mình theo âm nhạc. Anh chơi vài bản cover*. Một bản nhạc mang âm hưởng dân gian của chính anh. Sau đó là đến bản nhạc ấy.

Theo chuỗi hợp âm bay ra khỏi Alloway, Addie trở lại nhà anh. Cô vẫn đang ngồi trước cây đàn piano, đưa tay bấm từng phím một. Anh cũng ở đó, ngay bên cạnh cô, đặt tay lên trên tay cô.

Giờ thì chúng hòa làm một, từ ngữ cuộn mình trong giai điệu. Chúng đã thành của anh. Giống như một cái cây đâm rễ. Anh sẽ tự nhớ, một mình. Thiếu vắng cô, hẳn là sẽ thiếu vắng cô rồi. Nhưng giai điệu này. Là bài hát của họ.

Bài hát đã kết thúc, tiếng nhạc được thay thế bằng những tràng vỗ tay. Toby nhẹ nhàng bước tới quầy, gọi một ly cocktail Jack and Coke vì quán bar sẽ mời anh thức uống, rồi chừng giữa ngụm đầu tiên và ngụm thứ ba, anh thấy cô và mỉm cười. Trong thoáng chốc, Addie đã nghĩ – đã hy vọng, ngay cả vào lúc này - rằng anh sẽ nhớ gì đó, vì ánh mắt anh nhìn cô như thể hai người từng quen biết. Nhưng thật ra anh chỉ muốn làm quen với cô mà thôi. Ánh mắt mời gọi có thể trông rất giống ánh mắt khi nhận ra ai đó dưới những ngọn đèn sai hướng.

“Xin lỗi,” Toby nói, đầu cúi về phía trước như mỗi lần anh xấu hổ. Phong thái này cũng đã xuất hiện vào sáng nay, khi anh thấy cô trong phòng khách.

Ai đó va phải vai Addie khi bước qua cô về phía cửa quán. Cô chớp mắt, và giấc mơ lại tan biến.

Cô vẫn chưa bước vào. Cô vẫn đang đứng trên đường, điếu thuốc cháy gần hết kẹp giữa những ngón tay.

Một người đàn ông giữ cửa cho cô. “Cô vào chứ?”

Addie lắc đầu, ép mình lùi lại, tránh xa cánh cửa, quán bar và chàng trai sắp bước lên sân khấu. “Không phải đêm nay,” cô đáp.

Sự thăng hoa không so được với cú ngã.