← Quay lại trang sách

- X - Villon-sur-Sarthe, Pháp-Ngày 29 tháng 7 năm 1714

Adeline run lẩy bẩy.

Cô nhìn xuống, nhận ra rằng mình đang ngồi trên một đống lá ướt.

Một giây trước, cô đã rơi. Chỉ một giây thôi, khoảnh khắc còn chưa đủ dài để hít vào một hơi, nhưng dường như thời gian đã bỏ chạy về phía trước. Kẻ lạ đã đi mất, những đốm sáng cuối cùng cũng vậy. Bầu trời mùa hè hiển hiện giữa các tán cây đan xen mượt mà một màu đen nhung, chỉ được tô điểm bằng vầng trăng treo thấp.

Adeline đứng dậy, săm soi hai tay mình, nhìn qua lớp đất, tìm kiếm dấu hiệu của sự thay đổi.

Nhưng… vẫn như cũ. Cô cảm thấy hơi chóng mặt, có lẽ thế, như thể cô vừa đứng dậy quá đột ngột hoặc uống quá nhiều rượu với cái bụng trống không. Nhưng sau một lúc, ngay cả khi cơn chếnh choáng đã biến mất, cô vẫn cảm thấy thế giới như đã chao nghiêng, nhưng lại không rơi rớt, ngã đổ, rồi lại cân bằng, ổn định lăn đi trên đường rãnh cũ.

Cô liếm môi, cứ nghĩ mình sẽ nếm được vị máu, nhưng vết thương do răng của kẻ lạ để lại cũng biến mất, cùng mọi dấu vết khác của hắn.

Làm thế nào mà người ta biết được một bùa phép đã có tác dụng nhỉ? Cô đã hỏi xin thời gian, xin một cuộc đời… Cô sẽ phải đợi một năm, ba năm, hay năm năm để xem tuổi tác có để lại dấu vết gì không ư? Hay chỉ cần lấy một con dao cắt vào da thịt, xem liệu vết thương có lành và lành như thế nào? Mà không, cô xin một cuộc đời, chứ không phải một cuộc đời bất hoại. Nếu Adeline thành thật thì cỏ sợ không dám thử, sợ sẽ thấy da cô vẫn mềm như cũ, sợ sẽ biết rằng lời hứa của cái bóng chỉ là một giấc mơ, hoặc tệ hơn là một lời nói dối.

Nhưng cô biết một điều – dù giao kèo có thật hay không, cô sẽ không để ý tới tiếng chuông nhà thờ, cũng sẽ không cưới Roger. Cô sẽ phản kháng lại gia đình mình. Cô sẽ rời Villon, nếu bắt buộc phải làm vậy. Cô biết mình sẽ làm mọi thứ cần thiết, vì cô đã sẵn sàng lao đầu vào bóng tối dù theo hướng nào đi chăng nữa. Kể từ giờ phút này trở đi, cuộc đời cô sẽ chỉ thuộc về cô mà thôi.

Ý nghĩ đó làm cô phấn khích. Kinh hoàng, nhưng hào hứng, cô rời khỏi khu rừng.

Cô băng qua nửa cánh đồng mới nhận ra ngôi làng yên lặng tới mức nào.

Tối tăm quá.

Những ngọn đèn lồng của tiệc mừng đã tắt, chuông nhà thờ đã ngừng reo và chẳng còn ai gọi tên cô nữa.

Adeline trở về nhà, nỗi sợ hãi tới tê dại nhói dần lên theo từng bước chân của cô. Về đến nhà, đầu óc cô quay cuồng trong lo sợ. Cánh cửa chính đang mở, ánh sáng tràn ra cả ngoài đường. Cô có thể nghe thấy tiếng mẹ ở trong bếp, tiếng cha chẻ gỗ ở mé nhà. Một đêm bình thường, sai trái tới kỳ quặc vì sự thực rằng đêm nay đáng ra không hề bình thường.

“Mẹ ơi!” Cô gọi, bước vào trong.

Cái đĩa trên tay mẹ cô rơi xuống sàn nhà, vỡ toang. Mẹ hét lên, không phải vì đau đớn mà vì ngạc nhiên, mặt bà nhăn nhó.

“Cô làm gì ở đây?” Bà gắt gỏng hỏi, đây là sự giận dữ mà Addie đã đoán trước được. À không, phải là thất kinh mới đúng.

“Con xin lỗi,” cô nói. “Hẳn mẹ giận lắm, nhưng con không…”

“Cô là ai?”

Mỗi từ thốt ra là một tiếng rít, cô chợt nhận ra rằng vẻ hoảng hốt trên gương mặt của bà không phải cơn giận của một người mẹ đang trách mắng con, mà là của một người phụ nữ đang sợ hãi.

“Mẹ…”

Mẹ cô co rúm người lại trước từ đó. “Ra khỏi nhà tôi ngay!”

Nhưng Adeline vẫn bước qua căn phòng, nắm lấy vai mẹ. “Mẹ đừng như vậy. Con đây mà, A…”

Cô định nói Adeline.

Đúng thế, cô đã cố thử. Ba âm tiết không phải một ngọn núi không thể vượt qua, nhưng cô ngạt thở ngay khi vừa thốt lên tiếng đầu tiên và không thể nào chạm được tới âm thứ hai. Không khí như biến thành sỏi đá nơi cuống họng, khiến cô nghẹt thở, chết lặng. Cô thử lại, lần này định nói cái tên Addie, sau đó là họ LaRue, nhưng vô ích. Những từ đó bị cản lại giữa tâm trí và đầu lưỡi cô. Tuy nhiên, ngay khi cô hít sâu để nói một từ khác, bất cứ từ nào khác, phổi cô lại căng tràn và cuống họng giãn ra.

“Bỏ tôi ra,” mẹ cô cầu xin.

“Chuyện gì thế?” Một giọng trầm và sâu vang lên. Giọng nói từng vỗ về Adeline vào những đêm đau ốm, kể chuyện cho cô trên sàn xưởng gỗ.

Cha đứng ở bậu cửa, tay ôm đầy gỗ.

“Cha,” cô nói, thế là ông cũng lùi lại, như thể từ đó có gai.

“Cái cô này điên rồi,” mẹ nức nở. “Hoặc bị nguyền rồi.”

“Con là con của cha mẹ mà,” cô nói.

Cha nhăn mặt. “Chúng tôi không có con.”

Những lời đó như lưỡi dao cùn, như vết cắt càng sâu đậm.

“Không,” Adeline kêu lên, lắc đầu trước sự phi lý đó. Cô đã hai mươi ba tuổi, sống từng ngày từng đêm dưới mái nhà này. “Cha mẹ biết con mà.”

Sao họ lại không biết được? Nét tương đồng của người thân ruột thịt quá rõ ràng, đôi mắt của cha, cái cằm của mẹ, lông mày của người này và đôi môi của người kia, từng phần hiển nhiên được sao chép từ bản gốc.

Họ cũng phải nhìn ra chứ, chắc chắn là thế.

Nhưng với họ, đó chỉ là bằng chứng của trò ma quỷ mà thôi.

Mẹ làm dấu thánh, còn tay cha quấn quanh cô. Cô muốn chìm vào sức mạnh của vòng tay ấy, nhưng nó chẳng còn chút hơi ấm nào khi cha kéo cô ra cửa.

“Không,” cô cầu xin.

Mẹ đang khóc, một tay đặt lên miệng, tay kia nắm chặt thập tự giá bằng gỗ đeo trên cổ, gọi con gái ruột của mình là ác quỷ, quái vật, thứ loạn trí. Cha cô không nói gì cả, chỉ siết chặt tay hơn khi lôi cô ra khỏi nhà.

“Biến đi,” ông nói, nửa như cầu xin.

Nỗi buồn phủ lên gương mặt ông, nhưng không phải cảm xúc thường đi cùng sự nhận biết. Không, đó là nỗi buồn vì những gì đã mất, dành cho một cái cây bị bão quật, cho một con ngựa bị què, cho một món đồ điêu khắc bị nứt vì một nhát đục sai trước khi hoàn thành.

“Làm ơn,” cô van nài. “Cha ơi…”

Gương mặt ông đanh lại khi đẩy cô ra ngoài màn đêm và đóng sầm cửa. Chốt sập bảo vệ ngôi nhà. Adeline trượt ngã về sau, run rẩy vì hoảng loạn và kinh sợ. Sau đó, cô quay người bỏ chạy.

* * *

“Estele.”

Cái tên mới đầu vang lên như một lời cầu nguyện, khe khẽ, riêng tư, rồi biến thành một tiếng hét khi Adeline tới gần nhà của bà.

“Estele!”

Đèn trong nhà được thắp sáng, khi cô tới gần đường ranh của ánh sáng, người phụ nữ già đã đứng trước cánh cửa để mở, chờ đợi kẻ gọi mình.

“Ngươi là một kẻ lạ hay một linh hồn?” Estele e ngại hỏi.

“Đều không phải,” Adeline đáp, dù biết mình trông như thế nào. Váy cô rách bươm, tóc tai rối bù, miệng thì nói những lời như bùa mê thuốc lú trước ngưỡng cửa. “Cháu là máu là thịt, là con người. Cháu biết bà cả cuộc đời này. Bà làm bùa hộ mệnh hình lũ trẻ để chúng được khốe mạnh vào mùa đông. Bà nghĩ đào là thứ trái ngọt ngào nhất, rằng những bức tường nhà thờ quá dày để lời cầu nguyện có thể vượt qua, bà không muốn được chôn dưới một phiến đá, mà là dưới bóng râm của một cái cây lớn.”

Có thứ gì đó lóe lên trên gương mặt bà lão. Adeline nín thở, mong đó là sự thừa nhận. Nhưng nó quá ngắn ngủi.

“Ngươi là một linh hồn tinh quái,” Estele nói, “nhưng ngươi không được bước qua lò sưởi này.”

“Cháu không phải một linh hồn!” Adeline hét lên, lao ra trước ánh sáng từ cánh cửa nhà bà lão. “Bà đã dạy cháu về các cựu thần và những cách kêu gọi họ, nhưng cháu đã phạm phải sai lầm. Họ không trả lời, mặt trời lặn quá nhanh.” Cô vòng tay siết chặt lấy hai mạn sườn, không thể ngừng run rẩy. “Cháu cầu nguyện khi quá muộn, có thứ gì đó trả lời. Giờ thì mọi chuyện hỏng hết cả rồi.”

“Cô gái ngốc nghếch,” Estele quở mắng, nghe thật giống bà ấy. Nghe như thể bà biết cô.

“Cháu phải làm gì đây? Làm thế nào để sửa lại?”

Nhưng bà lão chỉ lắc đầu. “Bóng tối có trò chơi của riêng nó,” bà nói.

“Nó tự đặt ra luật lệ của mình,” bà nói. “Còn cô đã thua rồi.”

Nói đoạn, Estele lui trở lại vào trong nhà.

“Khoan đã!” Adeline gọi giật khi bà lão đóng cửa.

Chốt sập bảo vệ căn nhà.

Adeline lao mình vào tấm gỗ, nức nở tới khi chân mềm đi. Cô khụyu gối xuống bậc đá lạnh, nắm tay vẫn đấm lên phiến gỗ.

Rồi, đột ngột, chốt được mở.

Cánh cửa một lần nữa mở ra, và Estele đứng trước mặt cô.

“Gì thế này?” Bà hỏi, quan sát cô gái đang cuộn mình trước bậc cửa.

Bà lão nhìn cô như thể hai người họ chưa từng gặp nhau. Như thể thời điểm vừa qua bị xóa đi trong khoảnh khắc cánh cửa đóng sập.

Đôi mắt nhăn nheo của bà lướt qua bộ váy cưới đã nhuốm bẩn, mái tóc rối bời, đất cát bám dưới móng tay cô, nhưng chẳng chút nhận ra mà chỉ có sự tò mò và cảnh giác.

“Ngươi là một linh hồn? Hay một kẻ lạ?”

Adeline nhắm chặt mắt. Chuyện gì thế này? Tên của cô vẫn như hòn đá bị kẹt dưới sâu. Cô bị xua đuổi khi bị coi là một linh hồn, vậy giờ cô nuốt khan và trả lời, “Một kẻ lạ.” Nước mắt bắt đầu lăn trên gương mặt Adeline. “Làm ơn,” phải mất một lúc cô mới thốt ra được. “Tôi không còn nơi nào khác để đi.”

Bà lão nhìn cô hồi lâu, đoạn gật đầu.

“Chờ ở đây,” bà nói, rồi lui trở lại vào nhà. Adeline sẽ chẳng bao giờ biết Estele định làm gì, vì cánh cửa khép lại và cứ khép mãi. Cô bị bỏ lại quỳ dưới đất, lẩy bẩy vì kinh hoàng hơn là lạnh giá.

Cô không biết mình ngồi đó bao lâu, chỉ biết đôi chân đã cứng đờ khi bị buộc phải chống đỡ trọng lượng của cơ thể. Đứng dậy, cô đi qua nhà bà lão tới hàng cây bên kia, vượt qua rào gác của chúng để lẫn vào bóng tối đen đặc.

“Xuất hiện đi!” Cô lớn tiếng.

Nhưng đáp lời cô chỉ có tiếng rù rì của lông vũ, tiếng lạo xạo của lá cây, tiếng xôn xao của khu rừng bị quấy rầy giấc ngủ. Cô mường tượng khuôn mặt hắn, đôi mắt xanh lục, mái tóc quăn đen, cố gắng dùng ý chí tạo hình bóng tối một lần nữa, nhưng thời gian cứ trôi qua mà cô vẫn một mình.

Tôi không muốn thuộc về ai cả.

Adeline tiến sâu hơn vào rừng. Phần này hoang vu hơn giữa những rặng cây, nền đất là tấm lưới bằng cây mâm xôi và bụi cỏ. Chúng cào lên đôi chân trần của cô, nhưng cô không dừng lại cho tới khi bị những cái cây ép chặt, cành lá vươn cao hút cạn ánh trăng trên đầu.

“Tôi kêu gọi ngài!” Cô hét lên.

Ta không phải thần đèn, bị ràng buộc bởi mong muốn của cô.

Một cành cây thấp, một nửa bị vùi dưới đất rừng, vươn lên vừa đủ cao để tóm lấy bàn chân cô. Cô ngã sấp xuống, đầu gối mài lên nền đất thô ráp, tay tứa rách vì trượt trên cỏ dại.

Làm ơn, tôi sẽ dâng lên bất cứ thứ gì.

Nước mắt cô rơi xuống, đột ngột và ào ạt. Kẻ ngu ngốc. Ngu ngốc. Ngu ngốc. Cô đấm tay mình xuống nền đất.

Đây là một trò lừa gạt hèn hạ, cô nghĩ, một giấc mơ kinh hoàng, nhưng rồi nó sẽ qua thôi.

Những giấc mơ luôn như vậy. Chúng không kéo dài.

“Tỉnh lại đi,” cô thì thầm với bóng tối.

Tỉnh lại.

Adeline cuộn mình trên nền đất rừng, mắt nhắm và thấy gò má mình đẫm nước mắt của mẹ, nỗi buồn trống rỗng của cha, ánh nhìn nghi ngại của Estele. Cô thấy bóng tối mỉm cười. Nghe thấy giọng nói của hắn khi hắn thì thầm từ độc nhất, ràng buộc nhất.

Chốt kèo.