← Quay lại trang sách

- VI - Thành phố New York-Ngày 13 tháng 3 năm 2014

Addie tỉnh dậy vì bị ai đó chạm vào má.

Cử chỉ đó thật dịu dàng, lúc đầu cô cứ nghĩ mình đang mơ, nhưng rồi cô mở mắt ra và thấy ánh sáng nhạt trên sân thượng, Sam đang gập người cạnh chiếc ghế ngoài trời, vẻ lo lắng hằn lên trán. Cô ấy đang thả tóc, những lọn tóc màu vàng rối phồng bao quanh gương mặt.

“Xin chào, Công chúa ngủ trong rừng,” cô ấy lên tiếng, nhét một điếu thuốc trở vào trong hộp mà không châm.

Addie rùng mình ngồi dậy, kéo áo khoác quanh người chặt hơn. Một buổi sáng lạnh và nhiều mây, bầu trời trải dài một màu trắng thiếu ánh mặt trời. Cô không định ngủ lâu và trễ thế này. Dù cố chẳng có nơi nào để đến, nhưng chắc chắn đi đâu đó vào tối qua lúc cô còn cảm nhận được mấy ngón tay mình sẽ là ý tưởng đúng đắn hơn nhiều.

Cuốn Odyssey đã rơi khỏi đùi cô. Nó úp xuống dưới đất, trên bìa dính vài hạt sương sáng. Cô vươn người nhặt nó lên, cố hết sức để phủi lớp bụi và kéo thẳng những tờ giấy bị quăn hoặc dính bẩn.

“Ở đây lạnh quá,” Sam nói, kéo Addie đứng dậy. “Nào.”

Sam lúc nào cũng nói năng như thế, dùng câu khẳng định thay vì câu hỏi, ra lệnh mà lại nghe như lời mời. Cô kéo Addie tới cửa sân thượng, Addie thì lạnh tới mức chẳng phản đối được nên cứ theo Sam xuống cầu thang, bước vào căn hộ của cô ấy, vờ như chẳng biết đường.

Cánh cửa bật mở chào đón cô trở lại chốn cuồng loạn.

Hành lang, phòng ngủ, nhà bếp đều ngập những bức vẽ và mẫu vật. Chỉ trừ phòng khách phía sau căn hộ là rộng và thoáng. Ở đó không có sô-pha hay bàn, chẳng có gì ngoài hai khung cửa sổ lớn, một giá vẽ và một chiếc ghế đẩu.

“Đây là nơi tôi kiếm sống,” cô ấy từng nói thế khi lần đầu dẫn Addie về.

Addie đã trả lời, “Đoán được mà.”

Sam nhồi nhét mọi đồ vật vào ba phần tư không gian, dành yên bình tĩnh lặng cho một phần tư còn lại. Một người bạn đã mời cô ấy tới sống tại một căn hộ nhỏ khép kín với giá rẻ như cho, nhưng ở đó lạnh quá, mà Sam thì cần hơi ấm mới vẽ được, cô ấy nói vậy đấy.

“Xin lỗi,” Sam nói, bước vòng quanh một tấm vải bạt, ngang qua một cái hộp. “Giờ hơi chật chội.”

Addie chưa từng nghĩ thế. Cô thích nhìn những tác phẩm dang dở của Sam, thủ phạm đã bôi sơn trắng dưới móng tay và để lại vệt hồng ngay dưới cằm. Nhưng thay vì làm thế, Addie bắt mình đi vòng theo cô gái, xuyên qua chốn hỗn loạn để vào bếp. Sam bật máy pha cà phê, Addie đưa mắt nhìn quanh, để ý những thay đổi. Một bình hoa màu tím mới. Một chồng sách đang đọc dở, một tấm bưu thiếp từ Ý. Bộ sưu tập cốc thì luôn mãi phình to, vài chiếc trong số đó cắm những cây cọ sạch.

“Cô vẽ à?” Addie nói, hất cằm về phía chồng vải canvas đang dựa vào bếp lò.

“Đúng thế,” Sam đáp, nụ cười sáng bừng trên khuôn mặt. “Tranh trừu tượng, chủ yếu là thế. Tranh vô nghĩa, xét theo lời Jake, bạn tôi. Nhưng không thật sự là vô nghĩa đâu, chỉ là… người khác vẽ điều họ thấy. Tôi vẽ điều tôi thấy. Chắc hơi rắc rối nhỉ, chuyển đổi từ giác quan này sang giác quan khác, nhưng cái đẹp nằm trong chính sự chuyển đổi ấy.”

Sam rót hai cốc cà phê, một cốc có màu xanh lá, nông và lớn như cái bát, chiếc kia cao và có màu xanh lam. “Chó hay mèo?” Cô ấy hỏi thế thay vì “Lá cây hay da trời?” dù chẳng có con chó hay con mèo nào trên cốc cả. Addie đáp “Mèo”, và Sam đưa cho cô cái cốc cao màu da trời mà chẳng giải thích gì cả.

Ngón tay họ chạm vào nhau, họ đang đứng gần hơn mức cô nhận ra, đủ gần để Addie thấy ánh bạc trong đôi mắt lam của Sam, đủ gần để Sam có thể đếm những chấm tàn nhang trên mặt cô.

“Cô có những vì sao,” cô ấy nói.

Déjà vu, Addie nghĩ, lại nữa rồi. Cô cứng lòng tách ra, để mà đi, để mà tránh cho mình khỏi sự điên rồ của những điều lặp đi lặp lại và những suy tưởng không ngừng. Nhưng thay vì thế, Addie lại bám bàn tay quanh cái cốc và uống một ngụm dài. Ngụm đầu tiên mạnh và đắng, nhưng ngụm thứ hai đậm và ngọt ngào.

Cô thở dài thỏa mãn, còn Sam tặng lại nụ cười rạng rỡ, “Ngon đúng không?” Cô ấy nói. “Bí quyết là…”

Vụn hạt cacao, Addie thầm nghĩ.

“Vụn hạt cacao,” Sam nói, uống một ngụm lớn từ cái cốc mà giờ Addie tin chắc là bát. Cô ấy đặt mình lên quầy, cúi đầu nhìn xuống cốc cà phê như thể nó là một lễ vật.

“Trông cô như một bông hoa héo ấy,” Addie đùa.

Sam nháy mắt, nâng cốc lên. “Tưới tắm cho tôi đi, sẽ thấy hoa bừng nở.”

Addie chưa từng thấy Sam như thế này vào sáng sớm. Đương nhiên rồi, cô từng tỉnh dậy bên cạnh cô ấy, nhưng những ngày đó đầy những lời xin lỗi và bối rối. Hệ quả của ký ức đã trống vắng. Chẳng có điều gì vui thú khi lưu lại trong những giây phút đó. Nhưng giờ thì có. Chuyện này mới mẻ. Một ký ức lần đầu tiên được sinh ra.

Sam lắc đầu. “Xin lỗi, tôi chưa hỏi tên cô là gì.”

Đây là một trong những điều cô thích ở Sam, một trong những điều đầu tiên cô để ý. Sam sống và yêu thương bằng trái tim rộng mở, chia sẻ hơi ấm được giữ gìn dành cho những người thân cận nhất. Lý do luôn được xét tới thứ hai. Cô ấy đã đón cô vào và sưởi ấm trước cả khi nghĩ tới chuyện hỏi tên.

“Madeline,” Addie nói, đó là cái tên gần giống nhất mà cô có thể nói ra.

“Hừm, loại bánh quy tôi thích nhất; Tôi là Sam.”

“Chào Sam,” cô nói như thể đang nếm thử cái tên trên đầu lưỡi lần đầu.

“Vậy…” Cô gái kia lại cất tiếng, như thể câu hỏi chỉ vừa nảy ra. “Ban nãy cô làm gì trên sân thượng vậy?”

“Ồ,” Addie cũng lên tiếng với tiếng cười khẽ tự trào. “Tôi không định ngủ trên đó đâu. Tôi còn chẳng nhớ mình đã ngồi xuống ghế nữa. Chắc tôi mệt hơn mình tưởng. Tôi vừa chuyển đến, tầng hai, chắc tôi chưa thể quen với tiếng ồn đến vậy. Tôi không ngủ được nên đã lên đó cho thoáng, định ngắm mặt trời mọc trên thành phố.”

Lời nói dối tuôn ra thật dễ dàng, thuần thục nhờ thực hành nhiều lần.

“Chúng ta là hàng xóm!” Sam reo lên, rồi nói thêm khi đặt cốc cà phê đã cạn sang một bên. “Cô biết không, có thời gian thì tôi muốn vẽ cô đấy.”

Addie phải kìm hãm câu nói, Cô đã vẽ rồi.

“Phải nói là, ừm, trông sẽ không giống cô đâu,” Sam tiếp tục lầm bầm và đi về phía hành lang. Addie bám theo, nhìn cô ấy dừng lại và vuốt ngón tay trên chồng canvas, lật chúng ra như những chiếc đĩa trong cửa hàng đĩa nhạc.

“Cả sấp này là một loạt tác phẩm tôi đang làm đấy,” cô ấy nói, “về những con người dưới hình ảnh bầu trời.”

Cơn đau nhói tê dại đâm qua ngực Addie. Sáu tháng trước, khi họ nằm trên giường, những ngón tay Sam đã vuốt ve những đốm tàn nhang trên gò má cô, nhẹ nhàng và vững vàng như cây cọ.

“Cô biết không,” cô ấy nói, “người ta nói con người giống hoa tuyết, mỗi bông đều khác biệt. Nhưng tôi nghĩ con người giống bầu trời hơn. Có bầu trời đầy mây mù, có bầu trời ầm ầm mưa bão và có cả bầu trời trong veo, nhưng chẳng bao giờ có hai bầu trời giống hệt nhau.”

“Tôi là kiểu bầu trời nào?” Addie từng hỏi như vậy, Sam cũng từng nhìn cô đăm đăm không chớp mắt, rồi bừng sáng, ánh sáng mà cô từng thấy ở hàng trăm họa sĩ, trong hàng trăm lần, ánh sáng của cảm hứng, như thể có ai đó vừa bật một ngọn đèn dưới làn da họ. Còn Sam, cô ấy đột nhiên trở nên sinh động, hừng hực nhựa sống, nhảy bật khỏi giường và dẫn Addie vào phòng khách.

Một giờ ngồi trên sàn nhà gỗ phong, bọc mình trong tấm chăn và lắng nghe tiếng lạo xạo và sàn sạt khi Sam pha màu, tiếng rít của cọ lông trên vải canvas, và thế là nó hoàn thành. Khi Addie đi vòng lại để ngắm, cô đã thấy một bầu trời đêm. Không phải bầu trời đêm mà bất kỳ ai khác vẽ nên. Những vệt chì than và màu đen dày cộp, cùng vài nét sọc mảnh màu xám ở chính giữa, lớp màu dày tới nỗi cộm trên mặt vải. Và rải rác trên bề mặt đó là một chùm chấm bạc. Chúng trông gần như ai nhỡ tay phẩy bút, nhưng có chính xác bảy chấm, nhỏ, cách xa và trải rộng như những vì sao.

Giọng Sam kéo cô trở lại căn bếp.

“Ước gì tôi có thể cho cô thấy tác phẩm tôi thích nhất,” cô ấy nói. “Đó là bức đầu tiên của loạt tranh này. Đêm bị quên lãng. Tôi đã bán nó cho một nhà sưu tập ở Khu Hạ Đông. Lần bán giá cao đầu tiên của tôi đấy, đủ trả ba tháng tiền thuê nhà và mở đường cho tôi tiến vào triển lãm. Nhưng mà vẫn khó chịu lắm, phải chia tay bức tranh đó. Tôi biết mình phải làm thế thôi, ca ngợi chuyện họa sĩ phải chết đói chẳng hay ho gi, nhưng ngày nào tôi cũng nhớ nó.”

Giọng cô ấy dịu đi.

“Điều điên rồ là tác phẩm nào trong loạt tranh này cũng đều được vẽ theo ai đó. Bạn bè, những người trong tòa nhà, người lạ tôi thấy trên đường. Tôi nhớ hết. Nhưng tôi cố lắm mà chẳng nhớ nổi cô ấy là ai.”

Addie nuốt khan. “Cô nghĩ đó là một cô gái à?”

“Ừm. Đúng thế. Nó có năng lượng kiểu ấy.”

“Có lẽ cô đã mơ thấy cô ấy.”

“Chắc thế,” Sam nói. “Tôi chưa bao giờ giỏi nhớ các giấc mơ. Nhưng cô biết không…” Cô ấy nhỏ giọng dần, nhìn Addie như cái đêm trên giường đó, lại bắt đầu tỏa sáng. “Cô khiến tôi nhớ tới bức đó.” Cô ấy đặt bàn tay lên mặt mình. “Trời ơi, nghe giống mấy câu mồi chài dở tệ nhất trên đời. Xin lỗi nhé. Tôi chuẩn bị đi tắm đây.”

“Tôi nên đi thôi,” Addie nói. “Cảm ơn cà phê của cô.”

Sam cắn môi. “Cô nhất định phải đi sao?”

Không, cô không phải. Addie biết mình có thể theo Sam thẳng vào phòng tắm, quấn mình trong khăn và ngồi trên sàn phòng khách, nhìn bức tranh mà hôm nay Sam sẽ vẽ về cô. Cô có thể. Cô có thể làm thế. Cô có thể rơi vào khoảnh khắc này mãi mãi, nhưng cô biết rõ sẽ chẳng có tương lai nào nảy sinh từ đó cả. Sẽ chỉ là một chuỗi vô hạn các hiện tại, mà cô đã sống với Sam nhiều hết khả năng chịu đựng rồi.

“Xin lỗi,” cô lên tiếng, lồng ngực đau thắt, nhưng Sam chỉ nhún vai.

“Chúng ta sẽ gặp lại mà,” giọng cô ấy đầy niềm tin. “Dù sao thì giờ cũng là hàng xóm rồi.”

Addie trưng ra cái bóng mờ của nụ cười. “Đúng thế.”

Sam theo cô tới cửa, từng bước chân, bước nào Addie cũng phải kháng cự lại nỗi thôi thúc muốn ngoái nhìn.

“Đừng xa cách nhé,” Sam nói.

“Không đâu,” Addie hứa khi cánh cửa đóng lại. Cô thở dài, dựa lưng vào nó, lắng nghe tiếng bước chân của Sam lùi xa dần về hành lang lộn xộn trước khi ép mình đứng thẳng dậy, tiến về phía trước, phía xa.

Bên ngoài, bầu trời màu cẩm thạch trắng đã nứt vỡ, để lộ vài dải xanh mỏng manh.

Cái lạnh đã bị thiêu đốt, Addie tìm thấy một quán cà phê có chỗ ngồi trên vỉa hè, đông khách đến mức người phục vụ chỉ có thể dạo qua những bàn bên ngoài chừng mười phút một. Cô đếm nhịp như tù nhân theo dõi bước chân lính gác, gọi một cốc cà phê. Nó không ngon bằng cốc cà phê Sam pha, chỉ có vị đắng, không chút ngọt, nhưng đủ âm để xua đi hơi lạnh. Cô dựng cổ áo khoác da lên, lại mở cuốn Odyssey ra, cố đọc.

Lúc này, Odysseus nghĩ mình đang về nhà và cuối cùng cũng được đoàn tụ với Penelope sau cuộc chiến kinh hoàng, nhưng cô đã đọc câu chuyện quá nhiều lần để biết hành trình còn lâu mới kết thúc.

Cô đọc lướt, dịch tiếng Hy Lạp sang tiếng Anh hiện đại.

Ta sợ buốt giá và sương ướt

cùng tới đảnh cướp. Xương cốt này rã rời, hơi thơ sắp lìa đời,

Mà bờ sông lồng lộng gió lạnh tơi sớm mai.

Người phục vụ bước ra bên ngoài, cô ngước lên khỏi cuốn sách, nhìn anh ta nhíu mày trước món đồ uống đã được gọi và mang lên, tìm kiếm khoảng trống ký ức nơi lẽ ra có một khách hàng ở đó. Nhưng cô trông như thể thuộc về chốn này, vậy là đã thắng một nửa rồi, thật đấy. Một lát sau, anh ta chuyển sự chú ý tới cặp đôi ở ngưỡng cửa, đang đợi một chỗ ngồi.

Cô quay trở lại với cuốn sách, nhưng vô dụng. Giờ cô không có tâm trạng để nghĩ tới những ông già lạc đường trên biển, hay những câu dụ ngôn về kiếp cô đơn. Cô muốn đắm chìm, muốn quên đi. Một cuốn sách kỳ ảo, hoặc có lẽ là tình cảm lãng mạn sẽ phù hợp với cô hơn lúc này.

Dù sao cà phê cũng lạnh rồi, Addie đứng dậy, tay cầm sách và quyết định tới Lời Cuối để tìm thứ gì đó mới mẻ.