← Quay lại trang sách

- V - Thành phố New York-Ngày 13 tháng 3 năm 2014-

Henry Strauss chưa từng là người yêu buổi sáng.

Anh muốn thế lắm. Anh vẫn mơ mình thức giấc cùng mặt trời, nhấm nháp tách cà phê đầu tiên khi thành phố vẫn đang vươn mình đón chào một ngày mới đầy hứa hẹn.

Anh từng cố trở thành một người yêu sáng sớm và thi thoảng dậy trước bình minh; tuyệt vời xiết bao khi được ngắm một ngày bắt đầu và cảm thấy mình đã đi trước thay vì đến sau, dù chỉ trong một thoáng. Nhưng rồi đêm kéo dài quá, ngày lại bắt đầu muộn, giờ thì anh thấy mình chẳng có chút thời gian nào cả. Như thể anh luôn trễ nải trong mọi chuyện.

Như hôm nay, anh trễ bữa sáng với em gái anh, Muriel.

Henry vội vã rời khỏi tòa nhà, đầu vẫn hơi ong lên vì tàn dư của đêm qua. Anh định hủy hẹn, đáng ra anh nên làm thế mới phải. Nhưng anh đã hủy hẹn ba lần chỉ nội trong tháng trước và anh không muốn làm một ông anh tồi. Em ấy thì chỉ muốn làm một cô em tốt và tỏ ra tử tế. Một điều mới mẻ.

Anh chưa từng tới chỗ này. Không phải một trong những địa điểm anh thường lui tới quanh đây. Nói thực thì Henry không thấy mình có thể đến bất kỳ quán cà phê nào trong khu vực lân cận cả. Vanessa cản anh tới quán đầu tiên. Milo chặn đường quán thứ hai. Espresso ở quán thứ ba vị như than củi. Vậy nên anh để Muriel chọn, và thế là em ấy chọn một “quán nhỏ vô danh kỳ lạ” có tên là Hướng Dương, nơi chẳng có biển hiệu hay địa chỉ hay bất cứ cách nào để có thể tìm ra, trừ khi dùng đến ra-đa của những kẻ lập dị, thứ mà Henry rõ ràng là thiếu.

Sau cùng, anh phát hiện một bông hướng dương đơn lẻ được dán lên bức tường bên kia đường. Anh đi tới để bấm đèn sang đường, va phải một anh chàng đứng khuất trong góc nên lầm bầm xin lỗi (dù người kia nói không sao, không sao hết). Henry cuối cùng cũng tìm thấy lối vào, bà chủ định nói với anh rằng hết chỗ rồi, nhưng câu nói mới thốt ra được một nửa thì bà nhìn lên, mỉm cười và nói sẽ tìm cách.

Henry nhìn quanh để tìm Muriel, nhưng con bé luôn coi thời gian là một khái niệm linh hoạt, nên dù anh tới trễ, hiển nhiên em gái anh còn trễ hơn. Thực lòng thì anh mừng thầm, vì như vây anh mới có chút thời gian để thở, vuốt tóc và gỡ chiếc khăn quàng đang quấn chặt cần cổ, thậm chí là có đủ thời gian để gọi một tách cà phê. Anh cố để khiến mình trông thật tử tế, dù điều đó cũng chẳng mấy quan trọng. Nhưng vẫn cần lắm. Phải thế thôi.

Năm phút sau, Muriel ầm ĩ xông đến. Như mọi khi, em ấy vẫn là một cơn bão với những lọn tóc đen quăn và sự tự tin không thể rung chuyển.

Muriel Strauss, mới hai mươi tư tuổi nhưng chỉ nói về thế giới ở khía cạnh tính chân thực khái niệm và sự thật sáng tạo, nàng thơ của giới nghệ thuật New York từ học kỳ đầu ở Tisch, nơi em mau chóng nhận ra mình giỏi phê bình hơn sáng tạo nghệ thuật.

Henry yêu em gái của mình. Nhưng Muriel luôn giống thứ nước hoa mạnh.

Xức ít một chút thì tốt hơn. Đứng cách xa nữa.

“Henry!” Con bé gọi, rũ áo khoác và thả người xuống ghế với một cử chỉ khoa trương.

“Nay anh đẹp trai đấy,” con bé nhận xét, không phải sự thật, nhưng anh chỉ đáp lại, “Em cũng xinh lắm, Mur.”

Con bé cười toét miệng, gọi một tách flat white*. Henry chuẩn bị tinh thần cho sự im lặng đầy bối rối, vì thật tình anh chẳng biết phải bắt chuyện với em mình như thế nào. Nhưng nếu Muriel chỉ giỏi một thứ thì đó chính là nói chuyện. Vậy nên, anh chỉ nhâm nhi tách cà phê đen và ngồi yên, trong khi nghe em gái kể lể về thị phi trong cuộc triển lãm ngắn hạn mới nhất, sau đó là kế hoạch của con bé cho Lễ Vượt qua, rồi đến lễ hội nghệ thuật trải nghiêm trên đường High Line dù nó còn chưa bắt đầu. Phải tới sau khi con bé luyên thuyên xong về việc một tác phẩm nghệ thuật đường phố không phải là đống rác, mà là lời chỉ trích nhằm vào những thứ rác rưởi của nền tư bản trước những tiếng ừm à và gật đầu của Henry, Muriel mới nhắc tới người anh lớn hơn của họ.

“Anh ấy cứ hỏi về anh.”

Muriel chưa nói thế bao giờ. Không nói về David, không nói với Henry.

Vậy nên anh không thể nào không hỏi. “Tại sao?”

Em gái anh đảo mắt. “Em đồ rằng vì anh ấy quan tâm?

Henry suýt chút nữa thì sặc.

David Strauss quan tâm tới rất nhiều thứ. Anh ấy quan tâm tới địa vị trưởng khoa phẫu thuật trẻ nhất ở Sinai. Anh ấy quan tâm tới bệnh nhân, chắc thế. Anh ấy quan tâm tới việc dành thời gian cho văn Midrash*, dù như vậy tức là anh ấy chỉ có thể làm thế vào nửa đêm ngày thứ Tư. Anh ấy quan tâm tới cha mẹ và việc họ tự hào về những gì anh ấy làm. David Strauss không quan tâm tới người em trai của mình, trừ việc thằng em đó đang hủy hoại danh tiếng gia đình theo đủ mọi cách.

Henry nhìn xuống đồng hồ, dù lúc đó, hay bất kỳ lúc nào, nó cũng chẳng thể chỉ đúng được thời gian.

“Xin lỗi, em gái,” anh nói, dựa vào lưng ghế. “Anh phải mở cửa hàng rồi.”

Em gái anh ngưng bặt - một điều mà con bé chưa từng làm - và đứng dậy khỏi ghế để quấn hai tay quanh eo anh trong cái ôm siết chặt. Như thể đó là một lời xin lỗi, một niềm thương cảm, một tình yêu. Muriel chỉ thấp hơn Henry chừng mười phân, vừa đẹp để anh ngả cằm lên đầu con bé, nếu hai người thân thiết đến thế, nhưng sự thật thì chẳng phải.

“Đừng xa cách đấy,” em nói, còn Henry hứa sẽ không như vậy.