← Quay lại trang sách

- VIII - Thành phố New York-Ngày 13 tháng 3 năm 2014

Hôm nay tiệm sách đông đúc hơn.

Một đứa bé chơi trốn tìm với người bạn tưởng tượng khi chờ cha tìm kiếm những cuốn sách ở dãy LỊCH SỬ QUÂN SỰ. Một sinh viên đại học gập người đánh giá những bản in khác nhau của thơ Blake. Còn chàng trai cô gặp ngày hôm qua đang đứng sau quầy.

Cô quan sát anh, một thói quen giống như thói quen vuốt ngón cái lên sách.

Mái tóc đen của anh rủ xuống trước mắt, vô kỷ luật và không trói buộc. Anh vuốt tóc lên, nhưng ngay giây sau đó chúng lại rơi xuống, khiến anh trông trẻ hơn tuổi thật.

Anh có gương mặt của kiểu người không giỏi giữ bí mật, cô thầm nghĩ.

Một hàng người ngắn đang xếp hàng, nên Addie lang thang phía sau dãy THƠ và HỒI KÝ. Cô cào móng tay vào giá sách, một lát sau, cái đầu màu cam nhô ra khỏi bóng tối bên trên những gáy sách. Cô lơ đễnh nựng Sách, đợi hàng người giảm dần từ ba, xuống hai, còn một.

Chàng trai – Henry – đã để ý thấy cô đang ở gần, có điều gì đó lướt qua gương mặt anh, quá nhanh nên cô không kịp hiểu, nhưng sự chú ý của anh đã quay trở lại với người phụ nữ đứng trước quầy.

“Vâng, bà Kline,” anh nói. “Không, ổn mà. Nếu ông ấy không thích, bà cứ mang đến đây trả lại.”

Người phụ nữ bước đi, tay nắm chặt túi đi chợ, Addie lại gần. “Xin chào,” cô tươi tỉnh nói.

“Chào cô,” Henry lên tiếng, giọng có chút cảnh giác. “Tôi giúp gì được không?”

“Mong là vậy,” cô nói với sức hút hình thành từ luyện tập. Cô đặt cuốn Odyssey lên quầy ngăn giữa họ. “Bạn tôi mua cho tôi, nhưng tôi có rồi. Tôi rất mong có thể đổi nó lấy gì đó khác.”

Anh quan sát cô. Một bên lông mày sậm nhướn lên đằng sau cặp kính. “Cô không đùa đấy chứ?”

“Tôi biết,” cô vừa nói vừa cười, “khó mà tin được tôi đã có một bản in tiếng Hy Lạp khác, nhưng…”

Anh giật lùi lại. “Cô không đùa thật kìa.”

Addie ấp úng, hơi chùn bước trước sự sắc bén trong giọng nói của anh. “Tôi chỉ nghĩ tốt hơn mình nên hỏi…”

“Đây không phải thư viện,” anh gắt lên. “Cô không thể đổi cuốn này lấy cuốn khác được.”

Addie đứng thẳng lên. “Hiển nhiên rồi,” giọng cô hơi tức giận. “Nhưng tôi nói rồi, tôi đâu có mua. Là bạn tôi, mà tôi vừa nghe anh nói với bà Kline rằng…”

Gương mặt anh đanh lại, biểu hiện cho việc một cánh cửa đã khép chặt. “Một lời khuyên nhé. Lần sau nếu định trả một cuốn sách, đừng trả cho chính người đã bị cô trộm.”

Một khối đá chèn ép trong ngực cô. “Hả?”

Anh lắc đầu. “Cô mới tới đây hôm qua.”

“Tôi không…”

“Tôi nhớ cô.”

Ba từ, đủ để đảo lộn thế giới.

Tôi nhớ cô.

Addie lảo đảo khi ba từ đó ập tới, suýt ngã. Cô cố lấy lại thăng bằng. “Không, anh không nhớ,” cô nghiêm túc nói.

Đôi mắt xanh lá nheo lại. “Vậy mà có đấy. Cô đã tới đây ngày hôm qua, áo len xanh, quần jeans đen. Cô đã trộm quyển Odyssey cũ này, sau đó tôi đưa lại cho cô, vì ai lại đi trộm một quyển Odyssey cũ bằng tiếng Hy Lạp chứ. Giờ thì cô có gan trở lại đây và định đổi nó lấy cuốn khác? Cô còn chẳng mua nó nữa…”

Addie khép mi ngăn tầm mắt chao đảo.

Cô không hiểu.

Cô không thể…

“Giờ thì,” anh nói, “tôi nghĩ tốt hơn là cô nên đi đi.”

Cô mở mắt, thấy anh chỉ tay về phía cửa. Bàn chân cô không chuyển động nổi. Chúng từ chối đưa cô xa khỏi ba từ đó.

Tôi nhớ cô.

Ba trăm năm.

Ba trăm năm, chưa có ai từng nói lời tương tự, chưa ai từng nhớ. Cô muốn tóm lấy tay áo anh, muốn kéo anh lại, muốn hỏi tại sao, bằng cách nào, một chàng trai ở tiệm sách có gì đặc biệt mà lại… Nhưng người đàn ông ở dãy LỊCH SỬ QUÂN SỰ đang đợi trả tiền, đứa bé bám lấy chân cha, còn chàng trai đeo kính thì lườm cô. Sai hết cả rồi. Cô bám lấy quầy, cảm thấy có lẽ mình sẽ ngẩt đi mất. Ánh mắt anh dịu đi, nhưng chỉ một chút thôi.

“Thôi nào,” anh khẽ nói. “Đi ngay đi.”

Cô thử.

Nhưng không làm được.

Addie đi xa được tới cánh cửa mở, lần qua bốn bậc nhỏ từ cửa hiệu ra tới đường thì có gì đó trong cô sụp đổ.

Cô gục xuống mái che trên một cầu thang, đầu vùi vào tay, cảm thấy mình hẳn sẽ khóc, hoặc cười, nhưng thay vì thế, cô lại nhìn xuyên qua lớp kính nghiêng ở cửa của tiệm sách. Cô nhìn theo mỗi lần anh xuất hiện. Không thể nào quay đi nổi.

Tôi nhớ cô. Tôi nhớ cô. Tôi nhớ cô. Tôi nhớ cô. Tôi nhớ cô. Tôi nhớ cô. Tôi nhớ cô. Tôi nhớ cô. Tôi nhớ cô. Tôi nhớ cô. Tôi nhớ cô. Tôi nhớ cô. Tôi nhớ cô. Tôi nhớ cô. Tôi nhớ cô. Tôi nhớ…

“Cô đang làm gì thế?”

Cô chớp mắt rồi thấy anh đứng nơi ngưỡng cửa, khoanh tay lại. Mặt trời đã ngả về tây, ánh sáng mỏng dần.

“Đợi anh,” cô đáp, co rúm lại ngay khi mở miệng. “Tôi muốn xin lỗi,” cô tiếp tục, “vì vụ mấy cuốn sách.”

“Không sao,” anh đáp cộc lốc.

“Không, có mà,” cô nói, đứng dậy. “Để tôi mời anh một cốc cà phê.”

“Không cần đâu.”

“Xin anh đấy. Để tôi xin lỗi.”

“Tôi đang làm việc.”

“Đi mà.”

Có lẽ vì cách nói chuyện của cô vừa mong đợi vừa khẩn thiết nên chàng trai nhìn thẳng vào mắt người đối diện, khiến cô nhận ra rằng tới lúc này anh mới làm vậy. Ánh mắt anh có gì đó lạ lùng và đánh giá, nhưng dù anh thấy được điều gì trong đôi mắt cô, nó đã khiến quyết định ban đầu của anh thay đổi.

“Một cốc cà phê,” anh nói. “Nhưng cô vẫn bị cấm bén mảng đến cửa tiệm này.”

Addie thấy không khí tràn vào phổi mình. “Chốt kèo.”