← Quay lại trang sách

- IX - Thành phố New York-Ngày 13 tháng 3 nãm 2014

Addie lảng vảng trên bậc thang trước tiệm sách thêm một giờ nữa, cho tới khi nó đóng cửa.

Henry bấm ổ khóa, quay lại thì thấy cô đang ngồi ngay đó. Addie đơ người, chờ ánh mắt trống rỗng của anh, bằng chứng cho thấy cuộc gặp ban nãy chỉ là một ánh chớp kỳ lạ, một mũi khâu chệch trong hàng trăm năm cô sống.

Nhưng ánh mắt anh nhận ra cô. Cô khẳng định anh biết mình.

Đôi lông mày của anh rướn lên dưới lọn tóc rối, như thể ngạc nhiên khi thấy cô vẫn ở đây. Nhưng sự khó chịu của anh nhường chỗ cho điều gì đó khác, điều gì đó khiến cô thêm bối rối. Bớt thù địch hơn là nghi ngờ, cảnh giác nhiều hơn nhẹ nhõm, nhưng vẫn là sự nhận biết kỳ diệu ấy. Không phải lần gặp đầu tiên, lần thứ hai, hay đúng hơn là thứ ba, nhưng lần này, cô không phải là người duy nhất biết điều đó nữa.

“Sao?” Anh lên tiếng, giơ tay ra, không phải để được nắm lấy mà là để dẫn đường, và cô làm theo. Họ đi qua vài dãy nhà trong sự im lặng bối rối, Addie trộm liếc nhìn, chẳng thấy gì ngoài sống mũi và quai hàm góc cạnh của anh.

Anh chàng này trông như chết đói, sắc bén như sói và gầy gò, dù chẳng hề cao quá mức. Anh cứ co vai lại, như thể để mình trông thấp bé và bớt đe dọa hơn. Có lẽ, nếu mặc một bộ đồ khác, có lẽ, trong bầu không khí khác, có lẽ, có lẽ thế. Nhưng càng nhìn thì cô càng bớt thấy giống với người lạ đó.

Nhưng mà.

Có điều gì đó ở anh cứ khiến cô chú ý, vấn vít như các sợi len trên áo mắc vào móng tay.

Anh đã hai lần thấy cô liếc nhìn mình, còn nhíu mày.

Có lần, cô thấy anh cũng trộm liếc mình, và cô mỉm cười.

Ở tiệm cà phê, cô bảo anh chọn bàn, còn cô sẽ mua đồ uống. Anh do dự, như thể giằng xé giữa ý muốn trả tiền và nỗi sợ bị đầu độc, trước khi lùi vào một góc. Cô gọi cho anh một cốc latte.

“Ba đô tám mươi xu,” cô gái sau quầy nói.

Addie rùng mình khi nghe cái giá đó. Cô rút ra vài tờ tiền trong ví, phần còn lại của những gì trộm được từ James St. Clair. Cô không đủ tiền để mua hai cốc, cũng không thể cầm chúng bỏ đi, vì có một chàng trai đang đợi. Anh sẽ nhớ.

Addie liếc nhìn chiếc bàn nơi anh đang ngồi, anh khoanh tay đưa mắt ra ngoài cửa sổ.

“Eve!” Người pha chế gọi.

“Eve!”

Addie giật mình, nhận ra anh chàng ấy gọi mình.

“Ồ,” chàng trai lên tiếng khi cô ngồi xuống. “Eve?”

Không, cô nghĩ. “Phải,” nhưng miệng lại nói vậy. “Còn anh là…”

Henry, cô thầm nhủ trước cả khi anh nói ra.

“Henry.” Hợp với anh lắm, giống một chiếc áo khoác. Henry: êm dịu, thơ mộng. Henry: bình lặng, mạnh mẽ. Những lọn tóc đen, đôi mắt màu sáng đằng sau đường viền sậm. Cô biết rất nhiều Henry, ở London, Paris, Boston, rồi L.A., nhưng anh chẳng giống bất kỳ ai trong số họ.

Ánh mắt anh rơi xuống bàn, nơi có cốc nước của anh và bàn tay không của cô. “Cô không gọi gì cả.”

Cô xua tay. “Tôi không khát lắm,” cô nói dối.

“Lạ thật.”

“Gì chứ?” Cô nhún vai. “Tôi đã nói sẽ mời anh cà phê mà. Hơn nữa,” cô ngập ngừng. “Tôi mất ví rồi. Không đủ tiền để mua hai cốc.”

Henry nhíu mày. “Thế nên cô trộm sách à?”

“Tôi không trộm nhé. Tôi muốn đổi. Tôi cũng nói xin lỗi rồi.”

“Rồi sao?”

“Bằng cốc cà phê này.”

“Nói đến thì,” anh ấy nói, đứng dậy. “Cô uống gì?”

“Hả?”

“Cà phê ấy. Tôi không thể ngồi đây uống một mình được, tôi sẽ thấy mình như một thằng khốn.”

Cô mỉm cười. “Sô-cô-la nóng. Đen.”

Cặp lông mày đó lại nhướn lên. Anh bước đến quầy gọi đồ uống, nói gì đó khiến người pha chế cười và đổ người tới trước như một bông hoa trước ánh mặt trời. Rồi anh trở lại với cái cốc thứ hai và một chiếc bánh sừng bò, đặt cả hai xuống trước mặt cô rồi mới ngồi xuống. Giờ họ lại chẳng hòa nhau nữa. Cán cân đã ngả, phục hồi rồi lại đổ lần hai. Đây chính là trò mà cô đã chơi cả trăm lần, một cuộc đối đầu nảy lửa với vũ khí là những cử chỉ nhỏ nhặt, người lạ mỉm cười từ bên kia bàn.

Nhưng đây không phải người lạ của cô, anh cũng không đang cười.

“Vậy,” Henry nói, “hôm nay là sao hả, vụ cuốn sách ấy?”

“Nói thật sao?” Addie ôm bàn tay quanh cốc cà phê. “Tôi không nghĩ là anh nhớ.”

Câu hỏi lạo xạo như những đồng xu trong ngực cô, như những viên sỏi trong bát sứ, rung chuyển cõi lòng và chực chờ nhảy ra.

Làm thế nào anh nhớ được? Tại sao? Tại sao?

“Lời Cuối không có nhiều khách hàng đến thế? Henry nói. “Càng hiếm những người định đi mà không trả tiền. Chắc cô đã gây ấn tượng mạnh.”

Ấn tượng.

Ấn tượng cũng giống một vết tích.

Addie lướt ngón tay qua lớp bọt của cốc sô-cô-la nóng, ngắm nhìn phần sữa trong veo trở lại sau tác động của cô. Henry không để ý tới điều đó, nhưng anh để ý tới cô, anh đã nhớ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ?

“Vậy…” anh lên tiếng, nhưng chẳng nói gì thêm.

“Vậy,” cô lặp lại, vì không thể nói ra điều mình muốn. “Kể cho tôi nghe về anh đi.”

Anh là ai? Tại sao lại là anh? Chuyện gì đang xảy ra?

Henry cắn môi rồi đáp, “Chẳng có gì để kể.”

“Trước giờ anh vẫn luôn muốn làm ở tiệm sách à?”

Henry tỏ vẻ đăm chiêu. “Tôi không chắc đây có phải công việc mà người ta mơ ước không, nhưng tôi thì thích.” Anh nâng cốc latte lên miệng đúng lúc có người nào đó bước qua, va phải ghế của anh. Henry giữ thăng bằng cái cốc kịp thời, nhưng người kia bắt đầu xin lỗi. Và chẳng chịu dừng.

“Ôi, tôi xin lỗi.” Mặt người đó xoắn cả lại vì hối lỗi.

“Không sao mà.”

“Tôi làm đổ nước của anh à?” Người đàn ông hỏi, hết sức lo lắng.

“Không,” Henry nói. “Không sao đâu.”

Dù có đón nhận sự nhiệt tình của người đàn ông kia hay không, anh cũng chẳng thể hiện điều gì cả. Anh chỉ chăm chú nhìn Addie, như thể anh có thể khiến người đó bỏ đi vậy.

“Kỳ quá,” cô nói, sau khi người đó cuối cùng cũng chịu rời đi.

Henry chỉ nhún vai. “Sự cố vẫn luôn xảy ra mà.”

Ý cô không phải thế. Nhưng những suy nghĩ giống như đoàn tàu chạy qua, mà cô không có quyền chệch khỏi đường ray.

“Vậy,” cô nói tiếp, “Tiệm sách ấy. Của anh à?”

Henry lắc đầu. “Không. Mà cũng có thể lắm, tôi là nhân viên duy nhất ở đó. Nhưng nó thuộc về một người tên là Meredith, mà bà ấy thì dành phần lớn thời gian trên du thuyền. Tôi chỉ làm ở đó thôi. Còn cô thì sao? Cô làm gì khi không đi ăn trộm sách?”

Addie đánh giá câu hỏi, có rất nhiều câu trả lời khả dĩ; giữa tất cả những lời nói dối, cô phải chọn ra điều gì đó gần với sự thật hơn.

“Tôi là người tìm kiếm những tài năng,” cô nói. “Âm nhạc là chủ yếu, nhưng có cả nghệ thuật nữa.”

Henry đanh mặt lại. “Cô nên gặp em gái tôi.”

“Ổ?” Addie ước gì mình đã nói dối. “Cô ấy là người làm nghệ thuật ư?”

“Tôi cho là nó sẽ nói rằng nó nuôi dưỡng nghệ thuật, rằng đó cũng là một kiểu nghệ sĩ, chắc thế. Con bé thích…” anh phẩy tay, “nuôi dưỡng những viên ngọc thô, xây dựng tuyến truyện của tương lai sáng tạo.”

Addie nghĩ mình sẽ muốn gặp người em gái này, nhưng không nói gì cả.

“Cô có anh chị em không?” Anh hỏi.

Cô lắc đầu, xé góc nhọn của cái bánh sừng bò ra vì anh chưa hề chạm đến mà bụng cô đã réo rồi.

“May đấy,” anh nói.

“Cô đơn đấy,” cô phản đòn.

“Ổ, cô cứ thử là tôi xem. Tôi có một ông anh tên là David, một bác sĩ, học giả và là một thằng khốn giả tạo. Tôi còn có một cô em gái tên Muriel, chà… Muriel.”

Anh nhìn cô, lại nữa, ánh mắt mãnh liệt kỳ lạ đó. Có thể chỉ là do có quá ít người trong thành phố chịu giao tiếp bằng mắt thôi, nhưng cô không thể dẹp đi cảm giác anh đang tìm kiếm điều gì đó trên gương mặt mình.

“Gì thế?” Cô hỏi, anh định nói gì đó, nhưng rồi lại quyết định vòng hướng khác.

“Những chấm tàn nhang của cô trông như những ngôi sao vậy.”

Addie mỉm cười. “Tôi từng nghe thế rồi. Chòm sao của riêng tôi đấy. Điều đầu tiên mà mọi người nhìn thấy.”

Henry cựa quậy trên ghế ngồi. “Cô thấy gì,” anh nói, “khi nhìn tôi?”

Giọng của anh chỉ khe khẽ, nhưng có thứ gì đó nặng nề ẩn sâu trong câu hỏi, như một tảng đá chôn chặt giữa quả cầu tuyết. Anh vẫn luôn chờ được nói ra câu hỏi đó. Câu trả lời của nó rất quan trọng.

“Tôi thấy một chàng trai tóc đen, có đôi mắt hiền và khuôn mặt chân thành.”

Anh hơi nhăn mặt. “Thế thôi à?”

“Đương nhiên là không,” cô nói. “Nhưng tôi chưa biết nhiều về anh.”

“Chưa thôi,” anh lặp lại, nghe như có nụ cười ẩn trong giọng nói.

Cô mím môi, lại đánh giá anh.

Trong một thoáng, họ là nơi tĩnh lặng duy nhất trong quán cà phê ồn ào này.

Khi đã sống đủ lâu, người ta sẽ học được cách đọc vị người khác. Khám phá con người như mở một cuốn sách, có những đoạn nổi bật được gạch chân, có những đoạn lại ẩn giấu giữa những con chữ.

Addie nghiên cứu gương mặt anh, cái nhăn nhẹ nơi lông mày nhướn lên rồi hạ xuống, đường nét ở khóe môi, cách anh cọ một bên lòng bàn tay như thể nắn một cái mụn, kể cả khi nghiêng người tới trước, dồn trọn sự chú ý cho cô.

“Tôi thấy một người biết quan tâm,” cô từ tốn. “Có lẽ là quá nhiều. Một người cảm nhận được quá nhiều. Tôi thấy một người đã từng mất mát và khao khát. Kiểu người cảm thấy mình đang lãng phí cuộc đời trong một thế giới đầy thức ăn vì không thể quyết định được mình muốn nêm gì.

Henry nhìn cô chằm chằm, mọi nét đùa cợt bay biến khỏi gương mặt, vậy là cô hiểu mình đã tới quá gần sự thật.

Addie cười bối rối, âm thanh xung quanh lại ùa đến vây lấy họ. “Xin lỗi,” cô nói, lắc đầu. “Nghe sâu xa nhỉ. Đúng ra tôi chỉ nên nói anh đẹp trai mà thôi.”

Khóe miệng Henry nhếch lên, nhưng nụ cười không chạm được tới đôi mắt. “Ít nhất thì cô cũng nghĩ tôi đẹp trai.”

“Thế còn tôi thì sao?” Cô hỏi, thử phá vỡ sự căng thẳng đột ngột này.

Nhưng đây là lần đầu tiên Henry không nhìn vào mắt cô. “Tôi chưa bao giờ giỏi lý giải người khác.” Anh đẩy cái cốc ra xa, đứng lên, khiến Addie nghĩ mình đã làm hỏng rồi. Anh sắp bỏ đi rồi.

Nhưng sau đó, anh nhìn xuống rồi nói, “Tôi đói rồi. Cô có đói không?”

Không khí lại tràn vào phổi cô.

“Lúc nào cũng đói,” cô đáp.

Lần này, khi anh giơ tay ra, cô biết anh đang đợi cô nắm lấy nó.