← Quay lại trang sách

- IX - Paris, Pháp-Ngày 29 tháng 7 năm 1751

Phụ nữ đi một mình là cảnh đáng chê trách.

Ấy thế, Addie đã dần thích thú trước những lời thì thầm. Cô ngồi trong điện Tuileries, váy trải rộng trên băng ghế, vuốt những trang sách của mình, thừa biết bản thân đang được người ta nhìn ngó. Hay nói đúng hơn là bị quan sát. Nhưng lo lắng để làm gì kia chứ? Phụ nữ ngồi một mình ngoài nắng không phải một tội ác, tin đồn cũng chẳng thể nào lan truyền ra ngoài công viên này. Có lẽ người đi qua sẽ giật mình và để ý thấy sự kỳ lạ, nhưng họ đều sẽ quên hết trước khi có cơ hội bàn tán.

Cô lật sách, cho mắt du hành trên những mặt chữ in. Gần đây, Addie hăng hái trộm sách cũng như trộm đồ ăn vậy, chúng là nguồn dinh dưỡng quan trọng mỗi ngày. Dù cô thích tiểu thuyết hơn triết học vì chúng mang đến nhiều chuyến phiêu lưu và cơ hội trốn tránh, nhưng mỗi cuốn triết là một điểm tựa, một chiếc chia khóa sinh ra để dẫn cô tới trước một cánh cửa đặc biệt.

Cô đã căn giờ xuất hiện trong công viên, ngồi ở mép vườn trên tuyến đường mà cô biết phu nhân Geoffrin thích đi qua. Khi người phụ nữ ấy bước chân ra đường, cô liền biết mình phải làm gì.

Cô lật sách, vờ như đang mải mê.

Qua khóe mắt, Addie có thể thấy người phụ nữ đó đang đến gần, hầu gái theo sát ngay sau, tay ôm đầy hoa. Cô đứng dậy, vẫn cắm mặt vào sách, quay người và bước được hai bước trước cú va không thể tránh khỏi, cẩn thận không khiến bà ta ngã, mà chỉ gây giật mình, còn cuốn sách thì rơi xuống con đường giữa họ.

“Ngốc quá,” phu nhân Geoffrin quở trách.

“Tôi xin lỗi,” Addie lên tiếng cùng lúc. “Bà có sao không?”

“Không,” người phụ nữ đáp, ánh mắt rời khỏi người đụng phải mình và nhìn vào cuốn sách. “Thứ gì đã khiến cô lơ đễnh tới vậy?”

Người hầu gái nhặt cuốn sách rơi trên đãt lên, trao cho bà chủ.

Geoffrin nhìn tựa đề.

Pensées Philosophiques.

“Diderot,” bà để ý ngay. “Ai đã dạy cô đọc thứ cao xa thế này?”

“Cha tôi dạy cho tôi.”

“Ông ấy tự dạy ư? Cô bé may mắn thật.”

“Đó là điểm khởi đầu,” Addie trả lời, “nhưng một người phụ nữ phải có trách nhiệm tự giáo dục bản thân, vì sẽ chẳng người đàn ông nào thực lòng dạy dỗ cô ta.”

“Nói đúng lắm,” Geoíhrin nhận xét.

Họ đang diễn lại một kịch bản, dù người phụ nữ kia không biết điều đó. Hầu như ai cũng chỉ có một lần cơ hội gây ấn tượng, nhưng may mắn thay, cho tới nay, Addie đã có vô số lần.

Người phụ nữ lớn tuổi hơn nhíu mày. “Nhưng ra ngoài công viên mà không có người hầu đi theo? Không tùy tùng? Cô không sợ người ta bàn tán ư?”

Nụ cười ngạo nghễ nở trên môi Addie. “Tôi thấy rằng mình coi trọng tự do hơn danh tiếng của bản thân.”

Phu nhân Geoffrin phá lên cười, âm thanh trong vắt ngắn ngủi vang lên vì ngạc nhiên nhiều hơn là thích thú. “Cưng ơi, có nhiều cách để thay đổi hệ thông và cả những cách để chơi với nó. Tên em là gì?”

“Marie Christine,” Addie đáp. “La Trémoille,” cô nói thêm, tận hưởng cách đôi mắt của người phụ nữ mở to khi nghe vậy. Cô đã dành một tháng để học tên họ của các gia đình quý tộc, khoảng cách của họ với Paris, loại bỏ những cái nào sẽ dễ dấy lên quá nhiều câu hỏi, tìm kiếm một nhánh đủ lớn để có thể thêm vào một người họ hàng không đáng chú ý. May mắn thay, dù salonnière* tự hào rằng mình biết tất cả mọi người, bà ta không thể hiểu rõ họ cặn kẽ như nhau.

“La Trémoille. Mais non.” Phu nhân Geoffrin thốt lên, giọng không mang chút nghi ngờ, chỉ có ngạc nhiên. “Tôi phải phạt Charles vì đã giấu cố em mới được.”

“Bà nói đúng,” Addie đáp với nụ cười tội lỗi, biết rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. “Chà, thưa phu nhân,” cô tiếp tục, đưa bàn tay ra đòi cuốn sách. “Tôi nên đi rồi. Tôi không muốn làm tổn hại danh tiếng của bà nữa.”

“Vớ vẩn,” Geoffrin nói, đôi mắt ánh lên với niềm vui. “Tôi miễn nhiễm với thị phi.” Bà trả cuốn sách lại cho Addie, nhưng không phải với ý tạm biệt. “Cô phải tới buổi chiêu đãi của tôi. Diderot của cô có ở đó đấy.”

Addie do dự trong một phần nhỏ nhất của giây. Cô đã mắc sai lầm khi tình cờ đụng phải bà ta với sự khiêm tốn giả dối vào lần trước. Nhưng nhờ thế, cô biết được rằng salonnière thích những cô gái có lập trường, nên lần này cô mỉm cười vui vẻ. “Tôi quả thực rất muốn đến.”

“Tuyệt,” phu nhân Geoffrin nói. “Hãy quay lại sau một giờ nữa nhé.”

Vào lúc này, tay dệt của cô phải thật chính xác. Chỉ một mũi khâu trượt, mọi thứ sẽ hỏng hết.

Addie cúi xuống nhìn mình. “Ồ,” cô cất tiếng, để nỗi thất vọng lan tràn trên gương mặt. “Tôi e là mình không có thời gian về nhà và thay đồ. Mà hẳn bộ đồ này không phù hợp nhỉ?”

Cô nín thở, chờ đợi người phụ nữ kia trả lời. Bà ta làm vậy với cánh tay vươn ra. “Đừng bận tâm,” bà nói. “Chắc chắn các cô gái của tôi sẽ tìm được thứ hợp với cô.”

Họ cùng băng qua công viên, người hầu gái hơi tụt lại phía sau.

“Tại sao chúng ta chưa từng gặp mặt nhỉ? Chúng tôi biết tất cả những người nổi bật.”

“Tôi đâu nổi bật,” Addie phản đối. “Hơn nữa, tôi chỉ tới đây vào mùa hè.”

“Giọng cô chuẩn Paris đấy.”

“Nhờ thời gian và luyện tập,” cô trả lời, đương nhiên, đây là nói thật.

“Vậy cô vẫn chưa kết hôn ư?”

Thêm một ngã rẽ, thêm một bài kiểm tra. Trong những lần trước, Addie từng là gái góa, từng kết hôn, nhưng hôm nay, cô quyết định chưa chồng.

“Vâng,” cô đáp, “tôi phải thú nhận, tôi không muốn có một ông chủ, nhưng lại chưa tìm được người tương xứng.”

Câu trả lời khiến bà chủ mỉm cười.

Cuộc tra hỏi tiếp tục suốt chặng đường qua công viên và tới đường SaintHonoré, lúc này bà ta cuối cùng cũng phải rời đi để chuẩn bị cho buổi chiêu đãi của mình.

Addie nhìn salonnière ra đi với chút nuối tiếc.

Kể từ đây, cô phải tự lo thân.

Người hầu gái dẫn cô lên tầng, trải ra giường một chiếc váy được lấy từ cái tủ gần nhất. Nó bằng lụa gấm, váy rủ bằng vải hoa, phủ lớp ren quanh cổ. Không phải thứ cô sẽ chọn cho mình, nhưng rất đẹp. Addie từng thấy thịt được nhồi với rau thơm để cho vào lò nướng, cách làm đó khiến cô liên tưởng tới thời trang Paris vào thời kỳ này.

Addie ngồi trước gương, chỉnh lại tóc, lắng nghe những cánh cửa đóng mở dưới tầng, căn nhà xôn xao theo chuyển động của những vị khách tới thăm. Cô phải đợi tới khi phòng chiêu đãi náo nhiệt nhất, các phòng đủ đông mới có thể lẫn vào giữa họ.

Addie chỉnh tóc lần cuối, kéo thẳng chiếc váy. Khi những âm thanh bên dưới đủ đều đều rả rích, những giọng nói đan xen với tiếng lanh canh của thủy tinh, cô bước xuống cầu thang, tới phóng chính.

Lần đầu Addie vào được phòng chiêu đãi là nhờ may mắn, chứ không phải một kế hoạch. Cô kinh ngạc nhận ra ở nơi này phụ nữ được phép lên tiếng, hoặc ít nhất là được lắng nghe, nơi cô có thể đi một mình mà không bị phán xét hay khinh thường. Cô tận hưởng đồ ăn thức uống, đối thoại và bầu bạn. Cô có thể vờ lẫn vào giữa những người bạn chứ không phải những người lạ.

Tới khi cô rẽ qua một bên và thấy Remy Laurent.

Anh ở đó, ngồi trên ghế kê chân giữa Voltaire và Rousseau, vừa vung tay vừa nói, màu xám của mực vẫn bám nơi đầu ngón tay.

Thấy được anh chẳng khác nào chân hụt bước, như vải mắc vào đinh.

Một thoáng mất cân bằng.

Người tình của cô đã khô cứng vì tuổi tác, sự khác biệt giữa tuổi hai mươi ba và năm mươi mốt in hằn đường nét trên gương mặt anh. Vầng trán nhăn lại vì hàng giờ miệt mài đọc, một đôi kính mắt giờ đang thăng bằng trước mũi. Nhưng rồi chủ đề nào đó thắp sáng đôi mắt anh, cô lại thấy chàng trai của ngày xưa, người thanh niên nhiệt huyết tới Paris để tìm kiếm điều này đầy, những bộ óc vĩ đại và những tư tưởng vĩ đại.

Hôm nay không có bóng anh.

Addie nâng một cốc rượu vang từ bàn nhỏ, di chuyển từ phòng này sang phòng khác như một cái bóng hắt trên tường, dễ dàng lại chẳng bị ai để ý. Cô lắng nghe, nói những câu dễ chịu và cảm thấy mình giữa những nếp gấp của lịch sử. Cô gặp một nhà tự nhiên học đam mê sự sống ngoài đại dương, khi nghe cô thú nhận rằng chưa bao giờ thấy biển, ông đã dành nửa giờ sau đó để giảng cho cô những câu chuyện về loài giáp xác, một phương pháp dễ chịu để đợi qua buổi chiều, thực ra là đêm mới đúng. Mà đêm nay, hơn hầu hết những đêm khác, đang rất cần chút xao lãng ấy.

Đã sáu năm rồi, nhưng cô không muốn nghĩ về điều ấy, về hắn.

Khi mặt trời lặn, vang nho được đổi thành vang ngọt, cô có quãng thời gian thư thái, tận hưởng sự bầu bạn của những nhà khoa học, những người đàn ông của chữ nghĩa.

Đáng ra cô phải biết, rằng hắn sẽ hủy hoại điều này.

Luc bước vào căn phòng như một cơn gió lạnh, mặc đồ xám và đen từ đôi bốt cho tới cà vạt. Đôi mắt màu xanh ấy là điểm rực rỡ duy nhất của hắn.

Sáu năm, nhẹ nhõm là từ trái với cảm xúc của Addie trước hình ảnh của hắn, ấy vậy nhưng nó lại là cách miêu tả gần đúng nhất. Cảm giác như trút xuống một gánh nặng, đẩy ra hơi níu giữ, cơ thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chẳng có gì đáng vui mừng, mà chỉ là sự giải thoát về mặt vật lý, sự giải thoát khi đánh đổi nỗi hoang mang cho một điều chắc chắn mà thôi.

Cô đang chờ đợi, nhưng giờ thì không còn nữa.

Không, giờ cô đang chuẩn bị để đối mặt với phiền toái, với đau thương.

“Monsieur Lebois*,” phu nhân Geoffrin nói, cất tiếng chào vị khách của mình. Trong một thoáng, Addie thầm tự hỏi liệu việc họ chạm mặt nhau có phải chỉ là sự tình cờ, liệu có phải cái bóng của cô thích phòng chiêu đãi này và những tâm trí được nuôi dưỡng bên trong nó, dù những kẻ ở đây tôn thờ sự cấp tiến chứ không phải thánh thần. Nhưng chưa gì sự chú ý của Luc đã ghim vào cô, gương mặt hắn tràn đầy tia sáng bí ẩn và đe dọa.

“Thưa phu nhân,” hắn nói đủ lớn để giọng mình vang xa, “tôi e rằng bà mở cửa quá rộng rồi.”

Dạ dày của Addie quặn lại. Còn phu nhân Geoffrin lại gần hơn một chút vì những cuộc nói chuyện trong căn phòng dường như sắp cạn, tĩnh lặng hẳn. “Ý ngài là gì?”

Cô định lẩn đi, nhưng nơi này đông quá, đường đi chật ních toàn chân người và chân ghế.

“Người phụ nữ ở đằng kia.” Những cái đầu bắt đầu quay về phía Addie. “Bà biết cô ta không?” Đương nhiên, phu nhân Geoffrin giờ chẳng còn biết cô là ai nữa, nhưng bà quá thanh cao nên chẳng thể thừa nhận lỗi lầm như vậy.

“Phòng chiêu đãi của tôi chào đón nhiều người, monsieur.”

“Lần này thi bà quá rộng lượng rồi,” Luc nói. “Ả đàn bà đó là một kẻ lừa đảo và trộm cắp. Thực là một sinh vật khốn khổ. Nhìn xem,” hắn chỉ tay, “cô ta còn mặc một chiếc váy của bà. Bà nên kiểm tra các túi nữa, để đảm bảo cô ta chưa lén lút ăn cắp thêm thứ gì ngoài trang phục.”

Thế là hắn đã biến trò chơi của cô thành của hắn.

Addie bắt đầu đi về phía cửa, nhưng những người đàn ông bao quanh cô, đều đang đứng.

“Cản cô ta lại,” Geoffrin lên tiếng, còn cô chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ mọi thứ, xông tới cửa và chạy qua đó, ra khỏi phòng chiêu đãi, hòa vào màn đêm.

Không ai theo sau cô cả, đương nhiên rồi.

Trừ Luc.

Bóng tối theo sát gót cô, cười khúc khích.

Cô vòng lại phía hắn. “Tôi nghĩ ngài có chuyện hay hơn để làm ngoài việc quấy rầy tôi đấy.”

“Ta lại thấy nhiệm vụ này rất thú vị.”

Cô lắc đầu. “Thế này chẳng sao hết. Ngài phá hỏng một khoảnh khắc, hủy hoại một đêm, nhưng nhờ món quà của mình, tôi sẽ có cả triệu lần khác; vô vàn cơ hội để tái tạo mình. Tôi có thể trở lại đó ngay lúc này, sự sỉ nhục ngài gây ra sẽ bị quên lãng y như gương mặt tôi vậy.”

Vẻ tinh quái sáng lên trong đôi mắt xanh lục. “Ta cho rằng rồi cô sẽ nhận ra lời của ta không biến mất chóng vánh như lời cô.” Hắn nhún vai. “Đương nhiên, họ không nhớ cô. Nhưng những ý tưởng thì hoang dại hơn ký ức nhiều, và cũng bén rễ nhanh chóng hơn nhiều.”

Phải năm mươi năm nữa, cô mới nhận ra hắn nói đúng.

Ý tưởng thực sự hoang dại hơn ký ức.

Và cô cũng có thể trồng chúng.