- X - Thành phố New York-Ngày 16 tháng 3 năm 2014
Đêm nay có phép màu.
Niềm hân hoan ngông cuồng ẩn trong hành động nhỏ.
Giờ đầu tiên, Addie hầu như chỉ nín thở, sẵn sàng đón nhận bi kịch, nhưng tới khoảng giữa món salad và món chính, giữa ly đầu tiên và ly thứ hai, cô đã thoải mái thở ra. Ngồi ở đây, giữa Henry và Elise, giữa hơi ấm và tiếng cười, cô đã suýt tin rằng tất cả là thật, rằng cô thuộc về nơi đây, một cô gái bình thường sóng vai với một chàng trai bình thường trong một buổi tiệc bình thường. Cô và Bea nói về nghệ thuật, cô và Josh nói về Paris, cô và Elise nói về rượu vang, còn bàn tay Henry thì tìm đến đầu gối cô bên dưới bàn. Tất cả mới giản đơn, ấm cúng và tuyệt vời làm sao. Cô muốn níu giữ đêm nay như mẩu sô-cô-la trên mặt lưỡi, tận hưởng từng giây trước khi nó tan chảy.
Chỉ có Robbie là có vẻ không vui, dù Josh cố tán tỉnh anh ta cả đêm. Anh ta ngọ nguậy trên ghế như người nghệ sĩ kiếm tìm ánh đèn sân khấu. Anh ta uống quá nhiều, quá gấp gáp, không thể ngồi yên lâu hơn vài phút. Đó chính là cảm xúc bất an mà Addie từng thấy ở Henry, nhưng đêm nay anh có vẻ hoàn toàn bình thản.
Có một lần, Elise đứng dậy vào nhà vệ sinh, khiến Addie nghĩ thế là xong rồi, quân cờ domino đã nghiêng. Đương nhiên là thế, khi cô ấy trở lại bàn, Addie có thể thấy rõ vẻ bối rối trên gương mặt cô gái, nhưng đó là nét xấu hổ mà bạn giấu đi thay vì thể hiện ra. Cô ấy cũng không nói gì, chỉ lắc đầu như muốn mình tỉnh táo hơn, rồi mỉm cười. Addie đoán cố ấy đang tự hỏi liệu mình đã quá say, tưởng tượng cảnh cô ấy kéo Beatrice sang một bên trước món tráng miệng và thì thầm bảo rằng mình không nhớ được tên cô.
Trong khi đó, Robbie và cô chủ trì đang mải mê nói chuyện.
“Bea,” anh ta than thở. “Chúng ta có thể chỉ…”
“Tiệc của mình, mình là nhất. Khi nào tới sinh nhật cậu, chúng ta sẽ tới câu lạc bộ tình dục ở Bushwick.”
Robbie đảo mắt. “Đấy là hội chợ âm nhạc chủ đề lõa thể.”
“Đấy là câu lạc bộ tình dục,” Henry và Bea đồng thanh kêu lên.
“Khoan đã.” Addie từ trên ghế ngả tới trước. “Hôm nay là sinh nhật cô à?
“Không,” Bea lập tức phản đối.
“Beatrice ghét sinh nhật,” Henry giải thích. “Cô ấy không nói cho bọn anh ngày chính xác. Bọn anh chỉ biết nó trong tháng Tư. Hoặc tháng Ba. Hoặc tháng Năm. Nên bất cứ bữa tiệc tối nào vào mùa xuân sẽ được coi là gần sinh nhật cô ấy nhất.”
Bea nhấp chút rượu, nhún vai. “Mình chẳng hiểu nổi. Chỉ là một ngày thôi mà. Sao cứ phải quan trọng hóa nó vậy?”
“Để có thể nhận quà, dĩ nhiên là vậy rồi,” Robbie đáp.
“Tôi hiểu,” Addie lên tiếng. “Ngày đẹp nhất luôn là ngày mà ta không định trước.”
Robbie làu bàu, “Cô nói tên cô là gì ấy nhỉ? Andy?”
Cô định nhắc cho anh ta nhớ, nhưng chỉ thấy những con chữ mắc nghẹn trong cổ họng. Lời nguyền siết chặt, thắt lấy giọng nói.
“Là Addie,” Henry lên tiếng thay cô. “Cậu đang thô lỗ đấy.”
Sự bối rối lan ra cả bàn ăn, Elise vội cắt một miếng bánh petit four, rõ ràng là có ý tìm cách làm dịu bầu không khí. “Món tráng miệng tuyệt vời thật, anh Henry.”
Còn anh lại nói, “Nhờ Addie cả đấy.”
Thế là đủ để Robbie đổ như một cái ly, văng tràn tung tóe. Anh ta vụt đứng dậy, thở mạnh.
“Mình cần hút thuốc.”
“Ở đây không được,” Bea nói. “Lên sân thượng ấy.”
Thế là Addie biết đêm tuyệt vời này đã kết thúc, cánh cửa đã khép chặt, vì cô không thể cản họ được, một khi cô rời khỏi tầm mắt họ…
Josh đứng dậy. “Mình cũng muốn hút nữa.”
“Cậu chỉ muốn trốn rửa bát thôi,” Bea nói, nhưng hai người họ đã đi ra cửa, thoát khỏi tầm mắt và tâm trí cô. Cô thầm nghĩ, nửa đêm rồi, thời điểm phép màu kết thúc đã đến, khi người ta phải trở lại với quả bí ngô.
“Tôi phải đi rồi,” cô nói.
Bea cố thuyết phục cô ở lại, bảo rằng đừng để Robbie ảnh hưởng. Addie rất muốn nói không phải do anh ta đâu, rằng ngày hôm nay dài lắm rồi, rằng cô rất lấy làm cảm ơn vì bữa ăn tuyệt vời, vì sự bầu bạn của tất cả mọi người ở đây. Quả thực là thế, cô mới may mắn làm sao khi đi xa được thế này, có được khoảng thời gian này, có được đêm nay, một ánh chớp lóe của đời bình thường.
“Addie, chờ đã,” Henry gọi, nhưng cô hôn anh vội vã và tránh đi, rời khỏi căn hộ, xuống cầu thang và bước vào màn đêm.
Cô thở dài, bước chậm lại, phổi đau nhức vì cái lạnh đột ngột. Mặc dù có những ván cửa và vách tường ngăn giữa họ, cô vẫn cảm nhận được sức nặng mình bỏ lại phía sau, thầm mong mình có thể ở lại, ước gì khi Henry nói Chờ đã, cô đã nói Đi với em, nhưng cô biết bắt anh phải chọn là không công bằng. Chùm rễ của anh tỏa rộng, còn cô chỉ có những nhành cây.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau và run rẩy chậm bước lại chờ Luc xuất hiện, kể cả tới bây giờ, sau bao nhiêu chuyện.
Luc, kẻ luôn biết thời điểm cô yếu đuối.
Nhưng bóng tối không đến, chỉ có chàng trai với cặp kính ám hơi nước và chiếc áo khoác mở rộng.
“Em đi nhanh quá,” Henry nói.
“Anh theo kịp rồi mà,” Addie trả lời.
Có lẽ cô nên thấy tội lỗi mới phải, nhưng cô chỉ mừng thầm.
Cô đã dần quen đánh mất mọi thứ.
Nhưng Henry vẫn ở đây.
“Đối lúc bạn bè rắc rối nhỉ?”
“Vâng,” cô đáp, dù chẳng hề hay biết.
“Anh xin lỗi,” anh nói, quay đầu về phía tòa nhà. “Anh không biết cậu ta bị cái gì nữa.”
Nhưng Addie thì có.
Khi sống đủ lâu, cô đọc vị con người dễ như đọc sách. Robbie là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Một câu chuyện về những trái tim tan vỡ. Rõ ràng anh ta đang đau khổ vì tình.
“Anh nói hai người chỉ là bạn.”
“Đúng thế mà,” anh khẳng định. “Anh yêu cậu ấy như người nhà và sẽ luôn như thế. Nhưng anh không… Anh chưa bao giờ…”
Cô nghĩ về bức ảnh, cách Robbie tựa đầu vào má Henry, nghĩ về vẻ mặt anh ta khi Bea nói cô là người yêu mới và thầm thắc mắc sao anh lại không nhìn ra được nhỉ.
“Anh ấy vẫn còn yêu anh.”
Henry chùng xuống. “Anh biết,” anh đáp. “Nhưng anh không thể đáp lại tình yêu đó.”
Không thể. Chứ không phải sẽ không. Không phải không nên.
Addie nhìn Henry, thấy anh cũng nhìn thẳng vào mắt mình.
“Anh còn điều gì muốn nói với em không?”
Cô không biết mình đang đợi anh nói gì, liệu có sự thật nào lý giải được cho sự hiện diện dài của anh không. Nhưng trong một thoáng khi anh nhìn lại cô, nơi đôi mắt anh ánh lên nỗi buồn ngắn ngủi và mờ mịt.
Rồi sau đó, anh kéo cô lại gần, rên rỉ, nói bằng giọng nhẹ và bất lực, “Anh no quá.”
Thế là Addie không ngăn được mình bật cười.
Trời quá lạnh để đứng yên một chỗ, nên họ cùng đi dạo trong bóng tối. Cô thậm chí còn không để ý hai người đã tới chỗ của anh cho tới khi thấy cánh cửa màu xanh dương. Cô đã quá mệt, còn anh thì ấm. Cô không muốn đi, còn anh thì chẳng bảo cô đi.