- VI - Thành phố New York-Ngày 18 tháng 3 năm 2014
Chuông reo, Bea xông vào trong.
“Robbie muốn biết có phải cậu đang lảng tránh cậu ấy không?” Cô ấy nói thay cho lời chào. Trái tim Henry trĩu nặng. Đương nhiên câu trả lời là có, và cả không. Anh không thể gạt đi vẻ tổn thương trong mắt Robbie, nhưng nó không thể là lý do cho cách hành xử của anh, hoặc có khi lại là thế thật.
“Mình sẽ coi đó là có,” Bea nói. “Mà cậu đang trốn ở đâu vậy?”
Henry muốn đáp, mình đã gặp cậu ờ bữa tiệc tối, nhưng lại thắc mắc không biết cô đã quên hết về đêm đó chưa, hay chỉ những phần chịu ảnh hưởng của Addie thôi.
Nhắc tới thì… “Bea, đây là Addie.”
Beatrice quay sang cô, trong một giây, chỉ một giây thôi, Henry đã nghĩ rằng bạn mình nhớ được. Vì cô ấy nhìn Addie như thể nhìn một tạo tác nghệ thuật mà Bea từng chiêm ngưỡng. Bất chấp mọi thứ, Henry mong cô ấy sẽ gật đầu và nói, “Ồ, hay quá, lại gặp rồi.” Nhưng thay vì thế, Bea chỉ mỉm cười. Cô ấy nói, “Cô biết khống, gương mặt của cô có nét vượt thời gian đấy”, còn anh thì chao đảo vì sự lạ kỳ của tiếng vọng, của sức mạnh déjà vu.
Nhưng Addie chỉ mỉm cười và đáp, “Tôi từng nghe thế rồi.”
Trong khi Bea tiếp tục quan sát Addie, Henry quan sát cô.
Cô ấy vẫn luôn bóng bẩy như mọi khi, nhưng hôm nay những ngón tay được sơn màu nê-ông, một chấm vàng hôn lên thái dương, trông như hạt đường rắc lên tay áo.
“Cậu vừa làm gì vậy?” Anh hỏi.
Cô nhìn xuống. “Ồ, mình vừa ở Tạo Tác!” Cô nói như thể nó là chuyện đáng kể lắm. Thấy anh bối rối, cô bèn giải thích. Theo Beatrice, Tạo Tác là một triển lãm nghệ thuật gồm cả hội hè và nghệ thuật, một khu trưng bày sắp đặt kết hợp tương tác ở Công viên High Line.
Khi Bea kể về những căn phòng gương và mái vòm thủy tinh đầy những sao, những đám mây ngọt, lông chim tung bay giữa những trận đánh nhau bằng gối, những bức tranh tường được tạo thành nhờ hàng ngàn tờ ghi chú của những người xa lạ, mặt Addie bừng sáng. Henry thầm nghĩ hẳn rất hiếm khi một cô gái đã sống ba trăm năm như cô thấy ngạc nhiên.
Nên khi cô quay qua anh, mắt sáng rực và nói, “Chúng ta phải đến đó!”, anh chẳng thể làm gì nữa. Đương nhiên là thế, thực ra vẫn còn cửa hàng ở đó, vả lại anh là nhân viên duy nhất và còn bốn giờ nữa mới đóng cửa. Nhưng anh có một ý tưởng.
Henry cầm một thanh dấu trang, mặt hàng duy nhất của riêng cửa hàng và bắt đầu viết vào mặt sau. “Bea ơi,” anh nói, đẩy tấm thẻ tự tạo qua bên kia quầy. “Cậu đóng cửa được không?”
“Tớ có cuộc sống riêng nhé,” cô ấy đáp, nhưng mắt vẫn nhìn xuống dòng chữ díu dít vào nhau và nghiêng ngả của Henry.
Thư viện Lời Cuối.
Bea mỉm cười, cất tấm thẻ đi.
“Đi chơi vui nhé,” cô nói, vẫy tay chào họ.