- XV - Thành phố New York-Ngày 18 tháng 3 năm 2014
Henry và Addie trao những vòng cao su của mình cho Tạo Tác, mất đi từng màu sắc một.
Theo chiếc vòng tím, họ đi qua những vũng nhỏ sâu chừng hai phân và gợn sóng dưới bàn chân. Dưới mặt nước, đáy vũng là tấm gương lung linh, phản chiếu mọi người, mọi vật. Addie nhìn chăm chú những chuyển động uốn lượn, những gợn sóng dần tan biến. Giả như phía bên cô kết thúc sớm hơn anh, thì cũng chẳng ai dám chắc.
Theo chiếc vòng vàng, họ được dẫn đi vào những khối cách âm có kích cỡ chừng như tủ áo. Hộp này thì khuếch đại tiếng ồn, hộp kia thì nuốt trọn tới từng hơi thở. Đó sẽ là một hành lang gương, nếu những mặt bị uốn cong giam lấy giọng nói thay vì hình phản chiếu.
Lời nhắn đầu tiên bảo họ hãy thì thầm, từ này được khắc trên tường bằng kiểu chữ nhỏ, màu đen. Khi Addie thì thầm “Tôi có một bí mật”, những chữ cái đó sẽ uốn cong, thắt lại thành vòng và quấn quanh họ.
Lời nhắn tiếp theo bảo họ hãy HÉT LÊN, từ này được khắc lớn choán trọn bức tường nó hiển hiện. Henry không thể tự bắt mình cố tình tạo ra âm thanh lớn hơn một tiếng kêu, nhưng Addie đã hít sâu và gào lên, theo kiểu một người sẽ làm bên dưới gầm cầu nếu tàu hỏa chạy qua. Điều gì đó trong sự tự do không sợ hãi ấy đã trao cho anh hơi thở, rồi anh đột nhiên ép cạn lồng ngực, đẩy ra tiếng thét rát họng, vỡ tan và hoang dại.
Addie cũng chẳng dịu lại. Cô chỉ nâng giọng lên, họ cùng gào thét tới khi ngạt thở, tới khi khản giọng và rời khỏi những khối hộp với cảm giác choáng váng và nhẹ bẫng. Ngày mai, ngực anh sẽ đau, nhưng đáng lắm.
Tới lúc họ lảo đảo bước ra ngoài, giữa âm thanh ùa vào tai, mặt trời đang dần hạ, những đám mây bốc cháy, một trong những đêm kỳ lạ của mùa xuân chiếu thứ ánh sáng màu cam lên vạn vật.
Họ đi tới đường ray gần nhất và nhìn về thành phố, nơi ánh sáng phản chiếu lên những tòa nhà, trải vệt hoàng hôn trên những thanh thép. Henry kéo lưng cô lại phía mình, hôn lên cần cổ, vùi nụ cười vào cổ áo cô.
Anh hưng phấn vì đồ ngọt và hơi say, chưa từng hạnh phúc đến thế.
Addie tuyệt hơn bất kỳ chiếc ô hồng nhỏ xinh nào.
Cô tuyệt diệu hơn cốc whisky mạnh vào đêm lạnh lẽo.
Tuyệt vời hơn bất kỳ điều gì anh từng cảm thấy suốt bao năm.
Khi Henry ở bên cô, thời gian tăng tốc, nhưng không khiến anh sợ hãi.
Khi ở bên Addie, anh thấy mình được sống mà chẳng đớn đau.
Cô ngả lưng vào anh, như thể anh là một chiếc ô, còn cô là người cần chỗ trú. Henry nín thở, như thể làm vậy sẽ đẩy bầu trời ra xa. Như thể sẽ giữ ngày tháng không trôi nữa.
Như thể sẽ giữ mọi thứ đừng sụp đổ.