- XIV - Thành phố New York-Ngày 14 tháng 11 năm 2013
Ơn trời, Brooklyn có rất nhiều cửa tiệm cà phê.
Henry chưa từng trở lại Roast kể từ Đại hỏa hoạn năm 2013, cách Robbie đặt tên cho vụ Vanessa (một cách hơi quá mức vui vẻ). Anh nhích dần lên đầu hàng người và gọi một cốc latte từ một anh chàng rất tử tế tên là Patrick (tạ ân trên, trai thẳng). Anh ta nhìn anh với đôi mắt mờ mịt nhưng chỉ thấy một khách hàng hoàn hảo, một người thân thiện, nói năng rõ ràng và…
“Henry?”
Dạ dày anh thắt lại. Vì anh biết giọng nói này, cao và ngọt ngào, biết cách nó uốn lượn khi gọi tên anh. Bất chợt đêm đó lại ùa vế, cái đêm mà anh đã quỳ một gối xuống như kẻ ngốc khi cô ấy từ chối.
Anh rất tốt. Thật sự đấy. Nhưng anh không…
Anh quay lại, cô ấy đây rồi.
“Tabitha.”
Tóc cô ấy giờ đã dài hơn một chút, những sợi tóc mái màu vàng đủ hất nghiêng trước trán và để một lọn xoăn nhỏ cọ vào má. Cô ấy đang đứng với sự duyên dáng tự nhiên của một vũ công đang tạo tư thế. Henry chưa từng gặp lại cô ấy sau đêm đó, đã xoay xở để né tránh cho tới tận bây giờ, né tránh việc này. Anh chỉ muốn tránh đi, tạo khoảng cách càng xa càng tốt giữa họ. Nhưng đôi chân lại không chịu di chuyển.
Cô mỉm cười với anh, rạng rỡ và ấm áp. Anh nhớ mình đã từng đắm say nụ cười đó, đã từng cảm thấy như giành được chiến công lớn mỗi lần khiến nó thoáng xuất hiện. Giờ thì cô lại nhẹ nhàng trao nó cho anh, đôi mắt nâu khuất dưới lớp sương mù.
“Em nhớ anh,” cô nói. “Em nhớ anh quá.”
“Anh cũng nhớ em,” anh nói thế vì đó là sự thật. Hai năm sống chung bị thay thế bằng một đời chia tách, khoảng trống có hình dáng của cô sẽ luôn tồn tại. “Anh để đồ của em vào hộp,” anh nói tiếp, “nhưng rồi lại xảy ra một vụ cháy.”
“Ôi trời.” Cô chạm vào cánh tay anh. “Anh có sao không? Có ai bị làm sao không?”
“Không, không.” Anh lắc đầu, nghĩ về Vanessa đứng cạnh bồn rửa. “Cháy… dập được mà.”
Tabitha ngả người vào anh. “Vậy thì tốt quá.”
Khi kể sát, cô ấy có mùi như hoa tử đinh hương. Mất một tuần mùi hương đó mới nhạt đi trên ga trải giường của anh, thêm một tuần nữa nó mới biến mất khỏi sô-pha và khăn tắm. Cô tựa vào anh, tựa lại thì dễ thôi, đầu hàng thứ trọng lực nguy hiểm đã kéo anh tới với Robbie, lực hút thân thuộc của những gì mình hằng yêu thương, đã mất rồi lại trở về.
Nhưng nó không có thật.
Điều này không có thật.
“Tabitha,” anh đỡ cô tách ra. “Em đã chấm dứt mọi thứ.”
“Không.” Cô lắc đầu. “Em chưa sẵn sàng cho bước tiếp theo. Nhưng em chưa từng muốn kết thúc. Em yêu anh, Henry.”
Bất chấp mọi thứ, anh do dự. Vì anh tin cô. Hoặc ít nhất, anh tin rằng cô tin tưởng chính mình, điều đó còn tệ hơn, vì nó vẫn chẳng kéo sự thật trở lại.
“Chúng ta có thể thử lại không?” Cô ấy hỏi.
Henry nuốt khan, lắc đầu.
Anh muốn hỏi cô đang thấy điều gì, muốn hiểu khoảng cách giữa con người anh và điều cô muốn. Nhưng anh không hỏi.
Vì sau cùng, đầu có gì quan trọng.
Làn sương xoắn cuộn tầm nhìn của cô. Anh hiểu, dù cô đang nhìn ai, thì người đó cũng không phải anh.
Chưa từng.
Sẽ chẳng bao giờ.
Nên anh để cô ra đi.