← Quay lại trang sách

- XVII - Thành phố New York-Ngày 31 tháng 12 năm 2013

Đồng hồ đang tích tắc quay, những phút cuối cùng của năm đang trôi đi. Mọi người nói sống là cho hiện tại, tận hưởng từng khoảnh khắc, nhưng thật khó để làm thế khi khoảnh khắc bao hàm cả trăm con người chen chúc trong một căn hộ thuê ở Bed-Stuy của Robbie và hai diễn viên khác. Henry bị kẹt ở góc hành lang, nơi giá treo áo kê sát vào tủ. Anh đang một tay cầm chai bia, một tay quấn vào áo của anh chàng đang hôn mình, một chàng trai hiển nhiên ngoài tầm với của Henry, hoặc ai đó kiểu như vậy, nếu anh vẫn còn thứ tương tự như tầm với.

Anh nghĩ người này tên là Mark, nhưng khó mà nghe được gì giữa những tiềng ồn này. Có thể là Max, hoặc Malcolm. Henry chịu. Anh muốn nói đây là người đầu tiên anh hôn vào đêm nay, thậm chí là chàng trai đầu tiên, nhưng thật lòng thì anh chẳng dám chắc. Chẳng dám chắc mình đã nốc bao nhiêu đồ uống có cồn, hay vị tan chảy trên lưỡi mình là đường hay thứ gì đó khác.

Henry đã uống quá nhiều, quá nhanh, cố trôi tuột đi, nhưng Lâu Đài có quá nhiều người.

Lâu Đài là cách họ gọi nơi Robbie ở, mặc dù Henry không thể nhớ chính xác thời điểm họ làm lễ đặt tên cho nó, hay tại sao lại làm vậy. Anh tìm Bea, anh chưa thấy cô kể từ khi len qua đám đông để vào bếp một tiếng trước. Lúc đó, anh thấy cô ngồi trên quầy, chiếm vị trí người pha chế và được vây quanh bởi một nhóm phụ nữ và…

Đột nhiên, một chàng trai mò lấy thắt lưng Henry.

“Khoan,” anh nói, nhưng nhạc to tới múc anh phải hét lên và kéo tai Mark/Max/Malcolm sát miệng, nhưng điều này lại khiến Mark/Max/Malcolm coi là dấu hiệu anh muốn tiếp tục nụ hôn.

“Khoan,” anh hét lên, đẩy người ta ra. “Anh có muốn thật không?”

Một câu hỏi ngu ngốc. Hoặc ít nhất, hỏi nhầm rồi.

Làn khói nhạt cuộn tròn trong mắt người lạ. “Sao lại không chứ?” Anh ta hỏi ngược lại, quỳ hai gối xuống. Nhưng Henry chụp lấy khuỷu tay anh ta.

“Dừng lại. Dừng lại đi.” Anh kéo người đó lên. “Anh thấy gì ở tôi?”

Đây là câu hỏi anh dành cho tất cả mọi người với hy vọng nghe được điều gì chân thật. Nhưng chàng trai nhìn anh, đôi mắt phủ kín sương giá và nói nhanh, “Cậu rực rỡ. Quyến rũ. Thông mình.”

“Sao anh biết được?” Henry hét át tiếng nhạc.

“Gì cơ?” Người kia hét lại.

“Sao anh biết tôi thông minh? Chúng ta chỉ vừa mới gặp.”

Nhưng Mark/Max/Malcolm chỉ cười uể oải, hơi nhếch miệng bằng đôi môi đỏ bừng vì nụ hôn và nói, “Thì biết thôi.” Điều đó không còn đủ nữa, cũng không ổn nữa. Henry đang bận gỡ mình ra thì Robbie rẽ sang, thấy Mark/Max/Malcolm đang ghim Henry vào hành lang. Robbie nhìn anh như thể bị anh hất bia vào mặt vậy.

Cậu ấy quay lưng, bỏ đi, còn Henry rên lên. Chàng trai đang ghì chặt anh thì nghĩ đó là âm thanh dành cho mình, nơi đây lại quá nóng nực để Henry có thể nghĩ, hay thở.

Căn phòng bắt đầu quay cuồng, Henry lầm bầm điều gì đó rằng mình mắc đi vệ sinh, nhưng lại đi quá nhà vệ sinh và vào phòng Robbie, đóng cánh cửa sau lưng mình lại. Anh đi tới cửa sổ, đẩy mặt kính ra và bị một vốc băng lạnh đập vào mặt. Chúng cắn lên da thịt khi anh leo ra ngoài theo cầu thang thoát hiểm.

Anh hít một hơi lạnh ngắt, để cho lồng ngực cháy rực và phải dựa vào cửa sổ để khép nó lại. Nhưng khi lớp kính khép lại, cả thế giới lặng đi.

Không phải sự im lặng - New York chẳng bao giờ im lặng - và đêm giao thừa đã dấy lên một dòng điện chạy khắp thành phố, nhưng ít nhất anh có thể thở, có thể suy nghĩ và gột sạch đêm nay, năm nay, trong tương đối bình yên.

Anh hớp một ngụm bia nữa, nhưng chai đã cạn.

“Khốn kiếp,” anh lầm bầm với chính mình.

Anh lạnh cóng, áo khoác vùi mình ở đâu đó trên cái chồng cao trên giường Robbie, nhưng anh chẳng chịu quay vào trong để lấy áo hay một chai bia nữa. Không thể chịu nổi sóng triều những mái đầu ngoái nhìn, với làn khói phủ kín đôi mắt, không muốn áp lực đi kèm với sự chú ý của họ. Anh có thể nhận ra rõ sự mỉa mai trong chuyện đó, thật sự là thế. Hiện tại, anh sẵn lòng đổi bất cứ thứ gì để lấy một cái ô hồng nhỏ xinh của Muriel, nhưng anh đã kiệt quệ nên cú thế sụp xuống bậc thang thép lạnh băng, tự nhủ rằng mình hạnh phúc, rằng đây là điều anh muốn.

Anh đặt cái chai rỗng cạnh chậu đất từng là nhà của một cái cây. Bây giờ, nó chỉ chứa một núi đầu lọc thuốc lá.

Đôi lúc Henry ước mình biết hút thuốc, để có lý do ra ngoài cho thoáng.

Anh đã thử một hoặc hai lần gì đó, nhưng anh không thể chịu được vị của dầu hắc và thứ mùi hôi ám trên quần áo mình. Anh có một người dì hút thuốc cho tới khi móng tay ngả vàng và da nứt nẻ như đồ da cũ, hút tới khi mỗi tiếng ho đều nghe như một đám xu lóc xóc trong lồng ngực bà. Mỗi lần anh rít một hơi, anh lại nghĩ về dì mình và thấy muốn bệnh. Anh không biết đó là do ký ức hay vị thuốc, mà chỉ biết thứ này chẳng đáng gì cả.

Đương nhiên, anh từng thử qua cần sa, nhưng đó là thứ mà người ta phải chia sẻ với người khác, chứ không nên lẻn đi hút một mình. Mà dù sao, nó cũng luôn khiến anh đói khát và buồn bã. Hoặc nói cho đúng, là buồn hơn. Nó không là phẳng những nếp nhăn trong não anh, mà biến chúng thành hình xoắn ốc sau nhiều lần vật vã, khiến suy nghĩ cứ vòng xoắn vặn cong tới vô cùng.

Anh nhớ rõ lần bị vật hồi năm cuối, anh và Bea và Robbie nằm đó, tay chân quấn hết vào nhau trên sân vận động Columbia lúc ba giờ sáng, phê banh nóc, mắt ngẩng lên nhìn trời. Dù phải nheo mắt mới thấy được những vì sao, cũng có thể là do mắt họ phải vất vả mới chịu được màu đen lan rộng ấy, Bea và Robbie cứ lải nhải nó lớn thế nào, tuyệt vời ra sao và bình yên nhường nào, khiến cho họ trở nên thật nhỏ bé. Còn Henry chẳng nói gì hết, vì anh đang bận nín thở để không hét lên.

“Cậu đang làm cái quái gì ngoài này vậy?”

Bea tựa người vào cửa sổ. Cô vung chân qua bệ cửa, ngồi với anh trên những bậc thang, rít lên khi chiếc quần legging chạm phải lớp kim loại lạnh lẽo. Họ ngồi đó im lặng một lúc lâu. Henry cứ nhìn mãi những tòa nhà. Mây hạ thấp, ánh đèn trên Quảng trường Thời Đại chiếu sáng chúng.

“Robbie yêu mình,” anh nói.

“Robbie luôn yêu cậu,” Bea sửa.

“Nhưng đó là vấn đề,” anh lắc đầu. “Cậu ấy không yêu con người mình, không thật sự thế. Cậu ấy yêu người mình có thể trở thành. Cậu ấy muốn mình thay đổi. Mình thì không, nên…”

“Tại sao cậu nên thay đổi?” Cô quay lại nhìn anh, làn sương giá quay cuồng tầm mắt. “Cậu hoàn hảo như chính câu mà.”

Henry nuốt khan.

“Như thế nào cơ?” Anh hỏi. “Mình là ai?”

Anh sợ nêu ra câu hỏi này, sợ biết được ý nghĩa của thứ ánh sáng trong mắt câu ấy, điều cậu ấy thấy khi nhìn mình. Kể cả lúc này, anh vẫn ước mình có thể nuốt lại lời đã nói. Nhưng Bea chỉ mỉm cười và nói, “Cậu là bạn thân nhất của mình, Henry.”

Ngực anh giãn ra, chỉ một chút. Vì điều đó là sự thật.

Nó đúng.

Nhưng rồi, cậu ấy tiếp tục.

“Cậu ngọt ngào, nhạy cảm và là một người giỏi lắng nghe.”

Phần cuối khiến dạ dày anh quặn thắt, vì Henry chưa từng là người giỏi lắng nghe. Anh không đếm nổi số lần họ cãi vã vì anh chẳng chịu chú ý nghe.

“Cậu luôn ở đó khi mình cần cậu,” cô ấy tiếp tục. Ngực anh thắt lại, vì anh biết mình không phải người như vậy. Điều này cũng chẳng khác gì những lời nói dối khác, cũng chẳng khác gì cơ bụng phẳng, quai hàm sắc sảo hay giọng nói trầm thấp, chẳng khác gì sức hút tinh quái, đứa con trai mà người ta luôn muốn, hay người anh em mà người ta nhớ. Nó chẳng khác bất kỳ điều gì trong cả ngàn điều những người khác thấy khi nhìn anh, những điều nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.

“Mình ước cậu thấy ở chính cậu những gì mình thấy.”

Điều Bea thấy là một người bạn tốt.

Còn Henry chẳng có gì bào chữa khi chẳng thể như vậy.

Anh vùi đầu vào tay, ép đệm thịt vào mắt cho tới khi thấy sao bay khắp nơi, tự hỏi mình có thể sửa chữa chuyện này không, chỉ chuyện này thôi, liệu anh có khả năng trở thành Henry mà Bea thấy, liệu làm thế có khiến màn sương trong mắt cô ấy tan biến, liệu ít nhất riêng cô ấy có thể nhìn thấy anh rõ ràng không.

“Mình xin lỗi,” anh thì thầm với khoảng trống giữa đầu gối và lồng ngực mình.

Ngón tay cô ấy đan vào tóc anh. “Vì cái gì chứ?”

Anh nên nói gì bây giờ?

Henry thở hắt ra một hơi run rẩy, nhìn lên. “Nếu cậu có thể có bất cứ điều gì,” anh hỏi, “thì cậu sẽ đòi hỏi thứ gì?”

“Còn tùy,” cô ấy đáp. “Đổi lại là gì?”

“Sao cậu biết sẽ phải trao đổi?”

“Lúc nào nhận được cũng phải đi đôi với trao đi mà.”

“Được rồi,” Henry mở miệng. “Nếu cậu phải bán linh hồn để đổi lấy một thứ, vậy thứ đó là gì?”

Bea cắn môi. “Hạnh phúc.”

“Nhưng mà đó là gì?” Anh hỏi. “Ý mình là, chỉ là cảm thấy hạnh phúc mà chẳng vì gì ư? Hay hạnh phúc là khiến người khác cảm thấy hạnh phúc? Là hạnh phúc với công việc, hay cuộc đời, hay…”

Bea phá lên cười. “Cậu luôn cả nghĩ, Henry.” Cô ấy nhìn ra xa qua thang thoát hiểm. “Mình không biết. Mình đoán mình chỉ muốn hạnh phúc với chính mình. Tự hài lòng. Còn cậu thì sao?”

Anh tính nói dối, nhưng lại không làm vây. “Mình nghĩ mình muốn được yêu.”

Bea nhìn anh, sương giá xoáy tròn trong mắt cậu ấy và mặc dù có lớp băng đó che phủ, cậu ấy đột ngột trông buồn vô hạn. “Cậu không thể khiến người ta yêu mình, Hen. Nếu đó không phải một lựa chọn thì tình cảm ấy không thật.”

Miệng Henry khô đắng.

Cô ấy nói đúng. Đương nhiên là thế.

Còn anh là kẻ ngốc, kẹt trong một thế giới chẳng có gì là thật.

Bea huých vai vào anh. “Trở vào trong đi,” cô ấy nói. “Tìm ai đó mà hôn trước nửa đêm. Để lấy may.”

Cô ấy đứng dậy chờ đợi, nhưng Henry không thể đứng lên nổi.

“Không sao đâu,” anh trả lời. “Cậu đi đi.”

Anh biết đó là do giao kèo của mình, biết rằng đó là điều cô ấy thấy chứ không phải bản thân anh, nhưng anh vẫn nhẹ nhõm khi Bea ngồi xuống, dựa vào anh, người bạn tốt nhất ở lại với anh trong bóng tối. Chẳng mấy chốc, âm nhạc lặng dần, những giọng nói vút lên cao, Henry có thể nghe tiếng đếm ngược ở phía sau lưng.

Mười, chín, tám.

Ôi trời.

Bảy, sáu, năm.

Anh đã làm được gì?

Bốn, ba, hai.

Mọi thứ trôi đi quá nhanh.

Một.

Không gian ngập trong tiếng huýt gió, hoan hô và những lời ước nguyện, Bea áp môi vào môi anh, một thoáng ấm áp chống lại cái lạnh cắt da. Và như thế, một năm đã lại qua, đồng hồ lại lên dây, số ba bị thay thế bằng số bốn, còn Henry biết mình đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp.

Anh xin một điều sai trái với sai thần và giờ anh luôn đủ tiêu chuẩn vì anh chẳng là gì cả. Anh hoàn hảo, vì anh chẳng ở đó.

“Sẽ là một năm tốt đẹp,” Bea nói, “Mình có thể cảm nhận được.” Cô ấy thở một hơi sương dài vào bầu không khí giữa họ. “Chết tiệt, lạnh quá.” Cô ấy đứng lên, xoa hai tay vào nhau. “Đi vào thôi.”

“Cậu đi trước đi,” anh đáp lại. “Mình sẽ vào ngay thôi.”

Cô ấy tin lời anh, tiếng bước chân lạch xạch vang lên khi đi trên thang thoát hiểm và luôn trở vào qua cửa sổ, để mở nó cho anh theo sau.

Henry ngồi đó, một mình trong bóng tối, cho tới khi không thể chịu nổi cái lạnh nữa.