- XVII - Thành phố New York-Mùa đông năm 2014
Henry bỏ cuộc.
Anh tự thoát ra khỏi lăng kính của giao kèo, thứ anh bắt đầu cho là một lời nguyền. Anh vẫn cố, cố làm một người bạn tốt hơn, một người anh tốt hơn, một người con tốt hơn, cố quên đi ý nghĩa của làn sương trong mắt mọi người, cố vờ như mọi thứ là thật, anh là thật.
Rồi một ngày, anh gặp một cô gái.
Cô ấy bước vào cửa hàng và trộm một cuốn sách, khi anh bắt lấy cô ấy trên đường, cô ngoái lại nhìn mà chẳng có sương giá, không màng che phủ, không lớp băng dày. Chỉ có đôi mắt nâu trên gương mặt hình trái tim, bảy đốm tàn nhang trải trên đôi gò má như những vì sao.
Henry nghĩ hẳn đó là trò lừa đảo của ánh sáng, nhưng khi cô ấy quay lại vào ngày hôm sau, thì một lần nữa. Thiếu vắng chúng. Không chỉ thiếu vắng, mà còn có thứ gì đó thế vào.
Một sự hiện diện, một sức nặng chắc chắn, lực hút vững vàng đầu tiên anh cảm nhận được sau nhiều tháng. Sức mạnh từ lực hút của một người khác.
Một quỹ đạo tinh cầu khác.
Khi nhìn anh, cô gái ấy không thấy sự hoàn hảo. Cô ấy thấy một người quan tâm quá nhiều, cảm nhận quá nhiều, một người lạc lối, đói khát và phí hoài giữa lời nguyền của bản thân.
Cô ấy thấy sự thật. Anh không biết sao lại như vậy, lý do là gì, chỉ biết rằng anh không muốn điều này chấm dứt.
Vì đây là lần đầu tiên sau nhiều tháng, nhiều năm và có lẽ là cả đời anh, Henry không cảm thấy mình bị nguyền rủa.
Lần đầu tiên, anh thấy mình được nhìn nhận.