Lời cảm ơn
Ai theo dõi tôi qua mạng đều biết tôi có mối liên hệ khăng khít với những câu chuyện.
Hoặc nói đúng hơn, với việc thổi hồn vào chúng. Với việc ôm trọn cả mớ bòng bong cho tới khi tay run rẩy, đầu đau nhức. Nhưng tôi biết nếu lúc đó vội buông tay trước khi nó sẵn sàng, nó sẽ vỡ tan, còn tôi sẽ phải gom quét lại để rồi đánh mất vài mảnh khi làm thế.
Vậy nên, lúc tôi ôm lấy câu chuyện của Addie, rất nhiều người đã giúp tôi.
Nếu không có họ, cuốn sách này sẽ không thể hoàn thành.
Đây là phần để tôi công nhận sự giúp sức của tất cả những người ấy.
(Tôi ghét lời cảm ơn.)
(Hoặc đúng hơn, tôi ghét Những lời cảm ơn. Trí nhớ của tôi tệ lắm. Tôi nghĩ đầu óc tôi đã bị cuốn sách này đào rỗng, nên khi phải cảm ơn những người giúp đỡ cuốn sách này thành hình, tôi thần cả người, chắc chắn mình sẽ quên mất.)
(Tôi biết mình sẽ quên.)
(Tôi cứ quên mãi thôi.)
(Tôi nghĩ đó là lý do mình viết, để nỗ lực nắm bắt các ý tưởng trước khi chúng bay biến còn mình thì nhìn trân trân về phía trước, tự hỏi tại sao lại lạc vào căn phòng này, hay tại sao lại mở cửa sổ trình duyệt này, hoặc mình đang tìm gì trong tủ lạnh.)
(Mỉa mai thật, đương nhiên rồi, nếu xét tới nội dung cuốn sách này.)
(Cuốn sách này đã sống trong đầu tôi từ lâu, choán rất nhiều không gian. Nó phải chịu trách nhiệm cho ít nhất vài lần đãng trí.)
Vậy nên phần này sẽ là một danh sách chưa hoàn thiện.
Cuốn sách này dành cho cha tôi, người đã đi trên những con phố của khu East Nashville thân quen, lắng nghe tôi kể về những ý tưởng đầu tiên còn mới chớm.
Cho mẹ tôi, người đã theo tôi khắp mọi con đường quanh co và chẳng bao giờ để tôi lạc lối.
Cho chị tôi, Jenna, người biết rõ thời điểm tôi cắn phải viết, thời điểm tôi cần ngừng viết và thưởng thức một ly cocktail sang chảnh.
Cho đại diện của tôi, Holly, người đã kéo tôi đi qua bao nhiêu đầm lửa, không bao giờ để tôi bỏng rát hay chìm nghỉm hay bị lũ ROUS* nuốt chửng.
Cho biên tập của tôi, Miriam, người đã bên tôi mỗi bước trong chặng đường dài và khúc khuỷu này.
Cho phụ trách xuất bản của tôi, Kristin, người đã trở thành kỵ sĩ, nhà vô địch và bạn tôi.
Cho Lucille, Sarah, Eileen cùng toàn thể đội ngũ tuyệt vời tại Tor, những người đã đặt niềm tin vào câu chuyện này khi nó mới chỉ là một ý tưởng, cổ vũ tôi khi nó thành bản thảo và đem vinh quang về khi nó đã nên hình một cuốn sách hoàn thiện. Các bạn khiến tôi tin tăng dù ở đâu đi nữa, nếu tôi buông tay, các bạn sẽ đỡ lấy tôi.
Cho bạn bè tôi, tôi đang nói tới các bạn đấy, những người lôi tôi qua bóng tối và cùng tôi bỏ chạy khi tìm kiếm những con chữ (cũng như gà nướng).
Cho Al Mare và Red Kite, vì đã dành cho tôi một chốn để suy nghĩ và viết lách, cho tôi đắy những ấm trà.
Cho Danielle, Ilda, Britt và Dan, vì đam mê của các bạn và vì những hộp pizza được nhét qua cửa.
Cho tất cả những người bán sách đã để tôi lại trên giá lâu như thế.
Cho tất cả những độc giả bảo tôi họ không chờ được, nhưng thật ra lại hứa sẽ chờ.
HẾT