- III - London, Anh-Ngày 3 tháng 2 năm 2016
Hiệu sách sắp đến giờ đóng cửa.
Trời hay vội tối vào thời điểm này trong năm, tuyết đã xuất hiên trên dự báo, một điều hiếm có ở London. Mấy người bán hàng đang bận rộn dỡ góc trưng bày cũ và dựng đồ mới lên, nỗ lực hoàn thành công việc trước khi làn sương mù bên ngoài biến thành giá tuyết.
Cô lang thang gần đó, ngón cái miết theo chiếc nhẫn trên cổ khi hai thiếu nữ xếp lại bức tường ở khu Tiểu Thuyết Mới.
“Cậu đọc chưa?” Một người hỏi.
“Rồi, cuối tuần vừa rồi,” người kia trả lời.
“Không tin được là tác giả không để tên,” cô bé đầu tiên nói. “Hẳn là chiêu trò truyền thông rồi.”
“Tớ không biết,” nhóc thứ hai tiếp lời. “Tớ thấy hay đấy. Khiến cả câu chuyện như có thật. Cứ như anh chàng Henry đó kể lại câu chuyện của cô ấy vậy.”
Cô bé đầu tiên cười to. “Cậu lãng mạn thật.”
“Xin lỗi,” một người đàn ông lớn tuổi hơn xen ngang. “Tôi lấy một cuốn Addie LaRue nhé?”
Gai ốc trên người cô nổi lên. Anh ta nói cái tên ấy thật dễ dàng. Âm thanh rơi ra từ giọng của một người lạ.
Cô đợi ba người họ đi ra máy tính tiền rồi mới lại gần khu trưng bày. Nó không chỉ là một cái bàn, mà là cả kệ, ba mươi bản in cuốn sách quay mặt ra ngoài, hoa văn lặp lại dọc bờ tường. Bìa sách đơn giản, tiêu đề gần như chiếm trọn mọi vị trí, dài và lớn đủ lấp kín bìa mềm. Nó là những chữ viết tháu, giống chữ viết trong chồng sổ cạnh giường, một phiên bản dễ đọc hơn kể câu chuyện của cô qua bàn tay Henry.
Kiếp vô hình của Addie LaRue.
Cô lướt tay qua cái tên, cảm thấy những con chữ nổi cong vòng dưới bàn tay mình, như thể chính cô đã viết ra vậy.
Cô bé nhân viên nói đúng. Không có tên tác giả. Không có ảnh ở mặt sau. Không có chữ ký của Henry Strauss ngoài sự thật rành rành rằng tập sách trong tay cô, câu chuyện trong tay cô là thật.
Cô lật bìa sách, chuyển từ tiêu đề sang phần lời để tặng.
Ba từ nhỏ nằm ngay ngắn chính giữa trang.
Anh nhớ em.
Cô nhắm mắt, lại thấy anh như ngày đầu tiên ở tiệm sách, khuỷu tay chống vào quầy khi nhìn lên và nhíu mày sau cặp kính với cô.
Tôi nhớ cô.
Thấy anh ở Tạo Tác, trong những tấm gương và rồi trong cánh đồng những vì sao, thấy những ngón tay anh vuốt lên tên cô trên bức tường thủy tinh, chăm chú ngắm tấm ảnh Polaroid, thì thầm trong nhà ga Trung tâm và cúi đầu trên cuốn sổ, những lọn tóc đen rủ xuống trước mặt. Thấy anh nằm cạnh cô trên giường, trên mặt cỏ phía bắc, trên bờ biển, những ngón tay họ móc vào nhau như mắt xích.
Thấy vòng tròn ấm áp của đôi cánh tay anh khi được kéo quay lưng lại dưới mái che, mùi hương sạch sẽ của anh, giọng thoải mái của anh khi cô nói Đừng quên và anh đáp Không bao giờ.
Cô mỉm cười, gạt đi những giọt nước mắt khi thấy anh trên sân thượng vào đêm cuối cùng.
Addie đã nói rất nhiều lời chào, nhưng đó là lần đầu và cũng là lần duy nhất cô nói lời tạm biệt. Nụ hôn đó giống như một phần của dấu chấm câu đã đợi từ lâu. Không phải một dấu gạch ngang chen vào giữa dòng, hay chấm lửng lặng lẽ thối lui, mà là một dấu chấm hết, một dấu ngoặc đóng, một cái kết.
Một cái kết.
Đó là vấn đề khi sống trong hiện tại, chỉ hiện tại mà thôi. Một câu nói dài không dấu câu ngăn cách. Henry là điểm dừng hoàn hảo của câu chuyện. Một cơ hội để cô xả hơi. Cô không biết liệu đó có phải tình yêu khống, hay chỉ là niềm ân hận. Liệu sự hài lòng có thể đối chọi với đam mê, liệu hơi ấm có bao giờ mạnh mẽ được như sức nóng.
Nhưng đó là một món quà.
Không phải một trò chơi, một cuộc chiến, hay trận đấu so kè ý chí.
Chỉ là một món quà thôi.
Thời gian và ký ức, như những đôi tình nhân trong truyện ngụ ngôn.
Cô lướt qua những chương sau của cuốn sách, cuốn sách của cô và kinh ngạc nhìn tên mình xuất hiện trên mọi trang giấy. Cuộc đời cô đang đợi được đọc lên. Nó còn lớn lao hơn cô hiện giờ. Lớn hơn cả họ, những con người, hay những vị thần, hay những thứ chẳng có tên. Một câu chuyện là một ý tưởng, nó mạnh mẽ như cỏ dại, đâm chồi mỗi khi được gieo.
Cô bắt đầu đọc và tìm đến mùa đông đầu tiên ở Paris thì cảm thấy không khí sau lưng biến đổi.
Nghe tên mình, nhẹ như nụ hôn vào cần cổ.
“Adeline.”
Rồi Luc ở đó. Cánh tay hắn ôm quanh bả vai cô, còn cô tựa vào ngực hắn. Họ phù hợp quá. Luôn là thế, dù tới giờ cô vẫn luôn thắc mắc liệu đó có phải là vì bản chất của hắn, vì sương khói luôn lan ra lấp đầy mọi không gian dành cho nó.
Ánh mắt hắn rơi xuống quyển sách trong tay cô. Tên của cô rải khắp trang bìa.
“Em mới thông minh làm sao,” hắn lầm bầm trên làn da của cô. Nhưng dường như hắn không giận dữ.
“Chúng có thể có câu chuyện,” hắn nói. “Chừng nào ta có em.”
Cô giãy khỏi hai cánh tay của hắn để quay sang nhìn hắn.
Luc rất đẹp khi đang trong tâm trạng tốt.
Hắn đâu có được vậy, đương nhiên rồi. Ngạo mạn là cái nết khó ưa, nhưng hắn khoác nó lên thoải mái như một tấm áo may đo. Hắn tỏa sáng với tác phẩm của chính mình. Hắn đã quen là kẻ đúng. Kẻ kiểm soát.
Đôi mắt hắn sáng lấp lánh màu xanh lá chiến thắng.
Cô đã học về màu sắc tâm trạng hắn suốt ba trăm năm rồi. Tới lúc này, cô đã biết hết ý nghĩa của từng sắc độ, biết cơn giận, ham muốn và những suy nghĩ chỉ bằng cách quan sát đôi mắt ấy.
Cô kinh ngạc vì trong cùng quãng thời gian đó, hắn chưa từng học cách đọc mắt cô.
Hoặc có lẽ hắn chỉ thấy những điều mình trông đợi: cơn giận dữ, nhu cầu, nỗi sợ, hy vọng và ham muốn của một người phụ nữ, mọi thứ đơn giản và rõ ràng.
Hắn chưa bao giờ đọc được sự tinh ranh hay khôn khéo của cô, chưa bao giờ đọc được hình thái những hành động, giai điệu hàm ân sau lời nói.
Khi nhìn hắn, cô nghĩ về mọi điều đôi mắt mình sẽ nói.
Rằng hắn đã phạm một sai lầm vĩ đại.
Rằng nanh độc ẩn trong tiểu tiết, mà hắn đã bỏ qua một cái quan trọng rồi.
Ngữ nghĩa có vẻ nhỏ bé đấy, nhưng hắn từng dạy cô từ ngữ là tất cả. Khi cô khắc những điều kiện vào giao kèo mới, khi cô đổi linh hồn mình để lấy chính bản thân, cô không hề nói mãi mãi, mà là miễn ngài còn muốn tôi bên cạnh.
Chúng không đồng nghĩa.
Nếu mắt cô biết nói, chúng sẽ cười.
Chúng sẽ bảo hắn là một vị thần thất thường, rằng từ lâu trước khi yêu cô, hắn đã căm ghét cô, khiến cô phát điên, rằng với trí nhớ hoàn mỹ của mình, cô trở thành học trò của những mưu mẹo của hắn, đồ đệ của tính độc ác của hắn. Cô đã có ba trăm năm học hành, cô sẽ tạo nên kiệt tác hình thành từ sự hối hận của hắn.
Có lẽ sẽ phải mất hai mươi năm.
Có lẽ sẽ phải mất một trăm năm.
Nhưng hắn không thể yêu, cô sẽ chứng minh.
Cô sẽ hủy hoại hắn. Hủy hoại suy nghĩ của hắn về họ.
Cô sẽ đập nát trái tim hắn, còn hắn sẽ lại ghét cô.
Cô sẽ khiến hắn phát điên, đẩy hắn ra xa.
Sau đó, hắn sẽ vứt bỏ cô.
Rồi cuối cùng, cô sẽ được tự do.
Addie mơ về thời điểm kể cho Luc tất cả, chỉ để thấy màu sắc đôi mắt kia sẽ tạo nên, màu xanh khi bị đánh bại. Màu xanh thua cuộc và mất mát.
Nhưng hắn đã dạy cô một điều, đó là sự kiên nhẫn.
Vậy nên Addie không nói gì về trò chơi mới, những luật lệ mới và cuộc chiến mới đã bắt đầu.
Cô chỉ mỉm cười, đặt cuốn sách trở lại giá.
Và theo hắn ra ngoài, hòa vào bóng tối.