← Quay lại trang sách

Chương 4

Sebastian trở về nhà trên phố Brook thì thấy cha mình, Alistair St. Cyr. Bá tước Hendon thứ Năm, vừa quay người định bước đi. Nhà cha anh ở Quảng trường Grosvenor. Ông hiếm khi tới thăm con trai và mỗi lần đến đều có lý do cụ thể.

Vị bá tước là một người đàn ông to lớn, cao hơn Sebastian, thân hình săn chắc, vạm vỡ, khuôn ngực đồ sộ và cái đầu như của một con trâu chọi khổng lồ. Giờ tóc ông đã bạc trắng, nhưng trước đây, khi tóc còn đen, thì cũng đen nhánh hệt như Sebastian. “Chà!” Bá tước Hendon cất tiếng, ông nhìn con trai mình một lượt từ khuôn mặt râu ria chưa thèm cạo tới chiếc cà vạt chưa thể gọi là hoàn hảo của anh. “Cha nghĩ sẽ gặp được con trước khi con ra khỏi nhà. Và rồi cha nhận ra mình đã đến quá sớm, trước cả khi con trở về.”

Sebastian cảm giác môi mình đang cố vẽ nên một nụ cười gượng gạo. “Cha dùng bữa sáng cùng con chứ?” anh hỏi, đi trước để dẫn cha vào phòng ăn.

“Cảm ơn con nhưng cha đã ăn sáng từ vài giờ trước rồi. Tuy vậy, cha sẽ dùng một chút rượu.”

Sebastian bắt gặp ánh mắt của ông quản gia Morey, lúc này đang lặng lẽ cúi đầu.

“Chị gái con nói với cha rằng con đang tiến hành một cuộc tìm kiếm mẹ con,” Bá tước Hendon nói trong lúc kéo một chiếc ghế bên cạnh bàn ra.

Sebastian ngừng tay khi đang xúc trứng từ chiếc đĩa lớn đặt trên tủ bếp sang đĩa ăn của mình. “Ôi trời, Amanda. Thế nào mà chị ấy lại biết về chuyện đó vậy?”

“Vậy chuyện đó là thật sao?”

Sebastian mang đĩa ăn của mình trở lại bàn. “Đúng vậy ạ.”

Bá tước Hendon chờ cho tới khi ông quản gia Morey đặt cốc rượu trước mặt mình và rời khỏi phòng, rồi nhoài người về phía trước, hai tay đặt lên bàn, đôi mắt màu xanh nước biển sống động của ông hướng ánh nhìn nghiêm nghị lên khuôn mặt Sebastian. “Tại sao, Sebastian? Tại sao con lại làm việc này?”

“Tại sao ư? Bởi vì bà ấy là mẹ con. Lần đầu tiên con phát hiện chuyện gì đã thực sự diễn ra ở Brighton mùa hè năm đó, con đã cảm thấy vô cùng tức giận. Giận cha. Giận mẹ. Có thể là giận dữ cả với chính bản thân con vì đã tin mọi lời nói dối mà người ta nói với con. Con vẫn còn giận, nhưng con cũng nhận ra còn có nhiều thứ mà con muốn trực tiếp hỏi mẹ.”

“Nhưng bà ấy đang ở Mỹ rồi.”

“Đó là nơi con định tìm mẹ.”

Đôi lông mày rậm màu bạc của Bá tước Hendon nhíu lại. “Chiến tranh vẫn đang tiếp diễn, con biết mà.”

“Tình hình đúng là vẫn còn phức tạp, con thừa nhận điều đó, nhưng đó không phải là một trở ngại không thể vượt qua được.”

Bá tước Hendon lẩm nhẩm gì đó rồi với tay lấy cốc rượu. Mối quan hệ giữa hai cha con chưa bao giờ dễ dàng, thậm chí trước cả khi xảy ra chuyện với Kat hay sự thật được hé lộ hồi tháng sáu năm ngoái. Kết quả cuộc hôn nhân của Bá tước Hendon và Sophia, Bá tước Phu nhân xinh đẹp, sôi nổi là bốn đứa trẻ: con gái đầu lòng tên Amanda, tiếp theo là ba cậu con trai, Richard, Cecil và Sebastian. Trong số đó, chính Sebastian - cậu con út - ít có điểm giống cha mình nhất. Tuy nhiên, trong phần lớn thời thơ ấu của Sebastian, Bá tước vẫn hài lòng để cậu con út sống theo cách của mình, cảm thấy an tâm với suy nghĩ rằng cậu bé lạ lùng có đôi mắt màu vàng hoang dại và dành niềm đam mê đặc biệt cho thi ca, âm nhạc sẽ không bao giờ được gọi tên để trở thành người thừa kế gia sản và tước vị cao quý vốn luôn đi cùng họ.

Nhưng rồi Thần Chết đã cướp đi của ông cả Richard St. Cyr lẫn Cecil và Sebastian bỗng thấy mình trở thành Tử tước Devlin mới. Có những khoảng thời gian, đặc biệt là trong mùa hè nóng nực, dài đằng đẵng khi mà ông nhận được tin báo Cecil tử trận, còn Phu nhân Hendon thì biến mất đầy bí ẩn, Bá tước Hendon cảm thấy căm ghét cậu con trai út. Căm ghét vì Sebastian đã sống, còn hai anh trai của cậu thì đã vĩnh viễn rời xa thế gian.

“Bác Henrietta của con nói với cha rằng con đã từ chối lời mời tới buổi khiêu vũ mà bác ấy tổ chức vào tối mai,” Bá tước Hendon nói, hàm bạnh ra theo cái cách ông thường làm mỗi khi biết rằng ông và con trai chuẩn bị có cuộc khẩu chiến.

“Con vừa có một lễ đính hôn trước đó.”

Bá tước Hendon bật cười tỏ ý miệt thị. “Ở đâu? Nhà hát Covent Garden sao?”

Sebastian hít một hơi thật sâu, để câu nói châm chọc của cha trôi đi. “Nếu bác Henrietta đặc biệt mong mỏi con sẽ tham gia dạ hội của bác ấy thì chỉ là vì, có một số người quen của bác đang có con gái tới tuổi gả chồng và bác thì quyết tâm mối lái cho con.” Nhận xét của Sebastian nghe có vẻ ngạo mạn nhưng thực ra không phải vậy. Anh biết rõ rằng nếu anh vẫn chỉ là con trai út trong số ba con trai của nhà Hendon thì không một bà mẹ nhiều tham vọng nào ở London để anh lảng vảng gần con gái họ.

“Con cần ai đó mai mối vài cô gái trẻ đủ tuổi kết hôn cho mình,” Bá tước Hendon nói với giọng chua chát. “Khoảng một tháng nữa là con hai mươi chín tuổi rồi.”

“Cô gái gần đây nhất được xem là thích hợp mà bác yêu quý bắt con phải chịu đựng trong cuộc gặp gỡ đã không làm gì khác ngoài việc huyên thuyên không dứt về Alcibiades3* và Cuộc Viễn chinh Sicilia.”

*Alcibiades (450-404 TCN), là một chính khách, nhà hùng biện đồng thời là một vị tướng xuất chúng của Athens cổ đại.

“Đó là bởi vì khi bác ấy giới thiệu con với con gái của Công tước Bisley, con đã mô tả cô ấy như một con vịt trời xinh xẻo, nhiều lông hơn là cảm xúc và trí tuệ.” Bá tước Hendon hắng giọng. “Cha nghe nói cô gái trẻ trung mà bác Henrietta nhắm tới lần này khá đặc biệt đấy.”

Sebastian đặt chiếc dĩa xuống bàn. “Con đã có người phụ nữ của đời mình rồi, cha biết rõ như thế mà.”

“Một người đàn ông hoàn toàn có thể vừa có vợ vừa có tình nhân, vì Chúa.”

Sebastian bắt gặp ánh mắt dữ tợn của cha nhưng anh không lảng tránh. “Không phải là người đàn ông này.”

Bá tước Hendon gầm gừ một câu chửi thề thô lỗ rồi đẩy ghế, đứng phắt dậy. Ông đã ra gần tới cửa thì Sebastian khiến ông dừng bước: “Thay vì lãng phí thời gian của cha để cố tìm cho con một cô vợ, con ước sao cha sẽ thay đổi ý định và tìm cho con một người hầu phòng mới.”

Bá tước Hendon xoay người lại. “Con nói gì vậy? Ta tưởng con vừa mới thuê người hầu mới vào mùa hè vừa rồi.”

“Đúng là con đã thuê. Nhưng anh ta bỏ việc rồi.”

“Bỏ việc? Tại sao?”

Sebastian tỏ ra lưỡng lự. Trên thực tế, gã hầu kia bỏ việc vì đã bí mật theo dõi cậu tiểu đồng của Sebastian lúc cậu ta dạy cho một người gia nhân mánh khóe móc túi. Nhưng Sebastian không định nói cho cha biết. Thay vào đó, anh hỏi. “Cha có biết người hầu nào khác không?”

“Ta sẽ yêu cầu trợ lý để ý việc này cho con.”

Sau khi tiễn cha về, Sebastian cố gắng tiếp tục bữa sáng nhưng rồi nhanh chóng bỏ dở. Anh nghĩ về việc rà soát toàn bộ thư giới thiệu hầu phòng trong thư viện của mình hoặc có thể buộc bản thân viết thư hồi đáp một số giấy tờ đã quá hạn. Nhưng anh biết mình sẽ không làm bất cứ việc gì trong hai việc kể trên.

Anh sẽ vào thành phố để xem bác sĩ Paul Gibson có thể nói cho anh biết gì về cái chết của chàng trai trẻ Dominic Stanton.