Chương 11 , 12
Anh đã không kéo mành cửa sổ xuống.Thứ hai, ngày 16 tháng 9 năm 1811
Kat Boleyn bừng tỉnh trong nỗi sợ hãi khiến ngực cô quặn thắt và hơi thở hổn hển. Đó chỉ là mơ thôi, Kat tự nhủ, lần này chỉ là một giấc mơ thôi.Một vạt ánh sáng mỏng manh chiếu quanh tấm rèm nặng nề bên cửa sổ, báo hiệu bình minh đang lên. Quay đầu, cô thấy Sebastian đang nằm ngủ cạnh mình. Một nụ cười hé nở trên môi cô. Anh đã ở lại đêm qua. Anh thường không làm như vậy.
Nụ cười của cô biến mất khi cảm giác bất an mơ hồ tạo nên bởi giấc mơ lại trỗi dậy. Trong mơ, cô đang thả bộ dọc một con đường tối tăm. Cô không thể thấy bất cứ ai, nhưng cô biết một người đàn ông đang ở đó, ngay phía sau cô. Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân hắn, nhìn thấy bóng hắn. Cô đã mơ giấc mơ đó hàng đêm, lặp đi lặp lại suốt một tuần và cô biết tại sao.
Có kẻ nào đó đang theo dõi cô.
Cô chưa bao giờ gặp hắn, nhưng cô thường xuyên cảm nhận được sự hiện diện của hắn. Ở nhà hát. Trên phố Bond. Trong sự tĩnh lặng của đêm khi cô bước lại gần tấm rèm che cửa sổ, hắn đã ở đó. Theo dõi. Chờ đợi. Tại sao?
Luôn có khả năng đó đơn giản là một người hâm mộ. Một người hâm mộ lẩn quất trong bóng tối và quan sát trong im lặng có thể khiến bất cứ nữ diễn viên nào cũng phải khiếp sợ. Nhưng một phụ nữ đã dành nhiều năm trời làm gián điệp cho nước Pháp và chuyển những bí mật cho các tay sai của Napoleon biết rõ những cảm giác sợ hãi kiểu đó, chúng vượt trên mọi nỗi lo sợ thông thường của một diễn viên.
Cô tự gọi mình là Kat Boleyn nhưng cô sinh ra với một tên khác. Đối với một phụ nữ từng được cả London tung hô, một phụ nữ từng đưa rất nhiều quý ông giàu có, quyền cao chức trọng lên giường, nhưng rồi cô đã bỏ lại tất cả để trở về với quê hương Ireland của mình. Chính tại Ireland, nơi khởi nguồn những ký ức của Kat, trong một ngôi nhà sơn trắng ven một thảm cỏ xanh ở Dublin - một ngôi nhà nhỏ xinh xắn, ấm cúng luôn tràn ngập tiếng cười và rất nhiều yêu thương. Và cũng chính ở Ireland mà những ký ức êm đềm đó đã kết thúc vào một đêm man rợ - khi những tên lính Anh đã kéo Kat và mẹ cô lúc đó đang la hét thảm thiết ra khỏi giường.
Bọn chúng buộc Kat và cha dượng của cô phải chứng kiến những điều kinh tởm mà chúng đã làm với mẹ cô. Kat đã cố gắng nhắm chặt hai mắt lại nhưng chúng nói, nếu cô không chịu mở mắt ra, chúng cũng sẽ làm thế với cô. Và thế là Kat buộc phải mở mắt. Khi chúng thực hiện xong trò đồi bại với mẹ cô như đối xử với một con chó, chúng treo cổ mẹ và cả cha dượng cô, rồi cứ thế để mặc thi thể hai người từ từ vặn xoắn lại trong ánh bình minh tràn sương khói bên rìa thảm cỏ.
Mọi thứ Kat đã làm cho nước Pháp, cô làm với những ký ức đó, để gây đau đớn cho nước Anh, để Ireland có thể một ngày nào đó giành được độc lập. Cô sẽ không bao giờ hối tiếc những điều đã làm, mặc dù cô đã cắt đứt mọi liên hệ với nước Pháp từ vài tháng trước, khi Devlin bước vào cuộc đời cô. Sự cống hiến của cô cho Ireland vẫn còn đó, nhưng cô không thể hết lòng đón nhận tình yêu của Devlin nếu vẫn tiếp tục trợ giúp cho những kẻ mà anh đang chống lại.
Dù vậy, Kat biết rõ rằng những việc mà cô đã làm trước đây khiến nguy hiểm luôn rình rập cô. Cô có thể trở thành nạn nhân của những kẻ mà cô đã từng cung cấp thông tin cũng như kẻ thù của những kẻ đó - cũng là kẻ thù của cô, người Anh.
Người đàn ông đang ngủ cạnh cô lúc này không hề biết gì về những việc cô đã làm trong quá khứ. Bản thân anh cũng đã tham gia quân đội nhiều năm, chiến đấu chống lại đất nước mà cô từng trợ giúp. Có những lúc, trong một tuần vừa qua, cô bị thôi thúc bởi mong muốn nói cho anh biết về gã đàn ông đang theo dõi cô từ trong bóng tối. Nhưng cô hiểu rõ định nghĩa về những hậu quả không lường hết được, và cô sợ Devlin sẽ biết được sự thật về quá khứ của cô, thậm chí còn sợ hơn cả nỗi sợ gã đàn ông trong bóng tối đang theo dõi cô.
Cô nhận ra Sebastian đã tỉnh dậy từ lúc nào. Anh nằm đó ngắm cô, đôi mắt lấp lánh một cách uể oải trong ánh mặt trời ngày càng rạng. Anh có đôi mắt lạ nhất trần đời, màu hổ phách giống như mắt sói và cũng với khả năng của loài sói nhìn xuyên thấu bóng đêm. Những giác quan khác của anh cũng vô cùng tinh nhạy - tinh nhạy đến mức đôi khi anh khiến cô bối rối.
“Em đã làm chàng tỉnh giấc sao?” cô nói. “Em xin lỗi nhé.” Một nụ cười hé lên khóe miệng anh. “Không đâu.”
Anh vươn người về phía cô, những ngón tay anh lùa vào mái tóc dày ở gáy cô khi anh kéo cô lại gần mình. Cô áp chặt môi mình vào môi anh, cảm nhận được bàn tay anh đang lần lướt xuống tấm lưng trần của cô. Có sự bình yên trong những vuốt ve, đụng chạm của anh và nỗi sung sướng trong nụ hôn của anh. Cô dâng hiến mình cho anh và để cảm giác bình yên ấy, nỗi niềm hân hoan của tình yêu anh cuốn cô đi, ôm trọn cô và xuyên thấu cơ thể cô.
Nhưng nỗi sợ hãi vẫn còn đó, nó hiện diện lạnh lẽo và trĩu nặng như gã đàn ông đang theo dõi cô mà cô không hề nhìn thấy hắn trong đêm.
* CHƯƠNG 12Mới chỉ khoảng hơn 7 giờ sáng, Sebastian đã cưỡi con ngựa Ả Rập đen đi qua cánh cổng dẫn vào công viên Hyde Park. Buổi sáng trong trẻo, mát lạnh. Công viên nhìn chung rất vắng vẻ vào giờ này, ngoại trừ một người đang cưỡi con ngựa xám lên xuống đoạn đường dành cho hoạt động cưỡi ngựa trong công viên.
Đó là thói quen mỗi buổi sáng của Bá tước Hendon ở London. Ông đều bắt đầu một ngày mới bằng cuộc dạo chơi với ngựa trong công viên Hyde Park. Khi Sebastian nhìn thấy cha, con ngựa bỗng lỡ một sải bước và cơn gió nhẹ nhàng sớm mai đã đem đến bên anh những lời rầy la của cha, hòa lẫn trong âm thanh vó ngựa lộc cộc quen thuộc.
Chính Bá tước Hendon đã dạy Sebastian và hai người anh trai cưỡi ngựa. Ngay cả vào những ngày tháng đó, ông đã luôn bận rộn với công việc trong chính phủ. Nhưng nhiệm vụ dạy các con trai học cưỡi ngựa là việc mà ông sẽ không phó thác cho bất cứ người hầu cận nào. Bá tước luôn là một người giám sát mẫn cán và nghiêm khắc, kỳ vọng của ông rất cao và những nhận xét của ông đôi lúc thật tàn nhẫn. Nhưng niềm kiêu hãnh của ông vào thành tựu mà các cậu con trai đạt được cũng ở đó, trong ánh lấp lánh hài lòng tỏa ra từ đôi mắt ông, trong những lời khen hiếm hoi cho một động tác được thực hiện xuất sắc.
Lúc này, khi nhớ lại những ngày đó với một nụ cười nhẹ, Sebastian thúc con ngựa Ả Rập của mình tới bên cạnh con ngựa xám của cha. Họ đứng cạnh nhau một lúc, hoàn toàn im lặng. Sau đó, Bá tước liếc nhìn Sebastian từ dưới hàng lông mày hạ xuống. “Rõ ràng con tới đây là có lý do và nó chắc hẳn quan trọng khủng khiếp lắm mới đủ sức kéo con ra khỏi giường vào giờ này. Đó là chuyện gì vậy? Không phải là con đã làm mất trắng cả gia sản mà bà dì con để lại đó chứ?”
Sebastian phá lên cười. Đó là nguồn cơn của mọi nỗi buồn nản không bao giờ kết thúc đối với Bá tước Hendon - việc con trai và là người thừa kế của ông lại được một bà dì cho hưởng một cơ ngơi nhỏ kèm theo sự độc lập đáng kể. Một người thừa kế với khoản thu độc lập thật khó để kiểm soát và kiểm soát lại là thứ rất quan trọng đối với Bá tước Hendon. “Thực sự thì con muốn hỏi ý kiến cha về Ngài Humphrey Carmichael.”
“Carmichael?” Bá tước Hendon thở hắt ra với một vẻ khinh miệt rõ rệt. “Tên nhà giàu mới phất chết tiệt. Cha hắn ta chỉ là một thợ dệt. Con biết điều đó chứ? Một tên thợ dệt chết tiệt."
“Con cũng nghe người ta nói thế. Sở hữu nhiều nhà máy, công xưởng ở đâu đó ở miền Bắc, phải không ạ?”
“Yorkshire. Đó cũng là nơi hắn ta khởi nghiệp. Giờ thì gã đàn ông đó quan tâm tới mọi thứ, từ những hầm mỏ địa phương tới vận tải biển và ngân hàng.”
Sebastian quan sát khuôn mặt tối sầm lại của cha mình. Bá tước Hendon sở hữu mọi định kiến và thái độ kiêu căng của tầng lớp quý tộc nhưng những lời buộc tội khắc nghiệt nhất ông lại dành cho những ai ở vị thế chính trị đối lập với đảng Bảo thủ cầm quyền. Sebastian mỉm cười. “Carmichael là người thuộc đảng Tự do, đúng không cha?”
“Bề ngoài thì không phải vậy đâu. Hắn ta khẳng định ủng hộ đảng Bảo thủ. Nhưng trên thực tế, đó là một gã cấp tiến khốn nạn. Hắn ta xây nhà cho công nhân của mình. Tưởng tượng xem! Thuê bác sĩ phẫu thuật để chăm sóc bệnh tật cho họ. Thậm chí còn bao bữa trưa nữa. Và hắn ta sẽ không để một đứa trẻ dưới mười hai tuổi phải làm việc nhiều hơn mười tiếng mỗi ngày trong các nhà máy hoặc hầm mỏ của hắn.”
“Đất nước này rồi sẽ thành cái gì chứ?” Bá tước Hendon nhìn con trai với ánh mắt tăm tối, nhưng Sebastian vẫn giữ ánh mắt hướng thẳng vào cha. “Liệu Carmichael có bất cứ mối liên hệ nào với Nam tước Alfred Stanton không cha?”
“Stanton là ông chủ nhà băng. Ông ta có liên hệ với mọi người giàu có hoặc có thế lực nhất ở thành phố này.” Ngừng lại một chút, Bá tước nói tiếp: “Đó là bởi những gì người ta nói đã xảy đến với con trai Stanton phải không? Đó là lý do tại sao con lại hỏi cha chuyện đó. Bởi vì Barclay Carmichael cũng bị sát hại theo cách tương tự.”
“Vâng.”
Bá tước Hendon nhíu mày nhưng ông không nói thêm gì. “Khuynh hướng chính trị của Stanton là gì ạ?” Sebastian hỏi.
“Ông ta có phải người của Đảng Bảo thủ không cha?”
“Trời. Tất nhiên rồi. Nhà Stanton có lịch sử lâu đời từ thời Chinh phạt.”
Sebastian cười phá lên. “Theo con, ngụ ý ở đây là, một dòng họ đáng tự hào như thế hẳn đã ban phát một cách tự nhiên sự bảo hộ cần thiết cho thế hệ con cháu chống lại mọi tư tưởng cấp tiến.”
“Đừng có lố bịch như vậy chứ.”
Một lần nữa, hai cha con lại cưỡi ngựa trong im lặng. Bá tước Hendon đẩy hàm tới lui theo cái cách ông vẫn thường làm khi có chuyện gì đó bực bội hoặc cần suy nghĩ. Sau một hồi, ông lên tiếng. “Nó thật đáng ghê tởm, những gì mà kẻ sát nhân đã làm với hai chàng trai trẻ đó. Không hiểu loại quái thú tàn bạo nào có thể gây ra thứ tội ác kinh khủng tới vậy cho những quý ông giàu có và đầy học thức?”
Sebastian dõi ánh mắt về phía xa công viên, nơi làn nước thinh lặng của hồ Serpentine in bóng bầu trời xanh trong vắt. Sự giàu có là mối liên hệ rõ ràng nhất giữa hai nạn nhân, một mối liên hệ gợi ý rằng, kẻ đã giết họ hẳn mang trong lòng mối căm thù sâu đậm dành cho những kẻ giàu có và quyền lực. Ngoại trừ việc Sebastian không chắc chắn liệu nguyên do chỉ đơn giản có vậy. Barclay Carmichael đúng là giàu có nhưng xuất thân gia đình chàng trai đó lại rất khiêm nhường. “Cha biết gì về con trai Carmichael, Barclay không ạ?”
Bá tước Hendon nhún vai. “Cha từng gặp mặt cậu ta trong các câu lạc bộ. Cậu ta có vẻ được mọi người đánh giá rất tốt.”
“Bất chấp tiếng tăm bấy lâu của các công xưởng?”
“Ngài Humphrey Carmichael đã kết hôn với con gái Hầu tước Lethaby, Caroline.”
“À. Và phải trả một khoản không hề nhỏ cho bà ấy. Con không nghi ngờ gì.”
Bá tước Hendon lẩm bẩm. “Để kéo nhà Lethaby thoát khỏi đống nợ nần ngập ngụa.”
Đó là một câu chuyện đã cũ: những gia đình cao quý, đầy kiêu hãnh bị đẩy tới bờ suy vong vì thiếu may mắn, vì lãng phí, vì quản lý yếu kém, buộc phải gả con gái họ cho những thường dân mới nổi để duy trì sự trọng vọng mà họ đang cố bấu víu một cách tạm thời. Sự giàu có đơn thuần có thể không bao giờ mua được cho chủ nhân của những gia sản khổng lồ đó sự chấp nhận được gia nhập sâu rộng vào tận sâu xã hội thượng lưu. Nhưng nó có thể mua được con gái một lãnh chúa và qua người phụ nữ ấy, là sự chấp nhận của xã hội dành cho con trai họ.
Một ý tưởng bất ngờ nảy ra trong đầu Sebastian. “Liệu có mối liên hệ nào giữa nhà Stanton và Hầu tước Lethaby không cha?”
“Con cần hỏi bác Henrietta về chuyện đó. Bác là từ điển sống về giới quý tộc đấy. Con có thể hỏi bác ngay tối nay - nếu con tới tham dự buổi khiêu vũ của bác.”
Sebastian bật cười lớn rồi quay đầu ngựa, ra về. “Sebastian…”
Sebastian tỏ ra lưỡng lự, con ngựa Ả Rập đen lúc lắc cái đầu.
Bá tước Hendon lại bạnh hàm ra trước ra sau một cách giận dữ. “Tên sát nhân này… Bất kể hắn là ai, hắn cũng vô cùng nguy hiểm. Nguy hiểm và đáng ghê tởm. Con phải cẩn trọng đấy.” Đó là một mệnh lệnh, không phải một lời đề nghị.
Sebastian để ánh mắt mình bồng bềnh trên hình ảnh người đàn ông tóc bạc, ngồi trên lưng con ngựa xám to lớn, đang dần dần khuất lại phía sau và cảm thấy nỗi bực dọc, khó chịu bởi những lời nhận xét trước đó của cha bắt đầu khô cạn trong lòng. Trong ký ức của Sebastian, cha luôn là một nhân vật rất đáng sợ, đầy uy phong và nghiêm nghị, đôi mắt xanh biếc tràn sức sống luôn quắc sáng, thân hình vạm vỡ, tráng kiện. Bá tước Hendon từng là người không hề biết bao dung, không hề biết rộng lượng và cũng không bao giờ sợ hãi. Ông vẫn thế, không biết bao dung, không hề rộng lượng nhưng từ khi nào ông bắt đầu già đi? Sebastian tự hỏi. Già nua và đầy lo sợ.
“Con sẽ cẩn trọng.”