Chương 22
Bác sĩ Aaron Newman có vóc dáng mảnh khảnh ở độ tuổi giữa 40, với mái tóc bạc màu sớm và gương mặt nhiều nếp nhăn nhưng toát lên vẻ phúc hậu của một người đàn ông mà công việc đòi hỏi phải chứng kiến những vui sướng và thống khổ riêng của quá nhiều phận người.
Bác sĩ tiếp Sebastian và Lovejoy trong phòng khách được bày biện giản dị với những đồ gỗ cũ nhưng còn tốt, chăm chú lắng nghe khi Ngài Henry giải thích về mục đích chuyến viếng thăm. Bác sĩ mời hai người uống rượu mạnh. Sebastian nhận lời, còn Ngài Henry, hoàn toàn có thể đoán trước được, đã từ chối.
“Từ lúc đó tới giờ đã hơn năm tháng rồi, nhưng tôi vẫn chưa thể tìm ra cách xoay sở mà quen được với những gì đã xảy ra với Nicholas,” bác sĩ nói trong lúc tự rót cho mình một ly rượu. “Đó đúng là một thảm kịch. Đức cha Thornton và vợ ông ấy đã không có con trong quá nhiều năm và rồi họ có được cậu bé ấy. Cậu ấy như một món quà đặc biệt mà Chúa ban tặng cho vợ chồng họ, một đứa trẻ được hoài thai vào lúc muộn tới vậy trong đời cha mẹ.” Newman gỡ cặp kính ra rồi lấy tay chùi mắt, gương mặt ông trĩu nặng cảm xúc. “Nhưng Chúa đã đòi lại cậu ấy, phải vậy không?”
Ngài Henry hắng giọng một cách khó nhọc. “Ông đã biết Đức cha bao lâu rồi?”
“Kể từ khi cha bắt đầu sống ở ngôi làng này, hơn 20 năm trước. Tôi đã giúp đỡ đẻ Nicholas, ngài biết đấy.” Bác sĩ Newman đeo lại cặp kính rồi tới ngồi xuống một trong những chiếc ghế bọc đệm sâu lòng xếp quanh bàn trà. “Chăm sóc cậu bé qua mọi ốm đau, bệnh tật thời thơ ấu.”
Ngài Henry gật đầu một cách đầy thông cảm. “Tôi được biết chính Đức cha là người tìm thấy thi thể con trai mình?”
Đôi môi vị bác sĩ bặm lại thành một hình thù nhăn nhúm. “Tôi e là như vậy. Nâng bổng Nicholas lên và bế trên đôi tay mình rồi cố gắng đưa thằng bé tới đây. Ông ấy đã ngã quỵ khi mới đi được nửa đoạn đường băng qua đồng cỏ.”
“Đức cha bị đột quỵ sao?”
Bác sĩ gật đầu. “Nó đã ảnh hưởng tới phần thân trái của ông ấy. Ông ấy đang dần phục hồi được hoạt động của cánh tay, nhưng tôi sợ rằng ông ấy vẫn chưa thể đi lại bình thường được.”
“Chúng tôi biết rằng xác cậu ấy bị bỏ lại trong khu nghĩa địa.”
Một nỗi ghê tởm thoáng hiện trên gương mặt bác sĩ. “Đúng vậy. Đức cha Thornton nhìn thấy thi thể thằng bé khi ông ấy đến mở cửa nhà thờ buổi sáng hôm đó. Thật kinh khủng, quá sức kinh khủng. Tên sát nhân đã vứt xác lên một trong những ngôi mộ cổ gần cánh cửa gian thờ phía nam. Đó là cánh cửa Đức cha luôn luôn sử dụng.”
“Thú vị đây,” Sebastian lên tiếng. “Dù kẻ giết cậu bé là ai, hắn ta hẳn phải rất thông thuộc các thói quen của Đức cha.”
Bác sĩ mở to mắt. “Tôi cho là vậy. Trước đây, tôi chưa từng nghĩ đến điều này.”
“Bác sĩ có thể cho chúng tôi biết kết quả khám nghiệm tử thi cậu bé?” Ngài Henry hỏi.
Bác sĩ Newman rời khỏi ghế, đi về phía bàn viết bày rất nhiều sách và sổ ghi chép, một tay liên tục lật giở từng trang của một cuốn sổ cũ nát nằm gần mép bàn. Khoảng một phút sau, ông thành lên tiếng: “Cổ họng Nicholas bị cắt lìa.”
“Từ phía sau phải không?” Sebastian hỏi.
Bác sĩ tỏ ra lưỡng lự. “Thực sự thì tôi không thể nói chính xác.” Ông hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. “Tôi tự an ủi bản thân bằng suy nghĩ đó là một cái chết tương đối nhẹ nhàng, nếu xét theo những gì xảy ra sau đó.”
“Có những vết thương khác không?”
Bác sĩ gật đầu. “Phần thân mình bị rạch toang ra. Tim, phổi, gan đều bị lấy đi. Theo cách khá nghiệp dư, tôi có thể nói như vậy.”
“Tùng xẻo nạn nhân trong trạng thái giận dữ?” Sebastian hỏi.
Bác sĩ Newman trông rất đăm chiêu, rồi ông lắc đầu. “Tôi sẽ không nói như vậy đâu. Không đâu. Không có những chấn thương từ bên ngoài tác động tới thi thể cậu bé. Chỉ là một vết cắt đứt họng, việc rạch mở khoang bụng và việc lấy đi nội tạng.”
Lovejoy chùi chiếc khăn tay sạch gập gọn lên đôi môi mím chặt. “Máu có bị rút hết khỏi cơ thể không?” Sebastian lại hỏi. “Thực tế thì đúng là có. Nhưng làm sao ngài biết điều đó?”
“Từ tình trạng thi thể của hai nạn nhân mới nhất được phát hiện ở London.”
“Ngài cho rằng có mối liên hệ ở đây?”
“Có lẽ có mối liên hệ nào đó, ngài thấy sao?”
“Vâng, tôi cũng nghĩ thế. Nhưng… Ngài có biết ai làm việc này không? Bất cứ suy đoán nào cũng được?”
“Chúng tôi đang điều tra vụ việc,” Lovejoy lên tiếng trong lúc cất chiếc khăn tay đi. “Liệu cậu Thornton có bị trói lại và nhét giẻ vào miệng trước khi bị giết không?”
“Tôi là một lang y, Ngài Henry ạ, chứ không phải bác sĩ phẫu thuật. Tôi e rằng tôi chưa từng thực hiện một nghiên cứu nào tương tự.” Câu nói này được thốt lên với một niềm kiêu hãnh nhẹ, bởi trong các lĩnh vực của y học, lang y được xem là các quý ông. Được đào tạo tại Oxford và Cambridge, họ có thể thuyết giảng bằng tiếng Latinh về các văn bản y khoa cổ đại. Họ sử dụng những kiến thức học được - và cả sự quan sát mạch đập và nước tiểu của bệnh nhân - để kê đơn thuốc hoặc các liệu pháp điều trị khác. Họ không để mình tham gia vào những kiểu thực hành thô tục như thăm khám lâm sàng, họ cũng chẳng bao giờ xử lý xương gãy. Họ chắc chắn không tiến hành các phẫu thuật hoặc những thủ thuật mổ xẻ xác chết để nỗ lực tìm hiểu những bí ẩn cuộc sống. Bởi vì bản chất tinh tế và cao quý trong công việc của các ông chồng, vợ những lang y, giống như vợ của các luật sư6*, có thể xuất hiện trước tòa, trong khi vợ của các cố vấn pháp luật7* và của những bác sĩ phẫu thuật như Paul Gibson thì không thể.
* Luật sư là người đại diện cho thân chủ thực hiện cáo buộc hoặc biện hộ trước tòa.
*Cố vấn pháp luật là người tư vấn cho thân chủ về một ngành luật chuyên biệt nào đó và không thể đại diện cho thân chủ trước tòa.
Bác sĩ Newman rút chiếc đồng hồ bỏ túi từ áo gi-lê ra rồi mỉm cười một cách hối lỗi. “Tôi e rằng các quý ông phải thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi có một bệnh nhân lớn tuổi mà tôi đã hứa sẽ tới kiểm tra sức khỏe trước hai giờ. Tôi sẽ bảo người hầu mang trà tới cho hai ngài, được chứ?”
“Cảm ơn bác sĩ nhưng không cần đâu.” Lovejoy cũng đứng lên. “Nếu nhớ ra bất cứ điều gì có thể liên quan tới vụ án, bác sĩ sẽ liên hệ với tôi ở Queen Square chứ?”
“Vâng, tất nhiên rồi.” Thay vì rung chuông gọi người hầu, bác sĩ Newman đi cùng hai người ra tới cửa trước. Khi họ băng qua cầu thang, một chú chó săn thỏ duỗi dài hai chân rồi nhẹ bước theo bên cạnh bác sĩ.
“Nhân tiện,” Sebastian lên tiếng khi anh chuẩn bị theo sau Lovejoy bước đi dưới ánh mặt trời rực rỡ, “Nicholas Thornton có bất cứ thứ trong miệng khi người ta tìm thấy xác cậu ấy không bác sĩ?”
“Thực sự là có,” bác sĩ Newman cúi xuống, kéo hai tai chú chó săn thỏ một cách lơ đãng, gương mặt lộ vẻ khó hiểu. “Tôi không thể hình dung mình lại có thể quên không đề cập tới chuyện đó. Nó… trông nó có vẻ giống một ngôi sao. Một ngôi sao bằng giấy bồi màu bạc.”