← Quay lại trang sách

Chương 23

Có một cảm giác yên bình được tìm thấy ở nơi nghĩa trang. Sebastian luôn cảm nhận sự yên bình ấy chính là sự chấp nhận một cách nhẹ nhàng dòng chảy của thời gian và vòng quay cuộc sống. Cảm giác yên bình đượm chút buồn thương, có thể, nhưng rất hiếm khi đi cùng với bạo liệt.

Sebastian đứng bên dưới một cây du già gần gian thờ phía nam thuộc phần kiến trúc Norman cổ xưa của Nhà thờ St. Andrews. Anh nhìn bao quát cả khu nghĩa địa với những thảm cỏ được cắt tỉa gọn gàng, điểm xuyết trên đó là những ngôi mộ màu xám lộn xộn và những tấm bia phủ rêu xanh. Đàn ong vo ve quanh bụi hồng đỏ gần đó, những cánh hoa rụng rải rác trên khắp bãi cỏ. Nhưng không hề tìm thấy cảm giác yên bình ở đây, Sebastian thầm nghĩ, không khí như thấm đẫm những kỳ vọng và những cuồng nộ âm ỉ mãi không nguôi.

Ngài Henry hắng giọng. “Có phải ngài định nói là ngôi mộ này đúng không?”

Sebastian quay ra thì thấy vị chánh thẩm đang săm soi một ngôi mộ thấp, nằm ngay bên con đường mòn dẫn từ nhà mục sư tới cánh cửa có chấn song sắt cổ xưa ở gian thờ ngang phía nam. Anh tiến lại gần để nhìn rõ hơn tấm bia đá tưởng niệm đơn giản được tạo thành từ những tảng đá xám, chiều cao khoảng 45 cm, trùm lên một phiến đá phẳng đã bị vỡ. Dòng chữ khắc trên đó đã bị gió mưa bào mòn và địa y che lấp tới nỗi khó lòng mà đọc nổi.

“Có thể.” Sebastian ngước nhìn lên. Từ đây, anh có thể thấy phố High Street và đồng cỏ của làng, xa hơn chút nữa là cây cầu đá uốn cong, bắc mình qua dòng suối. “Một địa điểm công cộng, khá lộ liễu so với một vụ giết người, không phải vậy sao?”

Ngài Henry gật đầu. “Theo Đức cha, cậu bé mất tích vào buổi chiều khi đang câu cá. Họ đã tìm kiếm khắp khu rừng và cánh đồng phía sau nhà mục sư nhưng không thấy gì. Mãi tới sáng sớm hôm sau, thi thể cậu bé mới được tìm thấy ở đây. Có thể suy đoán là cậu ấy bị giết, rồi được đưa tới một nơi vắng vẻ để tùng xẻo, rồi lại được đưa trở về đây, nơi Đức cha phát hiện xác con mình lúc bình minh.”

Sebastian lắc đầu. “Cổ họng Nicholas Thornton bị cứa rách. Nếu cậu ấy bị giết bên cạnh dòng suối, những người tìm kiếm cậu ấy tối hôm đó chắc hẳn phải trông thấy máu rồi chứ. Nhưng họ lại không hề thấy gì. Bất cứ kẻ nào sát hại cậu bé này có thể đã hoàn toàn khống chế được cậu ấy trong rừng. Nhưng tôi ngờ rằng Nicholas bị giết ở nơi mà cậu ấy bị mổ bụng moi gan.”

“Vâng, tất nhiên rồi.” Ngài Henry nhìn qua khu nghĩa địa, chìm đắm trong những suy nghĩ. “Tôi tự hỏi không biết còn bao nhiêu người nữa bị giết như thế này,” ông lên tiếng sau một lúc im lặng, nửa như đang nói với chính mình. “Chắc hẳn phải có khoảng chục vụ hoặc nhiều hơn thế rải rác diễn ra trên khắp nước Anh và xa hơn thế. Làm sao chúng ta biết hết được đây? Tôi biết đến vụ án sát hại Nicholas Thornton hoàn toàn do tình cờ.”

“Tôi ngờ rằng đây là vụ đầu tiên,” Sebastian nói.

Ngài Henry quay ra nhìn anh. “Sao ngài lại dự đoán như vậy?”

Sebastian nheo mắt dưới ánh nắng mặt trời sáng chói. “Ông có biết những bài thơ của John Donne không?”

“Cũng đôi chút. Nhưng tại sao? Donne thì có liên quan gì tới chuyện này?”

“Những thứ để lại trong miệng nạn nhân,” Sebastian nói. Ngài Henry lắc đầu. “Tôi vẫn chưa hiểu.”

“Chúng có trong một bài thơ.” Sebastian cúi xuống dò tìm dưới bãi cỏ bên dưới ngôi mộ bị phong hóa qua thời gian. “‘Đi hứng sao rơi’. Ông có biết bài thơ này không?”

“Tôi không nghĩ là mình biết. Không đâu.”

“Tôi không nhớ cả bài. Chỉ là mấy câu thơ mở đầu thôi. Nhưng nghe này…

‘Đi hứng sao rơi

Ân ái với rễ sâm độc

Kể cho ta nơi thời gian thất lạc

Hay kẻ nào đã xẻ chân ác quỷ

Dạy ta nghe tiếng hát người cá

Hay giữ mình khỏi ngòi châm đố kỵ

Và kiếm tìm

Ngọn gió nào

Phụng sự cho bước tiến của chân tâm.”

“Ôi trời ơi!” Ngài Henry kêu lên. “Tên sát nhân đã làm theo bài thơ này. Đầu tiên là ngôi sao, sau đó tới trang giấy trong cuốn nhật ký hải trình và giờ là móng guốc dê. Chỉ có rễ sâm độc là còn thiếu.” Đôi môi ông bặm chặt lại thành một đường nhăn nhúm. “Vậy chắc hẳn còn một vụ án mạng nữa. Một vụ án mạng xảy ra vào khoảng thời gian giữa tháng tư và tháng sáu mà chúng ta vẫn chưa phát hiện ra.”

Hơi rướn người về phía trước, Sebastian dò dẫm những đầu ngón tay lên hình chữ thập khắc trên ngôi mộ đã bị che mờ. “Có thể như vậy. Hoặc cũng có thể tên sát nhân đơn giản là bỏ qua dòng thơ đó vì một lý do nào đấy.”

“Bỏ qua ư? Lý do gì mà hắn lại làm một điều như vậy?”

“Tôi ngờ rằng hắn ta có lý do cho mọi thứ mình làm.” Phủi phủi đầu ngón tay, Sebastian đứng lên. “Những vật để lại trong miệng từng nạn nhân. Những cách khác nhau mà mỗi người đó bị tùng xẻo. Kiểu trưng bày xác chết sau khi hoàn tất việc giết chóc. Tất cả đều có mục đích. Tên sát nhân này có lý do cho mọi việc đó. Và nếu chúng ta muốn có bất cứ hi vọng nào trong việc ngăn chặn hắn, chúng ta cần tìm ra lý do đó là gì.”