← Quay lại trang sách

Chương 24

Phòng tiếp khách và phòng khiêu vũ ở Mayfair sẽ mãi mãi không chào đón những phụ nữ như Kat Boleyn - họ là những người đã phô diễn sự duyên dáng của mình trên sân khấu cùng việc đã lên giường với cả tá đàn ông. Nhưng Kat lại là một vị khách thường xuyên và luôn được nghênh đón tại những phòng khách văn nghệ như thế ở Bloomsbury và Richmond, nơi vé vào cửa phụ thuộc không chỉ ở xuất thân hay sự giàu có mà còn ở khả năng sở hữu khiếu hài hước xuất sắc và trí tuệ nhạy bén. Các cuộc trò chuyện tại đây, về chủ đề triết học, văn học và khoa học còn nhiều hơn cả về thời trang, ngựa và săn bắn.

Vào buổi chiều sau cuộc gặp định mệnh với Jarvis, Kat xuất hiện tại phòng khách tuyển chọn của con gái một vị tướng tên Annabelle Hershey. Tiểu thư Hershey là một phụ nữ vóc dáng bé nhỏ với làn da nhợt nhạt, tóc đen, đôi mắt xanh lá và một trí tuệ đã biến cô thành một nhân vật nổi bật ở Oxford, như thể khi sinh ra cô đã là một bậc trượng phu.

Tiểu thư chào đón Kat bằng một tràng cười sôi nổi. “Cô Boleyn, cô chắc chắn đã được những bậc thánh minh gửi tới đây! Cô thấy đấy chúng tôi đang cần một chuyên gia về Shakespeare để dàn xếp tranh luận của chúng tôi. Làm ơn hãy nói cho chúng tôi biết: trong vở Người lái buôn thành Venice, cha của Jessica là Shylock hay Tubal?”

Kat liếc nhìn nhanh một vòng quanh phòng khách đông người. Những nhóm túm tụm lại cạnh nhau có đủ mặt, từ những nhà khoa học như Humphrey Davy tới nữ văn sĩ nổi tiếng Agnes Berry và cả một thi sĩ xuất chúng, u sầu và ít được biết tiếng hơn, Lord Byron. Người đàn ông mà Kat tìm không có mặt ở đây. “Shylock,” Kat đáp. “Tubal là bạn của ông ấy.”

Annabelle Hershey giơ hai tay lên trời biểu thị sự đầu hàng. “Cô đã đúng rồi, Tiểu thư Berry! Tôi đến phải trở lại trường mất thôi.”

Từ đó, cuộc trò chuyện dễ dàng chuyển sang thảo luận về việc xây dựng lại Nhà hát Drury Lane. Kat lưu lại nói chuyện với mọi người trong khoảng mười lăm phút, và chuẩn bị rời đi thì Aiden O’Connell bước vào phòng. Kat chào đón anh bằng một nụ cười thật tươi, rồi ngay lập tức quay mặt đi.

Anh ta tiến lại gần cô vài phút sau đó. Một người đàn ông mảnh khảnh ở độ tuổi gần ba mươi, đôi mắt màu xanh lục quyến rũ và một nụ cười má lúm khiến Aiden rất được lòng các quý bà, quý cô bất chấp vị thế chỉ là một người con thứ của anh. “Bất cứ quý ông nào trong căn phòng này cũng sẽ tranh nhau để được nhận một nụ cười chào đón ấm áp đến vậy từ người phụ nữ xinh đẹp nhất London. Vậy cớ gì mà tôi lại thấy mình tràn ngập rung động thế này?”

“Bởi vì anh không phải kẻ ngốc mà những người khác nghĩ anh là thế, chắc vậy rồi?”

Aiden mở to đôi mắt. “Vậy ra tôi đang làm trò hề sao?”

“Làm rất tốt là đằng khác.” Cô dựa vào người anh để che đi nụ cười tán tỉnh. “Tôi phải nói chuyện với anh. Việc khẩn và chỉ có chúng ta thôi.”

Ánh mắt anh ta chạm mắt cô, và bất cứ điều gì Aiden nhìn thấy trong đôi mắt ấy đều thôi thúc sự thích thú trong anh. “Khi nào và ở đâu?”

“Tôi đang bị theo dõi. Hãy đến phòng thay đồ của tôi ở nhà hát. Tối mai sau buổi diễn.”

Aiden lặng im trong giây lát, để xem xét sự việc. “Được rồi. Chờ tới lúc đó nhé.” Anh ta rời khỏi chỗ cô, bước tới nơi Ngài Thom- as Lawrence đang giúp mua vui cho một nhóm nhỏ bằng câu chuyện về những trò oái oăm của con vẹt cưng ưa bạo lực trong chủ đề mới nhất của ông.

Kat quan sát người đàn ông Ireland khuất dần khỏi tầm mắt cô. Cô chợt nhận ra bằng cách cảnh báo Aiden O’Connell, cô đã thực hiện một pha mạo hiểm nghiêm trọng. Nếu biết cô có ý phản bội, anh ta rất có thể sẽ quyết định để cô tự kết liễu đời mình. Nhưng đó là sự mạo hiểm mà chính cô đã quyết định phải thử xem thế nào. Cô không thể bán đứng Aiden cho Jarvis mà không cho người đàn ông Ireland đó cơ hội để trốn thoát.

Làm thế nào để đối mặt với cơn thịnh nộ của Jarvis khi ông ta phát hiện ra con mồi của mình đã chạy trốn vẫn còn là một tình thế khó xử mà cô chưa tìm được cách giải quyết thỏa đáng.

Buổi tối hôm đó, ngọn gió thổi vào phòng từ hướng đông bắc, mang theo cái giá lạnh tê tái của vùng Biển Bắc. Devlin ngồi trong chiếc ghế bành bên cạnh lò sưởi trong phòng ngủ của Kat, một cuốn thơ của John Donne mở ra trong lòng anh. Khi Sebastian đang lật giở qua từng trang sách thì Kat bước tới đứng bên cạnh anh. Cô vòng tay qua vai anh.

“Chàng đang tìm gì thế?”, cô hỏi.

“Em nghe bài này nhé,” anh đáp, rồi bắt đầu cất giọng đọc.

“Đi hứng sao rơi

Ân ái với rễ sâm độc

Kể cho ta nơi thời gian thất lạc

Hay kẻ nào đã xẻ chân ác quỷ

Dạy ta nghe tiếng hát người cá

Hay giữ cho mình khỏi ngòi châm đố kỵ

Và kiếm tìm

Ngọn gió nào

Phụng sự cho bước tiến của chân tâm.

Nếu được sinh ra để thấy những cảnh lạ thường

Để nhìn thấu những thứ vô hình

Hãy vượt thời gian, qua hàng ngàn ngày đêm

Cho tới khi sương tuyết bạc đầu

Ngươi, khi trở lại, hãy kể cho ta

Mọi điều tuyệt diệu đã xảy đến với ngươi

Và thề rằng,

Không ở nơi đâu

Có một giai nhân chân thành, chung thủy

Nếu như ngươi tìm thấy, hãy cho ta biết

Một cuộc hành trình như thế sẽ rất ngọt ngào

Nhưng không, ta vẫn sẽ chẳng lên đường

Dù ở ngay nhà kế bên, chúng ta có thể chạm mặt

Dù nàng có thật, khi ngươi gặp nàng

Và sau cùng, khi ngươi viết nên lá thư này

Thì nàng

Vẫn sẽ

Phản bội vài kẻ khác, để chào đón ta.”

“Chà,” Kat lên tiếng. “Ông Donne không thích phụ nữ cho lắm, phải không chàng?”

Devlin mỉm cười. “Ông ấy là một mục sư. Đó là một trong những điều khủng khiếp của nghề này.”

Kat lùa những ngón tay thon vào những lọn tóc đen sau gáy Se- bastian, cảm nhận được sự căng thẳng chất chứa trong con người anh. “Chàng trai trẻ bị giết ở Kent tháng Tư vừa rồi…” cô bỏ lửng câu hỏi.

“Được phát hiện với một ngôi sao bằng giấy bồi trong miệng.”

“Lạy Chúa.” Kat đi vòng ra trước rồi ngồi thu mình trên tấm thảm dưới chân anh, hai tay cô đan vào nhau và đặt trên đầu gối anh, đầu cô hơi nghiêng để có thể nhìn vào gương mặt anh. “Tất cả chuyện đó có nghĩa là gì?”

Sebastian gấp cuốn sách lại rồi đặt nó sang một bên. “Ước sao ta biết được.”

Cô áp má vào chân anh. “Hãy kể cho em về ngày hôm nay của chàng.”

Anh kể cho cô bằng giọng đều đều, nhẹ nhàng. Khi anh kết thúc, cô nghiêng đầu và nói: ‘Ân ái với rễ sâm độc’. Đó là câu thơ thứ hai trong bài. Tại sao kẻ sát nhân lại bỏ qua một câu trong bài thơ mà rõ ràng hắn ta đã làm theo một cách cố ý?”

“Lovejoy nghĩ rằng chắc hẳn phải có một vụ án mạng tương tự xảy ra đâu đó trên nước Anh trong khoảng từ tháng tư tới tháng sáu, một vụ giết người mà ông ấy đơn giản là chưa nghe nói đến.”

“Nhưng chàng không nghĩ như vậy?”

“Ta cũng chẳng biết phải nghĩ như thế nào nữa.”

Cô ngồi thẳng lại, đôi tay lướt dọc theo đôi chân anh trong một chuyển động vô cùng dịu dàng. Quay đầu, cô nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Trong thoáng chốc, cô nghĩ về con trai vị mục sư ở Avery. Những câu thơ trong bài thơ của Donne trôi nổi, bồng bềnh trong đầu cô. Nhưng rồi ngay sau đó, mọi suy nghĩ của cô lại dồn về rắc rối mà cô đang phải đối mặt, với nỗi đe dọa từ Jarvis và cuộc gặp gỡ với O’Connell vào ngày mai.

Devlin vuốt tóc cô, tay anh ôm gọn cằm cô rồi nghiêng mặt cô về phía mình một lần nữa. “Đó là gì vậy em?” anh hỏi.

Cô giật mình bật cười rồi lắc đầu. “Ý chàng là gì?”

“Có điều gì đó đang khiến em phiền lòng. Điều gì đó em đang cố giấu ta.”

Cô đặt tay mình lên tay anh rồi nhấc lên để đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay ấy. Cô cố giữ giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười vẫn đọng trên môi. “Có phải chàng ám chỉ rằng em là một diễn viên tồi?”

“Ta ám chỉ rằng ta biết rõ em.”

“Chàng sao?” Cô nắm lấy tay anh và đặt nó lên ngực mình. “Thế tim em nói gì với chàng?”

Bàn tay anh siết chặt trên ngực cô, vuốt ve cô qua lớp vải mus- lin mỏng của chiếc váy. Cô nhìn thấy nỗi khát khao dâng lên trong mắt anh, rồi cô để hai mắt nhắm lại, đầu cô hơi ngửa ra sau khi cô hít vào lồng ngực một hơi thở nhanh, sung sướng.

Sebastian rời khỏi ghế, hai đầu gối tì lên tấm thảm bên cạnh cô, đôi môi nóng ấm của anh áp chặt vào phần da thịt nơi cổ cô. Đôi tay anh kiếm tìm dây buộc chiếc váy chiết eo cao của cô rồi nới lỏng nó. Anh tụt váy khỏi vai cô, cùng với lớp áo mỏng mặc bên trong.

Cặp môi cô đã chạm gần tới bờ môi anh, khát khao mãnh liệt. Áp chặt cơ thể trần trụi của mình vào cơ thể vẫn giấu sau lớp áo quần của anh, cô đẩy mọi suy nghĩ ra khỏi tâm trí, trừ điều này - người đàn ông này, tình yêu này, khoảnh khắc này - và cô dâng hiến bản thân mình hoàn toàn cho điều đó.

Một lát sau, cô nằm đó, cơ thể trần trụi nóng ấm trong vòng tay anh. Anh vuốt ve những đường nét trên gương mặt cô bằng một ngón tay mềm mại và nói: “Lấy ta nhé, Kat.”

Cảm giác đau đớn khiến lồng ngực cô nhói lên, nỗi đau đớn của khao khát và thèm muốn có thể không bao giờ nguôi ngoai. Nhưng cô là một diễn viên, vì vậy, cô hoàn toàn có thể nặn ra một nụ cười, ngay cả khi giọng cô nghe có vẻ hơi run. “Chàng biết vì sao em không thể mà.”

Anh chống một khuỷu tay, nhấc người lên, đôi mắt giận dữ sáng lên trong ánh lập lòe sắp tắt của ngọn lửa trong lò sưởi. “Bà bác của ta, Henrietta, lại vừa tìm một cô dâu thích hợp khác cho ta. Tiểu thư Julia gì gì đó.” Anh đan bàn tay mình vào tay cô rồi giữ giọng điệu nhẹ nhàng, mặc dù cô biết anh đang vô cùng nghiêm túc, “Nếu em thực lòng yêu ta, em sẽ cứu ta thoát khỏi mưu đồ hôn nhân do gia đình ta sắp đặt bằng cách tự gả mình cho ta.”

“Chàng cần một Tiểu thư Gì đó để lấy làm vợ.”

“Không. Ta cần em.”

“Em sẽ hủy hoại chàng.” Giọng cô như một lời thì thầm vỡ nát.

Anh luồn tay ra phía sau cô, kéo cô lại gần để anh có thể vùi gương mặt mình vào mái tóc cô. “Không,” anh lên tiếng, mọi biểu hiện của sự nhẹ nhàng đều biến mất khỏi giọng nói của anh. “Không có em trong cuộc đời này mới chính là điều hủy hoại ta.”