Chương 27
Sebastian ngắm nghía mình trong gương, rồi rướn người về trước để trát thêm chút tro vào mái tóc rồi uốn cong mái cho tới khi anh đạt được ngoại hình của một người đàn ông vừa chớm bạc đầu.
Anh mặc một chiếc áo choàng rõ ràng là chẳng thời trang chút nào và chiếc gi lê dày cộp được may theo kiểu sẽ khiến bác Henrietta tăng xông nếu chẳng may nhìn thấy vì chúng không đến từ những cửa hiệu thời trang thượng hạng của phố Bond mà đến từ một quầy bán quần áo cũ ở đường Rosemary. Từng có khoảng thời gian vẻ ngoài phong lưu, quý tộc và khối tài sản lớn đem đến cho Sebastian ưu thế quyết định. Nhưng cũng có những thời điểm thì đóng giả làm người khác lại phục vụ cho mục đích của anh tốt hơn.
Sebastian vừa thảy một con dao nhỏ nhưng rất sắc vào bao đựng giấu trong ống giày bên phải thì Tom lao vào phòng thay đồ, mang theo mùi của cơn mưa đang rập rình dọa sẽ đổ xuống thành phố suốt sáng nay.
“Có vài điều mà ngài có thể muốn biết về viên đại úy trong Đội Cận vệ Kỵ binh Hoàng gia. Đại úy Quail mà ngài đã yêu cầu em phải theo sát. Em nghĩ ông ta đang rơi vào cảnh nợ nần. Có vẻ như bà vợ đã dọa sẽ bỏ ông ta nếu ông ta không chịu dành nhiều thời gian hơn cho bà ấy. Và xem ra bà ấy thuộc kiểu người nói là làm nên ông ta dạo gần đây chỉ quanh quẩn ở nhà thôi.”
Sebastian vẫn để tâm vào việc thắt chiếc cà vạt sẫm màu. “Tiếp tục theo dõi việc này khi em có cơ hội. Không nghi ngờ gì nữa, ông ta đang giấu diếm điều gì đó. Ta chỉ không chắc là liệu nó có liên quan không thôi.”
Tom ngó nghiêng bộ trang phục lỗi thời của Sebastian. “Vậy cái này là gì thế?”
Sebastian chỉnh trang lại chiếc áo sơ mi vô cùng khiêm tốn của mình. “Greenwich.” Anh xoay người khỏi chiếc gương. “Em thấy sao nếu ta làm một chuyến du thuyền?”
“Đi nào,” Tom reo lên khe khẽ trong niềm phấn khích tột độ khi chiếc tàu chở hàng loại nhỏ lướt qua Tháp London và xa hơn nữa là bến cảng, qua những thương nhân đang đậu thuyền hàng san sát trên mặt nước với các thùng đựng đường và thuốc lá, thuốc nhuộm và cà phê. Tàu thuyền ken dày dưới bầu trời đầy mây.
Sebastian đứng ở thành tàu, cơn gió đẫm hơi ẩm mát lạnh thổi qua mặt anh khi anh ngắm nhìn cậu tiểu đồng nhảy phóc từ mạn này con tàu sang mạn kia, lắt léo né tránh những cuộn dây xoắn, những thùng hàng nằm rải rác và cả tá các hành khách cùng chuyến. Sebastian mỉm cười với chính mình. “Cháu tới Greenwich bao giờ chưa?”
Tom lắc đầu, đôi mắt mở to khi chiếc tàu lướt qua tòa nhà India House đồ sộ và sau đó là bến cảng, kho hàng của Công ty Giao dịch Tây Ấn trên Đảo Chó8*.
* Đảo Chó (Isle of Dogs) là một bán đảo trước đây thuộc East End của Luân Đôn, Anh; được bao quanh ba mặt (đông, tây và nam) bởi một trong đoạn uốn khúc lớn nhất của sông Thames. Đây là vùng thuộc Đại Luân Đôn.
“Có thể chúng ta sẽ đủ thời gian để ghé qua Dinh thự của Nữ hoàng và Học viện Hải quân, nếu em có hứng thú.”
“Và Đài Quan sát nữa chứ?”
Sebastian bật cười. “Và Đài Quan sát nữa.”
Tom nheo mắt nhìn lá cờ màu đỏ nâu đã bạc phếch bay phần phật trong gió. Con tàu này có kiểu cột buồm căng chéo, với buồm đỉnh phía trên buồm chính khổng lồ và buồm ở cột mũi cũng khổ lớn. Thiết kế dạng đuôi phẳng biến nó thành phương tiện di chuyển hoàn hảo giữa các dòng nước nông và nhánh hẹp của cửa sông Thames, nơi nó thường xuyên qua lại. “Kẻ mà ngài muốn em theo dõi - Thuyền trưởng Edward Bellamy ấy - ngài trông đợi sẽ tìm thấy điều gì?”
“Ta hi vọng tìm được điều gì đó có thể liên quan giữa thuyền trưởng hoặc con trai ông ấy với Carmichael, Stanton và Thornton.”
Tom nhăn mặt. “Có vẻ như chẳng liên quan gì. Một mục sư, một thuyền trưởng, một nhà băng và một nam tước?”
“Em sẽ ngạc nhiên khi biết những sợi dây liên kết có thể kết nối giữa người đàn ông này với người tiếp theo, thuộc đủ mọi tầng lớp trong xã hội. Hoặc một phụ nữ này với những phụ nữ khác.”
“Ngài muốn em sẽ nghe ngóng những điều tiếng về bà Bellamy khi em ở Greenwich? Nếu có một bà như vậy?”
Một câu thơ trong bài thơ của Donne chạy qua đầu Sebastian. Và thề rằng, không nơi đâu, có một giai nhân chân thành, chung thủy… Anh bỗng nhận ra mình đã ít chú ý tới những bà mẹ của các chàng trai trẻ bị sát hại: người vợ mới qua đời của Đức cha, Mary Thornton; Phu nhân Stanton, người đã năn nỉ con trai mình trở về sớm để tham dự bữa tiệc tối của bà và giờ thì đang bị hoảng loạn tới độ các bác sĩ buộc phải giữ bà bình tĩnh bằng thuốc an thần; và mẹ của Barclay Carmichael, con gái một hầu tước, người quan tâm tới nhu cầu của những người lao động cùng khổ và đã vận động chồng giới hạn giờ làm việc cho các lao động trẻ em tại các nhà máy và hầm mỏ do ông ta sở hữu. Anh đã tập trung tìm kiếm mối liên hệ giữa cha của các chàng trai trẻ đó. Tuy nhiên, mối liên hệ có thể dễ dàng nằm ở chính các bà mẹ nạn nhân?
Sebastian lại đứng dựa lưng vào thành tàu. “Ta nghĩ có thể đó là một ý hay.”