← Quay lại trang sách

Chương 28

Thuyền trưởng Edward Bellamy sống trong một ngôi nhà gỗ màu trắng, được trang trí bằng những cánh cửa chớp màu xanh lục sẫm và nằm lọt trong khuôn viên một khu vườn rộng hướng ra phía dòng sông.

Trong vai của một cảnh sát tên Simon Taylor đến từ Phố Bow, Sebastian bước lên bậc cấp dẫn vào cửa trước ngôi nhà và gõ cửa. Tiếng gõ cửa của anh được đáp lại bằng sự xuất hiện của một cô hầu tóc hoe trông không quá mười bốn hay mười lăm tuổi. Cô bé bắt đầu bằng việc phủ nhận sự hiện diện cả ông chủ lẫn bà chủ nhưng tỏ ra lưỡng lự lúc Sebastian ngả mũ và nói bằng giọng trịch thượng. “Ông Simon Taylor, đến từ Phố Bow. Làm ơn hãy thông báo giùm tôi.”

Cô hầu nhỏ mở to mắt rồi vội vã biến mất.

Thuyền trưởng Bellamy là một người đàn ông cao lớn, tầm hơn một mét tám và cực kỳ tráng kiện, dù đã hơn sáu mươi tuổi. Cuộc đời lênh đênh trên biển đã trao cho ông một gương mặt có nhiều nếp hằn sâu, in dấu gió sương và mái tóc màu nâu vàng lác đác điểm bạc. Nỗi đau đớn, thương tiếc tột cùng trước cái chết của con trai vẫn còn hiện nét choáng váng trên mọi đường nét khuôn mặt ông.

Thuyền trưởng Bellamy tiếp Sebastian trong căn phòng khách rộng rãi trông ra vườn và dòng sông phía xa. Ngồi cạnh ông là một phụ nữ nhỏ nhắn, nước da màu ô-liu, tóc màu đen và đôi mắt màu nâu dịu dàng, khuôn mặt xinh đẹp, không một nếp nhăn nhòa đi trong dòng nước mắt. Nhìn người phụ nữ ấy, ban đầu, Sebastian cho rằng đó là chị gái của chàng trai bị sát hại, nhưng thuyền trưởng Bellamy giới thiệu đó là vợ ông.

“Tôi thành thật xin lỗi vì đã mạo phiền tới ông bà vào thời điểm như thế này,” Sebastian nói trong lúc cúi mình xuống thấp để hôn lên tay bà Bellamy.

“Xin mời ngồi,” người phụ nữ lên tiếng, giọng Anh pha Bồ Đào Nha.

“Anh dùng rượu mạnh chứ?” Thuyền trưởng mời bằng một giọng cộc lốc rồi bật cái nút chai ra khỏi chiếc bình thon bằng pha lê đặt trên chiếc bàn gần đó.

Sebastian ngồi xuống chiếc ghế sofa duyên dáng phủ lụa sọc hai màu xanh lá cây và kem. “Cảm ơn ông, nhưng tôi không dùng.” Anh đưa mắt nhìn quanh phòng. Căn phòng được trang trí rất trang nhã với những chiếc bàn bằng gỗ gụ và tủ mặt kính chất đầy vật dụng, từ những bức họa bằng ngọc bích của Trung Quốc và những tượng tạc từ ngà voi tinh xảo tới thủy tinh Murano nổi tiếng của Venice. Thuyền trưởng Bellamy rõ ràng đã trở nên phát đạt nhờ những chuyến hành trình của mình.

“Viên cảnh sát có mặt ở nhà tôi sáng nay nói, sẽ có người tới,” Bellamy lên tiếng, rót rất nhiều rượu vào ly của mình. “Nhưng tôi phải thú nhận rằng tôi không nghĩ sẽ gặp anh sớm như vậy.”

“Phố Bow rất nôn nóng muốn biết rõ hơn về loạt án mạng khủng khiếp gần đây.”

Bellamy ngừng lại đôi chút với ly rượu đang đưa lên miệng nửa chừng. “Một loạt vụ án mạng? Anh đang nhắc tới những vụ giết người nào thế?”

“Vụ sát hại mới đây với nạn nhân là Barclay Carmichael và Dominic Stanton.”

Bellamy chậm rãi uống một ngụm rượu. Chẳng có nhiều biến chuyển về thần thái diễn ra trên gương mặt ông. “Điều gì khiến anh nghĩ cái chết của con trai tôi về mặt nào đó lại có liên quan tới cái chết của mấy chàng trai trẻ kia? Con trai tôi bị đâm trên bến cảng. Còn điều đã xảy ra với con trai nhà Carmichael và Stanton thì cực kỳ đáng ghê tởm.”

“Kẻ giết hại con trai ông đã để lại rễ sâm độc trong miệng cậu ấy. Stanton cũng được tìm thấy với móng guốc của một con dê, còn Carmichael là một trang bị xé ra từ cuốn nhật ký hải trình. Còn một chàng trai trẻ nữa, là sinh viên khoa thần học tại Đại học Cambridge tên Nicholas Thornton. Một ngôi sao bằng giấy bồi được tìm thấy trong miệng cậu ấy. Chúng tôi tin rằng cả bốn vụ án mạng này đều có liên quan theo một cách nào đó.”

Thuyền trưởng Bellamy nốc nốt phần rượu còn lại rồi quay sang rót thêm một ly nữa bằng một bàn tay không thực sự vững vàng. “Tôi có nghe nói về chuyện đã xảy ra với Carmichael và Stanton, nhưng không biết vụ của Thornton. Vụ đó xảy ra khi nào vậy?”

“Hồi tháng tư.”

“Và cậu ấy cũng bị xẻo thịt? Như những người khác?”

“Không hẳn như vậy. Một số cơ quan nội tạng của cậu ấy đã bị lấy đi.”

“Mãe de Deus9*,” bà Bellamy thì thầm khi đưa chiếc khăn tay viền đen lên môi.

* Đức Mẹ lòng lành (tiếng Bồ Đào Nha trong nguyên bản),

Sebastian quay sang bà. “Xin bà lượng thứ, thưa phu nhân. Nhưng tôi phải nói đến những chuyện này.”

“Tôi không hiểu,” bà Bellamy nói, nắm tay bà siết chặt quanh chiếc khăn tay. “Tất cả những chuyện này có nghĩa gì chứ?”

“Chúng tôi tin rằng những vật thể nhét trong miệng nạn nhân đều có liên quan tới một bài thơ của John Donne. ‘Đi hứng sao rơi’. Ông bà có biết bài thơ đó không?”

“Tôi biết,” thuyền trưởng Bellamy đáp. Ông đi về phía khung cửa sổ trông ra thảm cỏ xanh ở khu vườn trước nhà và con sông phía xa. “Nhưng tôi không hiểu những thứ này thì có liên quan gì tới con trai tôi?”

“Ông có quen biết Ngài Humphrey Carmichael hay Nam tước Alfred Stanton không?”

“Không.”

“Thế còn Đức cha William Thornton?”

Một sợi cơ giật lên trên khuôn hàm hẹp của thuyền trưởng. “Đó là ai?”

“Một mục sư ở Avery, hạt Kent. Cha của chàng trai bị giết hại đầu tiên.”

Thuyền trưởng Bellamy lắc đầu. “Không, tôi cũng không biết liệu Adrian có quen một trong số họ không. Nó mới chỉ là một thanh niên khi lần đầu đi biển. Anh biết đấy, là chuẩn úy hải quân trên tàu Victory.” Niềm tự hào của người cha sáng lên trong nỗi đau đớn trĩu nặng. “Đã chứng kiến vụ đụng độ với Nelson tại Trafalgar.”

“Tôi được biết tàu của cậu ấy neo lại bến cảng London chỉ trong tuần này.”

“Đúng thế. Vào thứ Hai.”

“Ông đã gặp cậu ấy chưa?”

“Ngay sau khi thằng bé cập cảng. Nó dẫn tôi đi tham quan tàu Cornwall một vòng. Họ chịu một số hư hại sau khi bắt một thương lái Mỹ đang cố chạy trốn khỏi vòng vây hồi tháng trước. Đó là lý do họ đưa tàu vào cảng.”

“Có phải ông gửi tin nhắn cho con trai tối hôm qua, đề nghị cậu ấy tới Greenwich không?”

Khuôn mặt Thuyền trưởng chùng xuống. “Không, tất nhiên là không. Tại sao? Thằng bé nhận được một tin nhắn như vậy sao?”

“Theo như chúng tôi biết là vậy. Mặc dù tờ giấy nhắn đó vẫn chưa được tìm ra.”

Sebastian quan sát Thuyền trưởng Bellamy lại đi rót thêm một ly rượu nữa. Ông bước đi với dáng điệu của một người đàn ông dù đang cầm vững ly rượu trong tay nhưng có những lúc đã uống khá nhiều.

“Ông sinh ra ở Greenwich phải không Thuyền trưởng Bellamy?”

Bellamy lắc đầu và đặt nút chai lên chiếc bình đựng rượu. “Gravesend. Cha tôi là thuyền trưởng vào thời của ông ấy. Rồi cả ông nội tôi nữa.”

“Điều gì khiến ông quyết định định cư tại Greenwich?”

“Người vợ đầu tiên của tôi là người Greenwich.”

“Bà ấy là mẹ của Adrian?”

“Đúng thế. Bà ấy qua đời đã được mười bốn năm rồi.”

Thời điểm đó chắc chắn ngay trước khi chàng James trẻ tuổi gia nhập Hải quân, Sebastian nghĩ. Anh nhìn người phụ nữ Bồ Đào Nha xinh đẹp, gợi cảm đang ngồi lặng lẽ, ánh mắt hướng về chồng mình và tự hỏi có phải việc tái hôn của Thuyền trưởng Bellamy đã diễn ra trước khi con trai ông gia nhập Hải quân.

“Ông có những người con khác không?”

“Một con gái nữa,” bà Bellamy khẽ đáp. Sebastian nhận ra, người phụ nữ ấy cũng đang theo dõi lượng rượu của chồng mình. Một cái nhíu mày xuất hiện trên trán bà. “Francesca. Con bé mười hai tuổi.”

“Bà đến từ Brazil,” anh tiếp lời, mỉm cười nhìn bà Bellamy.

Bà đáp lại nụ cười ấy một cách ngại ngùng. “ Vâng. Làm sao anh biết?”

“Tôi có thời gian phục vụ ở đó hồi còn trong quân ngũ.” Sebas- tian liếc nhìn lại Thuyền trưởng Bellamy. “Tôi được biết ông đã từng tới Nam Phi và Tây Ấn.”

“Rất thường xuyên. Và cả Trung Quốc, rồi Đông Ấn, châu Phi và Địa Trung Hải nữa. Còn rất ít nơi có bến cảng mà tôi chưa từng ghé.”

“Ông có ở Ấn Độ lâu không?” Sebastian đưa ra câu hỏi một cách rất tự nhiên.

Đôi mắt Bellamy nheo lại, rồi ông nhấp một ngụm rượu trước khi trả lời. “Rất nhiều lần. Tại sao anh lại hỏi như vậy?”

“Hành trình cuối cùng của ông ấy cũng là tới Ấn Độ,” vợ ông tiếp.

Cảm nhận được ánh mắt chồng đang nhìn mình chằm chằm, người phụ nữ tỏ ra ấp úng. “Năm năm trước,” bà nói bằng giọng rất khẽ.

“Tất cả những chuyện này đã gây căng thẳng khủng khiếp cho vợ tôi.” Thuyền trưởng Bellamy lại gần đứng bên vợ mình rồi đặt một tay lên vai bà. “Có thể chúng tôi sẽ tiếp tục cuộc trò chuyện này một lúc nào đó, được không ông Taylor?”

Sebastian bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Thuyền trưởng. “Vâng, tất nhiên rồi.” Sebastian đứng dậy. “Nhân viên của Phố Bow sẽ liên hệ lại với ông.” Và không nghi ngờ gì nữa, sẽ hỏi những câu hỏi rất khác, Sebastian nghĩ khi anh quay người rời khỏi phòng. “Xin chào, bà Bellamy.”

Được cô hầu nhỏ nét mặt đầy lo lắng dẫn ra cửa trước, Sebastian đi qua cánh cổng khu vườn thì bỗng cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình. Hơi nghiêng đầu ra sau, anh nhìn thấy một cặp mắt nâu to tròn được viền quanh bởi những lọn tóc đen. Một thiếu nữ đang lớn ngồi vắt vẻo trên một cành cây mập mạp của cây sồi xòe tán rộng mọc gần cánh cổng. Đôi chân da nâu bị trầy xước nhiều chỗ lắc lư từ bên dưới phần vạt rách của chiếc váy từng rất gọn gàng.

“Cháu chắc hẳn là Francesca,” anh lên tiếng, ngửa mặt lên nhìn cô bé. “Chào cháu.”

Cô bé nhìn anh chăm chút một chút và không hề cười. “Gilly nói chú đến từ Phố Bow.”

Gilly, Sebastian nghĩ, chắc hẳn là cô hầu gái tóc hoe, người đã ra mở cửa cho anh. “Đúng rồi cháu.” Anh thể hiện một điệu chào cúi đầu trịnh trọng. “Simon Taylor xin được phục vụ, quý cô Bellamy.”

Cô bé nhíu mày. “Sao chú biết cháu là con gái nhà Bellamy?”

“Chú là thám tử mà. Công việc của chú là biết những điều này.”

“Thế dùi cui của chú đâu?”

“Chú chỉ mang theo dùi cui khi truy đuổi tội phạm thôi.”

Cô bé xem xét lời giải thích này trong giây lát rồi có vẻ như thấy nó là thỏa đáng. “Có chuyện gì đó đã xảy ra với Adrian, phải không ạ?”

Sebastian cảm thấy một nỗi đau nhói lên trong ngực. Họ vẫn chưa nói cho cô bé biết. Làm thế nào họ lại không nói cho cô bé nhỉ?

“Chú e rằng đó là câu hỏi mà cháu phải tự đi hỏi cha mình thôi,” anh đáp.

“Cháu biết đúng là có chuyện rồi. Tàu của anh ấy đã cập cảng, vậy mà anh ấy vẫn chưa về nhà.”

“Adrian có thường về nhà khi tàu của cậu ấy cập cảng không?”

Cô bé gật đầu. “Anh ấy mang quà cho cháu.” Cô bé kéo sợi dây bạc từ bên dưới cổ áo viền đăng ten của chiếc váy lên. Đó là một sợi dây có treo biểu tượng một bàn tay được chạm khắc tinh xảo. Bàn tay của Fatima. “Anh ấy mua cho cháu cái này từ chuyến đi tới Bắc Phi.”

“Nhưng cậu ấy không mang quà gì cho cháu lần này sao?”

“Cháu không biết nữa. Cha không cho cháu đi cùng khi cha tới thăm Adrian.”

“Cha cháu có nói tại sao Adrian không về nhà không?”

“Cha nói Adrian phải ở lại trên tàu của anh ấy.”

“Ông ấy có nói tại sao không?”

Cô bé lắc đầu, những lọn tóc xoăn đung đưa trước mặt. “Chỉ như thế mới tốt hơn thì phải.”

Cô bé vội trượt khỏi cành cây rồi đứng trước mặt Sebastian, với cánh tay và cẳng chân gày gò và đôi mắt màu nâu to tròn. “Cháu đã thấy bà Clinton làm một vòng hoa màu đen. Anh ấy đã chết phải không ạ? Adrian đã chết.”

“Cháu chạy ra ngoài và trốn ở đây khi cháu nhìn thấy vòng hoa đó, phải không?”

Cô bé gật đầu. “Mẹ vẫn nghĩ cháu đang ở trong phòng.”

Nước mắt dâng lên trong đôi mắt to của cô bé, rồi một giọt lăn tràn qua mi, rơi xuống má. Sebastian nhìn cảnh ấy, cảm thấy bất lực, khi một giọt nước mắt nữa lại tràn qua mi, rớt xuống, rồi lại thêm một giọt khác.

“Chú có thực sự là một cảnh sát của Phố Bow không ạ?” cô bé hỏi bằng giọng khẽ khàng, đứt quãng.

“Không.”

“Nhưng chú sẽ tìm ra ai là kẻ giết Adrian, đúng không?”

“Sao cháu biết có kẻ nào đó đã giết Adrian?”

“Cháu biết chứ,” cô bé nói và Sebastian không hề nghi ngờ rằng bằng cách nào đó, cô bé biết đã có kẻ sát hại anh trai mình.