← Quay lại trang sách

Chương 29

Sebastian ngay lập tức chú ý tới gã đàn ông đó. Hắn đứng dựa một vai vào thân cây dẻ gần bờ sông, mặt quay sang hướng khác nên Sebastian chỉ nhìn thấy dáng nghiêng của khuôn mặt. Trẻ trung, tầm vóc trung bình, dáng người cân đối, hắn mặc một chiếc áo choàng màu ô-liu cài chéo, ve áo loe rộng, ống tay và vạt áo đuôi tôm dài. Chiếc áo chắc hẳn đến từ một hiệu may trên phố Bond. Nhưng Sebastian nghi ngờ chiếc áo, giống như chiếc mũ rộng vành và chiếc gi lê bằng da sáng bóng của gã đàn ông đó, đã trải qua một hoặc hai đời chủ trước khi đến với chủ nhân hiện tại.

Sebastian đã nhìn thấy gã đàn ông này trước đây, trong vô số hành khách trên chuyến tàu rời London. Lúc đó, Sebastian đã hơi chú ý đến hắn. Sebastian đóng cánh cổng nhà Bellamy sau lưng mình, mắt không hướng về phía gã đàn ông, rồi xoay người đi về phía dãy những ngôi nhà tuyệt đẹp xây từ thế kỷ 18, hình thành nên trái tim của Greenwich. Gã đàn ông mặc áo choàng màu ô-liu nấn ná thêm một lúc nữa, đứng trông ra khoảng rộng mênh mông của dòng sông. Rồi hắn rời khỏi chỗ đứng bên gốc cây để theo sau Sebastian ở một khoảng cách nhất định.

Ngày hôm đó mát lạnh và bầu trời phủ kín những đám mây trắng cao vời vợi. Sebastian rẽ vào công viên, ánh mắt anh lướt quanh khu đồi rợp bóng cây để tìm kiếm cậu tiểu đồng. Cuối cùng, anh cũng thấy Tom trong một đám đông trẻ con đang cười đùa rộn rã, túm tụm xem buổi trình diễn Punch và Judy. Tom cố nhìn thêm lần cuối những chú rối, rồi chạy về phía Sebastian, một khuỷu tay cong lên trời để giữ chặt lấy chiếc mũ đội đầu.

“Đi bộ cùng ta về phía đỉnh đồi,” Sebastian nói khi Tom lại gần. “Có một gã đang theo dõi chúng ta - không, đừng nhìn lại,” anh vội vã thêm vào khi đầu Tom hơi nghiêng về sau để xem kẻ đó là ai.

“Hắn ta là ai thế?”

“Ta không biết. Hắn theo chúng ta từ London.”

Lên đến đỉnh đồi, họ dừng lại để nhìn về phía dòng sông. Từ đây, hai người có thể thấy viên ngọc màu trắng được biết đến với tên gọi Dinh thự của Nữ hoàng và phía xa kia là tòa nhà oai nghiêm của Trường Hải quân Wren tọa lạc trên bờ sông. London là một dải đông đúc và rộng lớn trải dài về phía Tây, với những tháp nhọn và đỉnh chóp tòa nhà dựng lên san sát.

“Giờ em thấy hắn ta chưa?” Sebastian hỏi, mắt vẫn hướng về phía thành phố nơi xa.

“Rồi.”

“Em có để ý thấy hắn ta trước đó không, lúc em đang hỏi thăm mọi người trong thị trấn ấy?”

Tom lắc đầu. “Không.”

“Có biết được chuyện gì thú vị về Thuyền trưởng và bà Bella- my trong thời gian em đi do thám không?”

“Đi gì cơ?”

“Do thám. Là di chuyển hoặc đi điều tra bằng cách đi bộ ấy.”

“Ồ. Vâng, em nghe nói bà Bellamy này không phải mẹ đẻ của viên Đại úy đã chết. Bà ấy là vợ hai của Thuyền trưởng Bellamy. Người vợ đầu của ông ấy chết vì bệnh lao phổi đâu khoảng năm 97. Họ đang sống trong ngôi nhà của bà ấy. Nó thuộc về cha bà ấy.”

“Và hàng xóm nghi ngờ bà Bellamy mới chỉ vì bà ấy là người nước ngoài.”

Tom ngước nhìn lên với vẻ ngạc nhiên. “Làm sao ngài biết?”

“Đoán mò mà trúng thôi. Họ còn nói gì về bà ấy nữa không?”

“Không nhiều lắm, ngoại trừ việc Thuyền trưởng Bellamy phải lấy người thấp kém hơn mình.”

“Chỉ vì bà ấy đến từ Brazil?”

“Vì bà ấy không biết đọc hay biết viết.”

“Thật sao? Điều này thú vị đây.”

“Họ có một con gái nhỏ. Tên là Francesca. Có vẻ như viên Đại úy rất yêu chiều cô bé, cho dù cô bé đó là con lai.”

“Họ nói gì về viên Đại úy không?”

“Có vẻ như đó là một anh chàng từng rất được yêu mến. Người dân thị trấn không gặp anh ta nhiều kể từ khi anh ta gia nhập Hải quân.”

“Còn Thuyền trưởng Bellamy?”

“Em nghĩ rằng có một vài điều không hay về ông ấy mặc dù không ai dám đứng lên và nói ra điều đó. Ông ấy đã nghỉ hưu khoảng năm năm nay, kể từ khi ông ta mất con tàu cuối cùng của mình.”

Sebastian dồn hết mọi sự chú ý vào cậu tiểu đồng. “Thật sao? Chuyện gì đã xảy ra?”

“Gặp tai nạn trong một cơn bão. Đó là tàu của công ty Đông Ấn, tên là Harmony.” Tom liên tục đổi từ chân nọ sang chân kia, ánh mắt cậu bé hết chuyển từ gã đàn ông mặc áo choàng màu ô-liu lúc này đang xem buổi trình diễn Punch và Judy tới tháp canh song sinh của Dinh thự Nhà thiên văn học Flamsteed.

“Chúng ta sẽ làm gì với tên kia?”

“Cứ để hắn đi theo chúng ta tới Đài Quan sát, nếu hắn thích.” Đôi mắt Tom sáng lên đầy háo hức.

Hai người cùng quay người để đi xuống đồi, hướng về phía dinh thự xây dựng hồi thế kỷ 17 do chính Wren thiết kế. Sebastian hơi nheo mắt lại khi anh xem xét những đám mây báo hiệu cơn mưa lớn ở phía Tây. “Theo em gái nhỏ của Adrian Bellamy, viên Đại úy luôn tới thăm cô bé bất cứ khi nào cập cảng. Nhưng lần này, cậu ấy đã không về gặp em gái. Thay vào đó, Thuyền trưởng Bellamy tới gặp con trai ngay khi tàu vừa cập bến. Ta tự hỏi có phải Thuyền trưởng Bellamy đã không cảnh báo con trai không được rời tàu - và điều đó khiến cậu ấy gặp nguy hiểm tính mạng.”

“Nhưng Đại úy đã rời tàu.”

“Kẻ nào đó gửi cho cậu ấy một lời nhắn nói gia đình cần cậu ấy về.”

Tom vừa nhảy chân sáo vừa nói: “Có thể kẻ giết người đã chán ngấy việc cứ phải đi theo những quý ông trẻ tuổi này tới đủ mọi nơi rồi.”

“Có thể,” Sebastian đáp. “Hoặc cũng có thể hắn ta cảm thấy mình đang sắp hết thời gian.”

Gió thổi mạnh hơn khi họ lên tàu trong hành trình trở về sông Thames, những đám mây trĩu xuống thấp hơn, báo hiệu cơn mưa dữ dội. Dòng sông biến thành một cái vạc khổng lồ với những con sóng nhấp nhô, múa lượn khiến bọt nước bắn tung vào không trung và làm cho con tàu nhỏ, chỉ dài hơn hai mươi tư mét, chòng chành, ngả nghiêng ở nơi thả neo.

Tom lảo đảo đi trên chiếc cầu ván dẫn lên tàu, cười như nắc nẻ khi boong tàu nhô cao lên theo đợt sóng gần chạm tới mình, sau đó, lại sụp xuống rất nhanh. Trong lúc cậu bé lại nhảy nhót không ngừng khắp boong tàu, nói chuyện không ngừng nghỉ với những vị khách khác, với thuyền phó và khiến con chó trên tàu sủa váng lên đầy vui sướng, Sebastian đi lại đứng ở gần cánh cửa xuống hầm, gương mặt quay ra đón gió.

Gã đàn ông mặc áo ô-liu là một trong những hành khách cuối cùng lên tàu. Hắn tới ngồi ở phần đuôi tàu, cổ áo dựng lên để ngăn những cơn gió chứa đầy hơi ẩm đúng lúc thuyền phó tháo dây và con tàu nhổ neo, rời khỏi cầu tàu. Những cánh buồm nâu căng gió, đẩy con tàu đi thẳng về phía bầu trời xám xịt. Áo Choàng Ô-liu ngồi dạng hai chân ra để chống lại những cơn rung lắc dồn dập, khi lên khi xuống, của boong tàu, như một người từng trải qua nhiều thời gian lênh đênh trên biển.

Khoảng mười phút sau, Sebastian để ý thấy Tom bỗng dưng trở nên càng lúc càng im lặng. Miệng cậu bé trễ xuống, làn da bắt đầu chuyển màu xanh rớt. Sebastian kéo cậu bé lên từ phía sau một thùng hàng, nơi Tom tìm kiếm sự trú ẩn ở đó, rồi vừa dẫn đường, vừa đưa cậu bé về phía đầu tàu.

“Em cần không khí. Rất nhiều không khí. Không, đừng nhìn boong tàu. Hãy nhìn về phía chân trời ấy. Chọn một điểm ở nơi xa xôi đó và tập trung vào. Chẳng có gì khác so với việc lái một cỗ xe ngựa tròn thôi mà.”

“Em chẳng bao giờ muốn dạ dày trống không trong bất cứ cỗ xe nào cả,” Tom lên tiếng, lấy ống tay áo lau miệng.

Sebastian liếc nhìn nhanh về phía đuôi tàu. Áo Choàng Ô-liu vẫn ở đó, có vẻ hắn đang hoàn toàn tập trung vào con tàu Đông Ấn oai vệ, vừa mới rời nơi neo đậu và đang xuôi dòng.

“Còn bao lâu nữa?”, Tom hỏi bằng giọng khe khẽ, yếu ớt.

Sebastian đặt tay lên vai cậu bé rồi siết nhẹ. “Một lúc nữa thôi. Những tấm gỗ chắn gió bên mạn tàu cho phép nó nương theo hướng gió mà đi khá nhanh, nhưng nó vẫn ở vị trí thấp so với mặt nước. Hàng hóa quá nặng mà.”

Tom cất giọng rên rỉ.

Cậu bé thêm vài lần chịu trận trước sự rung lắc dữ dội của con tàu, nhưng vẫn kiên quyết đứng lại bên thành tàu, gương mặt nhăn nhó nhưng tỏ ra can trường cho tới khi con tàu va mạnh vào cầu tàu ở London. Không gian tràn ngập tiếng than thở của những vị khách chưa thể xuống tàu, giọng oang oang của phó tàu đang quát tháo ra lệnh, tiếng cọt kẹt của chiếc cầu ván đang được đẩy xuống từ giữa con tàu.

“Em có thể xuống bây giờ chứ?”, Tom hỏi.

Sebastian nhìn xuống đôi má xanh lét của cậu bé. “Em đi trước đi. Ta sẽ đi sau và để mắt tới anh bạn mặc áo choàng ô-liu. Cẩn thận khi đi trên cầu ván nhé. Bọt nước bắn lên làm nó trơn lắm đấy.”

Tom gật đầu, bước chân run rẩy khi cậu bé lảo đảo đi ra giữa tàu để vào bờ.

Sebastian lùi lại sau, để phần lớn hành khách trên tàu chen lấn đi qua anh. Anh biết cái “đuôi” mặc áo choàng ô-liu của mình cũng đang làm điều tương tự, tụt lại phía sau khi Sebastian di chuyển về phía chiếc cầu ván. Anh mới đi được một bước, rồi hai bước trên cầu ván thì cảm nhận được bàn tay vỗ mạnh trên vai mình.

“Hắn ta có một con dao,” Tom hét lên từ trên bờ.

Sebastian khuỵu một gối xuống rồi xoay người, bàn tay anh chạm gần tới cánh tay đang sải rộng ra của gã đàn ông rồi anh đẩy mạnh hắn sang bên. Mất thăng bằng, gã đàn ông chới với, chân hắn trượt đi trên mặt gỗ ướt át, con dao phát ra tiếng “cạch” khi rơi xuống.

Sebastian cứ để nguyên con dao ở đó rồi quay lưng lại. Trong một khoảnh khắc không thể nào quên, ánh mắt họ chạm nhau. Đôi mắt xám của gã trai trẻ mở to với nỗi kinh hoàng, như vừa chợt hiểu ra điều gì đó, hai cánh tay cuống quýt huơ trong không khí khi cố gắng giữ thăng bằng. Sebastian chồm lên, định chộp lấy hắn ta, nhưng đã quá trễ. Gã đàn ông ngã nhoài sang một bên cầu ván rồi lao mình vào khe nước hẹp giữa cầu tàu và thân tàu.

Không gian xôn xao tiếng cánh buồm phần phật căng gió, tiếng cọt kẹt của thân gỗ khi cơn gió chồm lên con tàu, đẩy nó xốc vào cầu tàu. Đầu gã đàn ông trồi lên trên mặt nước, đôi mắt hoang dại, cánh tay quẫy mạnh để tìm đường thoát. Thân tàu màu đen phủ lên hắn ta, đập mạnh hắn vào bờ kè bằng gỗ bằng một cú nghiền đau đớn khiến cầu tàu rung lên và chấm dứt tiếng thét của gã đàn ông.

“Chết tiệt,” Tom thì thầm.