← Quay lại trang sách

Chương 30

"Cuộc điều tra của cậu rõ ràng làm cho ai đó lo sợ,” Paul Gibson nói, lưng ngả ra ghế. Hai người ngồi trong một tiệm cà phê gần đường Mall. Màn sương buổi sáng đã trở lại, bao trùm khắp thành phố như một tấm chăn ẩm ướt và giá lạnh, báo hiệu sự kết thúc của những ngày hè êm dịu với ánh mặt trời mềm mại.

“Rõ là như thế,” Sebastian lên tiếng với một nụ cười gượng. “Câu hỏi đặt ra: đó là ai?”

Vị bác sĩ giải phẫu nhìn chằm chằm vào làn khói nóng tỏa lên từ tách cà phê của mình. “Cậu có chắc rằng vụ giết người mới nhất gần bờ sông có liên quan tới ba vụ kia? Cầu cảng là một nơi nguy hiểm mà.”

“Loại sát nhân bến cảng nào mà lại dành thời gian nhét rễ sâm độc vào miệng nạn nhân thay vì để tâm tới chuyện lột ví và đồng hồ của anh ta?”

“Cậu nói đúng. Nhưng cách thức giết người hoàn toàn khác. Hơn nữa lại không có hiện tượng rút cạn máu, không có dấu hiệu cắt xẻo trên thi thể nạn nhân.”

Sebastian rướn người về phía trước. “Cậu đã nói chuyện với bác sĩ thực hiện giải phẫu tử thi Bellamy chưa?”

Một nụ cười khe khẽ ánh lên nơi đôi mắt Gibson. “Tôi nghĩ cậu sẽ rất hứng thú đấy.”

“Và?”

“Vị bác sĩ được cảnh sát mời đến để tham khảo ý kiến chẳng tìm thấy gì khác ngoài vết dao đâm. Và tất nhiên là cả rễ sâm độc nữa.”

Sebastian nhíu mày. “Có thể tên sát nhân đã bị phá ngang khi hành sự. Ba chàng trai trẻ kia - gồm Thornton, Carmichael và Stanton - đều bị kẻ giết người bất ngờ làm phiền rồi bị đưa đi đâu đó để thực hiện hành vi sát hại. Nếu Bellamy cố kháng cự kẻ tấn công mình, tên sát nhân có thể bị buộc phải giết chết cậu ấy ngay tại trận. Hắn ta sẽ không thể làm trò cắt xẻo xác nạn nhân ở một nơi đông người qua lại như vậy. Vì thế, hắn đơn giản là bỏ rễ sâm độc vào miệng cậu ấy rồi chuồn mất.”

Tiếng bước chân nặng nề đang diễu qua khiến Sebastian quay đầu ra phía cửa sổ. Qua lớp cửa kính lớn, anh có thể thấy một tốp đàn ông bị ép đi lính đang diễu hành xuôi theo con phố để ra bến cảng cùng toán lính Hải quân Hoàng gia. Bị nhóm đi bắt lính kè kè bên cạnh, mấy người đàn ông đó trông có vẻ đủ mọi lứa tuổi, từ khoảng mười lăm tới năm mươi, khuôn mặt phờ phạc, u ám vì sợ hãi, cổ tay bị còng như những tên tội phạm.

“Những người đàn ông tội nghiệp,” Gibson lẩm bẩm trong miệng, khi dõi theo đoàn người cùng hướng nhìn với Sebastian. “Tôi chưa bao giờ thấy mấy gã không may đó mà không liên tưởng tới câu thơ trong bài ‘Rule, Britannia’. Cậu biết câu đó chứ… ‘Người Anh sẽ không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ làm nô lệ?’.”

Sebastian nín lặng bên tách cà phê của mình, trong khi Gibson bất ngờ nhoài người về trước, khuôn mặt sáng lên niềm hứng khởi.

“Bài thơ mà cậu đã nói với tôi, bài của Donne ấy. Nó ám chỉ một cuộc đời lênh đênh nay đây mai đó. Có thể viên Đại úy Adrian Bellamy này là chìa khóa cho toàn bộ vụ việc.”

Sebastian lắc đầu. “Chàng trai đó phiêu bạt trên biển suốt nửa cuộc đời, kể từ khi còn là một cậu trai trẻ. Mối liên hệ nào mà cậu ấy lại có thể có với ba chàng trai kia được? Không, tôi nghĩ câu trả lời nằm ở cha của những người bị giết - hoặc mẹ của họ.”

“Một phụ nữ không chung thủy?”

“Hoặc những người phụ nữ không chung thủy.”

Gibson lướt một ngón tay lên xuống bên ngoài tách cà phê đầy đăm chiêu. “Cậu nói Đức cha Thornton, Ngài Humphrey Carmichael và Thuyền trưởng Edward Bellamy đều đã từng đến Ấn Độ. Thế còn Nam tước Stanton?”

“Tôi vẫn chưa biết. Nhưng rõ ràng tất cả bọn họ đều đang giấu diếm điều gì đó. Và ít nhất một trong số họ có vẻ sẵn sàng giết chết tôi để che giấu bí mật đó.”

“Loại người nào lại tiếp tục che giấu điều bí mật có thể đẩy con cái mình vào nguy hiểm?”

“Đủ mọi loại người đều có thể làm thế, hoặc có vẻ là như thế.”

Gibson nhìn ra con phố, lúc này đã lại vắng vẻ dưới ánh đèn nhạt nhòa của buổi chiều đang tắt dần. “Đó chắc hẳn phải là một bí mật khủng khiếp,” anh nói trong lúc uống cạn tách cà phê. “Thực sự rất khủng khiếp.”

Sebastian đang đi bộ dọc đường Mall, hướng về phía văn phòng hành chính công trên Queen Square thì nhận thấy một chiếc xe ngựa thanh nhã kiểu thành phố đang chầm chậm đi sau mình. Liếc nhìn sang bên, Sebastian nhận ra gia huy của Charles, Huân tước Jarvis chạm khắc trên cánh cửa xe. Anh vẫn tiếp tục bước đi.

“Thưa ngài.” Một người hầu nhảy khỏi xe, vội vàng đuổi theo anh. “Ngài Devlin! Huân tước Jarvis muốn nói chuyện với ngài.”

Sebastian vẫn không dừng bước. “Nói với chủ nhân của anh rằng tôi không có hứng thú.”

Sebastian rẽ vào một góc phố. Anh biết cỗ xe ngựa cũng rẽ theo, rồi anh nghe thấy tiếng cửa xe hạ xuống. Giọng Huân tước Jar- vis khá trầm, nhưng Sebastian không khó khăn gì để nghe những lời ông ta nói qua âm thanh lóc cóc của vó ngựa và tiếng bánh xe ngang qua. “Ta biết về chuyến đi của cậu tới Greenwich. Ta biết Henry Lovejoy đã đề nghị cậu giúp giải quyết loạt án mạng kinh hoàng này, và ta cũng biết rằng Henry đã bị loại khỏi cuộc điều tra. Còn cậu thì rõ ràng vẫn quyết tâm tóm được tên sát nhân.”

Sebastian quay người, mặt đối mặt với ông ta. “Và?”

Jarvis nở nụ cười nham hiểm. “Và ta biết thứ có thể giúp cậu.”