← Quay lại trang sách

Chương 31

Hai người đứng đối diện nhau trong căn phòng trang nhã - phần mở rộng thêm từ thư viện của Huân tước Jarvis trong dinh thự rộng lớn tại Quảng trường Berkeley.

“Tại sao?” Sebastian cất tiếng hỏi. “Hứng thú của ngài trong chuyện này là gì vậy?”

Jarvis rút hộp đựng thuốc lá hít mạ vàng trong túi ra. “Mời cậu ngồi đã.”

“Cảm ơn ngài. Hứng thú của ngài trong chuyện này là gì vậy?” Sebastian lặp lại câu hỏi.

Jarvis mở nhẹ chiếc hộp bằng một ngón tay khéo léo. “Ta vừa đưa anh tới đây bởi vì ta quan tâm tới sự an nguy của con gái ta, Hero.”

“Tiểu thư Jarvis sao?” Câu trả lời khiến Sebastian kinh ngạc. “Cô ấy thì có liên quan gì tới chuyện này?”

Jarvis đưa một một cuộn thuốc lá lên mũi hít ngửi. “Ta từng có một người con trai tên là David. David nhỏ hơn Hero một tuổi.” Jarvis cất hộp thuốc lá đi rồi phủi bụi ở ngón tay. “Đó là một đứa trẻ kỳ lạ. Rất… mơ mộng. Khi lên tám, nó tuyên bố muốn trở thành một nhà thơ, nhưng trước năm mười tuổi, nó lại quyết định thích làm họa sĩ hơn.”

Sebastian quan sát đôi môi cong và đôi mắt ti hí của người đàn ông bệ vệ, nhưng không nói gì. Anh biết quá rõ cảm giác thế nào đối với một cậu con trai khi làm cha nó thất vọng, khi không bao giờ đáp ứng được kỳ vọng từ cha.

“Nó dành rất nhiều năm tại Oxford,” Javis tiếp tục. “Nhưng chẳng tìm thấy gì có thể níu giữ đam mê của nó. Sáu năm trước, ta gửi David tới chỗ em trai vợ ta, Sidney Spencer. Trung đoàn của Spencer ở Ấn Độ, và ta nghĩ trải nghiệm đó sẽ có ích cho con trai ta. Làm cho nó mạnh mẽ, gan góc hơn một chút.”

Sebastian ngồi thẳng lưng lên, sự chú ý của anh giờ đây đã dồn cả vào câu chuyện đang được kể. “Rồi sao nữa?”

“Khí hậu ở đó không hợp với David. Khi còn nhỏ, nó đã luôn ốm yếu, mặc dù theo ý ta thì mẹ và bà nó đã quá nâng niu, chiều chuộng thằng bé.” Quai hàm Jarvis bạnh ra. “Sau tám tháng, Spencer quyết định gửi trả thằng bé về nhà.”

Sebastian nghĩ anh biết phần tiếp theo của câu chuyện là gì. “Để tôi đoán nhé. Con tàu đó tên là Harmony và thuyền trưởng là Edward Bellamy.”

“Đúng vậy. Ban đầu mọi chuyện đều suôn sẻ. Nhưng ba ngày sau khi rời Cape Town, con tàu gặp một cơn bão rất mạnh, kéo dài nhiều ngày liền. Cánh buồm rách tơi tả thành nhiều mảnh, cột buồm bị thổi bay, thân tàu bị nứt gãy và rò rỉ nghiêm trọng. Thuyền trưởng Bellamy đã chuẩn bị cho rời tàu. Nhưng phần lớn thuyền cứu hộ của tàu đều bị mất trong cơn bão. Nhận ra rằng không có đủ chỗ cho toàn bộ những người còn sống, thủy thủ đoàn đã làm một cuộc nổi dậy.”

“Và lấy đi số thuyền cứu hộ còn lại?”

Jarvis gật đầu. “Cùng với phần lớn lương thực và nước uống. Thuyền trưởng, trợ lý của ông ta và hành khách bị bỏ lại cho tới chết.”

“Vậy chuyện gì đã xảy ra?”

Jarvis đi đến đứng bên cạnh lò sưởi trống không, một tay tì lên mặt lò sưởi. “Con tàu đã không chìm. Thuyền trưởng và mấy trợ lý của ông ta đã xoay sở để dựng lên một cột buồm và cánh buồm tạm, nhưng không dùng được. Con tàu vì thế không thể di chuyển.”

“Mất bao lâu tới lúc đồ ăn và thức uống cạn kiệt?”

“Không lâu lắm. Họ chỉ còn cách cái chết một hoặc hai ngày thì được một tàu khu trục nhỏ của hải quân tình cờ đi ngang qua và cứu họ. Đó là tàu HMS Sovereign.”

“Còn con trai ngài?”

Jarvis nghiêng đầu, nhìn chăm chăm vào lò sưởi trống. “David bị thương trong cuộc binh biến. Nó qua đời chỉ vài giờ sau khi được cứu.”

Sebastian quan sát khuôn mặt nghiêng, bị che khuất một nửa của người đàn ông quyền cao chức trọng. Nỗi đau đớn, tiếc thương của ông ta là thật. Tuy nhiên, đối với người đàn ông này, mọi thứ có vẻ không được như vẻ ngoài. “Tôi hiểu mối liên hệ với Adrian Bella- my. Nhưng chuyện này có liên quan gì tới vụ án mạng của Dominic Stanton, Barclay Carmichael và Nicholas Thornton chứ?”

Jarvis ngẩng đầu lên. “Ta không biết Thornton, nhưng Nam tước Stanton và Humphrey Carmichael đều là hành khách trên con tàu Harmony.”

Sebastian nhíu mày. Khi anh hỏi Thuyền trưởng Bellamy rằng ông ta có biết Stanton hay Carmichael hay không. Thuyền trưởng đã trả lời “không”

“Ngài chắc chứ?”

“Tất nhiên ta chắc chắn. Cả hai người đó đều ra làm chứng trong phiên tòa xét xử những kẻ nổi dậy.”

“Thủy thủ đoàn đã bị bắt?”

“Bị bắt và bị treo cổ. Bốn năm trước. Phiên tòa đã gây ra một vụ náo động.”

Mắt Sebastian hơi nheo lại. Bốn năm trước, anh vẫn đang phục vụ trong Quân đội trên chiến trường Lục địa. “Điều gì khiến ngài nghĩ Tiểu thư Jarvis đang gặp nguy hiểm? Ngài không ở trên con tàu đó mà là em trai cô ấy.”

“Thuyền trưởng Bellamy, Humphrey hay Nam tước Stanton cũng đâu bị thiệt mạng, mà chính là con trai họ. David không có con trai, nhưng Hero là chị gái nó.”

Từ đường phố bên ngoài vang lên tiếng rao của một người sửa đồ dạo. “Sửa ghế nào! Ghế cũ đem sửa nào!”

“Làm thế nào ngài biết tôi quan tâm tới những vụ giết người này?”

“Ta biết,” Jarvis đáp lại một cách ngắn gọn.

Sebastian quay người về phía cửa ra vào. “Vậy tôi gợi ý ngài nên rút mấy tên gián điệp của ngài khỏi đường phố và lệnh cho bọn họ bảo vệ con gái mình. Chúc ngài một ngày tốt lành.”

Sebastian nghĩ Jarvis sẽ ngăn anh lại. Nhưng ông ta không làm thế. Nhưng rồi Sebastian chợt nhận ra, người đàn ông quyền lực này có thể đã nói mọi điều ông ta định nói: quyết định cuối cùng thuộc về Sebastian, muốn sử dụng thông tin ông ta cung cấp hay không là tùy ở lựa chọn của anh.

Lúc đang băng ngang qua hành lang thì Sebastian chạm trán Tiểu thư Jarvis. Đó là một phụ nữ cao với mái tóc màu nâu giản dị, đôi mắt xám luôn nhìn thẳng và cái mũi khoằm giống cha. Nếu từng có một phụ nữ nào có thể tự bảo vệ mình thì Sebastian luôn nghĩ rằng đó chính là cô con gái ghê gớm của ngài Jarvis.

“Lạy Chúa!” Tiểu thư Jarvis thốt lên, dừng bước ngay trước mặt Sebastian. “Anh làm gì ở đây vậy?” Cô gái nghiêng đầu, làm điệu bộ săm soi anh. “Và không thấy súng hay dao.”

Lần đầu tiên chạm mặt ở đây, trong dinh thự của cha cô, anh đã cầm một khẩu súng chĩa vào đầu Hero và bắt cóc cô. Anh ngửa hai bàn tay trống không ra rồi nhe răng ra cười với cô. “Không có gì cả.”

Nụ cười ấy đã không được đáp lại. Đôi mắt thông minh sắc sảo của cô gái nheo lại. “Thế anh đang làm gì ở đây?”

“Tôi cho rằng cô nên hỏi cha mình.”

“Tôi tin là mình sẽ làm thế.” Tiểu thư Jarvis hướng về phía cánh cửa thư viện, dừng lại chỉ để nói qua vai, “Ồ. Làm ơn hãy cố kiềm chế mong muốn bắt cóc bất cứ người hầu nào trên đường anh ra khỏi đây, được chứ?”