Chương 33
Thư năm, ngày 19 tháng 9 năm 1811
Sebastian chần chừ đứng trong bóng râm mát lạnh buổi sáng của những mái vòm cổ xưa, ánh mắt xanh hướng về phía một quý bà đang múc canh ra bát bày trên một chiếc bàn ở góc cuối khoảng sân phía trong.Những người nghèo khổ, đói khát của thành phố hối hả lướt qua anh, thân hình gầy guộc được bọc trong những tấm vải bẩn thỉu, rách rưới, khuôn mặt họ u sầu, tuyệt vọng. Mùi của những cơ thể không tắm gội, của bệnh tật và cái chết đang chực chờ ập xuống trộn lẫn với mùi nhớp nhúa, lạnh lẽo trần tục của những khối đá cũ mòn xung quanh họ. Từng có thời, trước khi Vua Henry VIII săm soi con mắt thèm thuồng lên sự giàu sang của giáo hội, nơi đây từng là hành lang của một tu viện đồ sộ. Giờ thì nó đã bị phá hủy tới một nửa và được dùng làm trung tâm cứu tế ngoài trời - thực ra chỉ là một phần trong hệ thống khổng lồ nhưng thiếu tương xứng một cách thảm hại - của các quỹ từ thiện tư nhân vốn đang phải nỗ lực để giảm bớt những chịu đựng khổ sở nhất của tầng lớp đói nghèo ngày một tăng ở London.
Một cô gái trẻ ôm chặt đứa con đang khóc nhèo nhẽo của mình nhìn Sebastian một cách tò mò, nhưng anh vẫn giữ ánh mắt tập trung về phía quý bà đang lặng lẽ phân phát canh: Phu nhân Carmichael. Một phụ nữ cao, rất gầy ở độ tuổi ngoài bốn mươi. Bà khoác một chiếc tạp dề màu đen giản dị buộc quanh bộ đầm mặc đi phố tuyệt đẹp cũng màu đen đơn điệu, bởi bà đang trong tâm trạng đau đớn tột cùng. Bên dưới chiếc mũ đen đơn giản che đi mái tóc đen đã điểm nhiều sợi bạc, gương mặt bà trông u buồn, hốc hác trong khi những người đàn ông và phụ nữ túm tụm rất đông quanh bà, siết chặt trong tay những chiếc bát vỡ, bát mẻ một cách đầy hào hứng và mong chờ.
Sebastian từng biết những phụ nữ khác luôn tận tâm cống hiến cho công việc từ thiện. Phần lớn đều tỏ ra hạ cố một cách đáng khinh và tự cho rằng mình hiểu đúng về lòng nhân từ - là thứ phải phô trương, phải khiến người khác biết tới. Nhưng Phu nhân Carmichael không phải người như vậy. Bà làm từ thiện với lòng bao dung thầm lặng, khiến Sebastian nhớ tới những bà xơ mà anh đã gặp trên Bán đảo Iberian và ở Italy. Bà hào phóng và rộng rãi trong những lời nói đi kèm nụ cười để động viên, khích lệ cũng như trong từng thìa canh đầy của mình. Nhưng bà không gây ấn tượng với Sebastian là một phụ nữ dịu dàng hay mềm mỏng. Ở bà toát lên sự cứng cỏi, cùng với đó là sự điềm tĩnh, tự chủ, giúp bà trở thành một phụ nữ mạnh mẽ và dữ dội.
Sebastian vẫn nán lại chỗ đang đứng, cứ thế quan sát người phụ nữ, cho tới khi bát canh cuối cùng được phát và đám đông bắt đầu thưa dần. Chỉ khi đó, anh mới bước lên phía trước.
“Phu nhân Carmichael phải không ạ?”
Nghe tiếng nói, bà quay người lại, dò xét, đánh giá chàng trai đang đứng trước mặt mình bằng ánh mắt. Anh có cái ấn tượng mà bà đã biết về anh, khi anh quan sát bà trong bóng râm đằng xa. “Vâng?”
Sebastian chạm đầu ngón tay vào vành mũ. “Tôi là Devlin. Tôi muốn nói chuyện với bà một lát, liệu có phiền?”
Xét cái cách Ngài Humphrey Carmichael từng phản ứng, Se- bastian biết anh đang có cơ hội khẳng định bản thân mình với phu nhân Carmichael. Bà tiếp tục nhìn anh một cách chăm chú thêm một lúc nữa, rồi mới lên tiếng: “Cậu muốn nói chuyện với tôi về con trai tôi.” Đây không phải một câu hỏi.
“Vâng.”
Bà hít vào một hơi thật sâu, khiến hai cánh mũi rung nhẹ lên, rồi gật đầu một cách cương quyết. “Được thôi.”
Phu nhân đi về phía người hầu để tiếp tục thu dọn những đồ mang tới, rồi quay ra đi bộ với Sebastian bên dưới hành lang mái vòm cổ xưa.
“Tại sao cậu lại để mình tham gia vào chuyện này? Điều gì khiến một quý ông trẻ tuổi, giàu có tham gia điều tra án mạng? Hừm? Sự tò mò bệnh hoạn? Sự ngạo mạn, kiêu căng? Hay chỉ đơn giản là do quá buồn chán?”
“Sự thực thì đó là do yêu cầu của một người bạn.”
Bà nhìn sang anh, một bên mày nhướng lên thắc mắc. “Ngài Henry Lovejoy,” Sebastian đáp.
“À, tôi biết rồi. Nhưng theo như tôi được biết, Phố Bow đã đảm nhận việc điều tra. Và cậu thì vẫn không chịu lùi bước. Đó không phải là sự ngạo mạn hay sao?”
Sebastian thấy mình đang khẽ mỉm cười. “Tôi cho rằng ở một khía cạnh nào đó thì đúng là như vậy. Nhưng đó chỉ là một phần thôi.”
“Thế còn những phần khác là gì? Đừng nói với tôi rằng đó là khao khát nhìn thấy công lý được thực thi. Có rất ít công bằng trên thế giới này, và cậu biết rõ điều đó.”
“Có thể. Nhưng tôi không thể cho phép điều tương tự tiếp diễn, nếu tôi có thể ngăn chặn nó.”
Một lần nữa, đôi mày phu nhân lại nhướng lên tỏ vẻ ngạc nhiên. “Cậu nghĩ rằng cậu có thể ngăn chặn nó?”
“Tôi có thể thử.”
Một thoáng rung động có thể là sự thích thú làm dịu đi đường nét dữ dội trên đôi môi phu nhân, rồi tan biến rất nhanh. “Vậy cậu đã phát hiện ra điều gì rồi phải không chàng trai trẻ?”
“Tôi nghĩ là vậy, vâng, đúng là vậy.” Sebatian ngắm nghía khuôn mặt nhìn nghiêng thanh tú của Phu nhân Carmichael. “Bà có tình cờ đi cùng Ngài Humphrey trong chuyến đi tới Ấn Độ năm năm trước không?”
“Ấn Độ?” Phu nhân xoay người, đứng đối diện với Sebastian, lớp váy màu đen trong bộ tang phục xoay tròn mềm mại quanh bà. “Cái gì ở Ấn Độ có liên quan tới cái chết của con trai tôi?”
“Ngài Humphrey và Nam tước Stanton đều là những hành khách trở về từ chuyến tàu mang tên Harmony do Edward Bellamy làm thuyền trưởng.”
Anh quan sát đôi môi Phu nhân hơi hé mở, để hít vào một hơi thật nhanh. “Cậu nghĩ đó là mối liên hệ giữa cái chết của Dominic Stanton và con trai tôi? Con tàu Harmony đó?”
“Nếu dựa trên những gì đã xảy ra với Adrian Bellamy tối hôm thứ Ba, thì đúng là vậy.”
Phu nhân đưa một cánh tay lên, rồi áp ngón tay vào môi. “Ý cậu là chàng Đại úy hải quân trẻ tuổi bị giết trên bến cảng? Đó là con trai Thuyền trưởng Bellamy?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng thi thể cậu ấy không…” Giọng bà trở nên xa xăm.
“Không hề. Nhưng dù sao, vẫn có bằng chứng cho thấy cái chết của cậu ấy có liên quan. Bà có phải là hành khách trên chuyến tàu đó không?”
Phu nhân lắc đầu. “Không. Có đôi lần tôi cũng đi cùng chồng tôi, nhưng ơn Trời, không phải trên chuyến tàu đó.” Bà quay người lại rồi tiếp tục bước đi, đế giày mềm của bà tạo thành những thanh âm khe khẽ trên nền đá cũ nát. “Cậu đã nghe về những chuyện xảy ra với họ?”
“Vâng.”
“Ông Humphrey bị ốm suốt nhiều tháng trời sau khi trở về. Đôi khi tôi nghĩ ông ấy sẽ không bao giờ hoàn toàn bình phục trở lại sau vụ việc kinh khủng đó.”
“Bà có biết ai khác, ngoài chồng và Nam tước Stanton, có mặt trên con tàu đó không?”
Phu nhân tỏ ra lưỡng lự, cặp lông mày nhíu lại, tạo thành một rãnh sâu trên trán, đầy vẻ đăm chiêu. Rồi bà lắc đầu. “Không. Có khoảng sáu hay bảy người khác, nhưng tôi không nhớ tên bọn họ.”
“Một trong số đó có phải là mục sư không?”
“Thực tế thì đúng là vậy. Một nhà truyền đạo và vợ ông ấy trở về sau một vài năm sống tại Ấn Độ. Tôi nhớ vì ông ta đã làm phiền ông Humphrey rất nhiều.” Ánh mắt bà lướt nhẹ sang Sebastian. “Sao cậu hỏi thế?”
“Có một chàng trai trẻ cũng bị sát hại ở hạt Kent vào lễ Phục sinh vừa rồi, ở thị trấn Avery. Đó là con trai của một Đức cha tên William Thornton.”
“Và Đức cha Thornton này cũng có mặt trên tàu Harmony?”
“Tôi không biết chắc, nhưng tôi nghi là vậy, vâng đúng là vậy. Tôi biết rõ rằng ông ấy và vợ đã sống vài năm trong một nhiệm vụ truyền đạo ở Ấn Độ.”
Hai người bước tiếp trong im lặng, bước chân họ vang vọng trên hành lang lát đá. Cuối cùng, Phu nhân lên tiếng: “Điều đó chẳng có nghĩa gì. Tại sao ai đó lại đi giết con của các hành khách trên tàu Harmony?”
“Ai đó muốn trả thù, có thể như vậy.”
“Trả thù vì cái gì chứ?”
Sebastian nhìn vào mắt Phu nhân Carmichael, và bầu không khí giữa họ như đang rạn vỡ với tất cả những điều còn lại chưa thốt nên lời. Những người đàn ông và phụ nữ đói khát, tuyệt vọng trên tàu Harmony lúc đó có thể đã giữ bí mật của họ đằng đẵng năm năm qua, nhưng không thể trốn thoát được những ẩn ý, ám chỉ để lại từ những thi thể bị cắt xẻo của chính con trai họ.
Đôi mắt Phu nhân Carmichael mở to. Bà lắc đầu một cách dữ dội, cổ họng nghẹn lại như thể bà bị buộc phải nuốt vào trong một cơn giận đang tuôn trào. “Không. Cậu lầm rồi. Không có thứ gì như thế đã xảy ra trên tàu.”
“Bà có thể cam đoan không?”
Giọng nói của Phu nhân run run vì xúc động. “Chồng tôi là một người đàn ông cứng rắn, cậu Devlin ạ. Một người đàn ông cứng rắn và tài giỏi, người có thể trở nên tàn bạo trong công việc kinh doanh nếu cần phải thế. Nhưng chỉ trong kinh doanh thôi. Ông ấy có thể chưa từng làm cái việc mà cậu đang ám chỉ. Chưa bao giờ.”
Sebastian đưa mắt nhìn quanh dãy hành lang tu viện đã bị phá hủy một nửa, giờ đây, đang rất tĩnh lặng. Tất cả gợi nhắc về một nơi từng là cộng đồng vô cùng thịnh vượng. “Phần lớn chúng ta có thể nghĩ rằng chúng ta sẽ không bao giờ làm một việc như vậy,” anh nói. “Nhưng khi đối mặt với sự lựa chọn tàn khốc, giữa làm việc đó và cái chết, tôi nghi ngờ rằng tất cả chúng ta đều ngạc nhiên một cách giận dữ rằng chỉ có rất ít người chọn cái chết.”
“Cậu lầm rồi,” Phu nhân lặp lại câu nói. Nhưng lần này, bà không nhìn vào anh nữa và Sebastian ngờ rằng những lời ấy được quý bà đó thốt ra trong một nỗ lực yếu ớt để tự thuyết phục bản thân mình.