Chương 34
Kat ngồi bên chiếc bàn viết nhỏ nhắn, duyên dáng trong căn phòng đón ánh sáng mặt trời, cố gắng thảo ra một mẩu giấy nhắn ngắn gọn cho người đàn ông Ireland, Aiden O’Connell, thì nghe giọng nói trầm ấm của Devlin vang lên từ hành lang bên dưới, hòa lẫn với âm điệu rời rạc của cô người hầu, Elspeth. Nhanh chóng giấu mảnh giấy nhắn đi, Kat đứng lên và xoay người lại đúng lúc Sebastian bước vào phòng.
Anh vận chiếc quần ống túm dành cho kỵ sĩ bằng da hoẵng và đôi ủng cao cổ, mang theo mình hương vị mát lạnh, sảng khoái của buổi sáng tháng Chín. Anh kéo cô về phía mình, trao một nụ hôn nhanh rồi nói: “Đi cưỡi ngựa cùng ta trong công viên nhé.”
Cô ôm anh trong một khoảnh khắc tưởng như quá dài, rồi bật cười. “Em có mặc đồ cưỡi ngựa đâu chàng.”
“Vậy em thay đồ đi.” Anh chạm ngón tay mình vào má cô, biểu cảm của anh đột nhiên trở nên nghiêm trọng một cách bất ngờ. “Ta không gặp em vài ngày rồi, và khi gặp lại, ta thấy em rất… căng thẳng.”
Sự thôi thúc muốn tiết lộ sự thật với anh dâng lên trong lòng cô, nóng bỏng và khát khao. Nhưng thậm chí còn hơn cả nỗi sợ Jarvis, cô nhận ra mình còn sợ nhìn thấy ánh tình yêu trong mắt Devlin chuyển sang thù ghét. Và vì thế, cô giữ im lặng, mặc dù mong muốn chia sẻ, tâm sự với anh vẫn còn đó, để lại trong lòng cô nỗi đau đớn vừa cay đắng vừa ngọt ngào.
Cô áp môi mình vào môi anh rồi bằng cách nào đó, cố gắng nở một nụ cười. “Cho em mười lăm phút nhé.”
“Mười lăm phút cơ à?” Anh nói với sự ngờ vực cường điệu rồi giơ hai tay lên trời để đón lấy cú đấm tinh nghịch của cô.
Khoảng nửa tiếng sau, hai người đã sóng đôi qua những con phố London, anh nói với cô về Thuyền trưởng Bellamy, cô vợ trẻ người Brazil xinh đẹp của ông ta và bé Francesca. Kat cảm thấy nhói lên cảm giác sợ hãi khi anh kể với cô về vụ sát hại bằng dao bên bờ sông Thames. Và cả khi anh nhắc lại cuộc gặp gỡ tối qua với Huân tước Charles Jarvis.
Cô lắng nghe anh trong im lặng. “Vậy chàng tin ông ta chứ?” Cô hỏi khi Devlin kết thúc.
Anh nhìn cô, một cái nhíu mày nhẹ xuất hiện trên vầng trán. “Ngài Henry đã kiểm tra mọi chi tiết về con tàu đó. Nhưng đúng vậy, ta tin ông ta. Nó đơn giản là rất khớp với các tình tiết khác. Ta cho rằng thậm chí cả Jarvis cũng có lúc phải nói sự thật.”
Cô tạo nên một âm thanh khiếm nhã từ sâu trong cổ họng. “Mà không có một động cơ ẩn đằng sau sao? Không bao giờ.”
Cô bối rối biết anh đang nhìn mình khi họ đi qua cánh cổng công viên và cưỡi ngựa trong lặng im một lúc. Cô có thể mê hoặc cả thành London từ trên sân khấu, nhưng cô không thể dối gạt người đàn ông này.
Sebastian lên tiếng. “Tại sao em không nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra?”
Cô đắn do không biết có nên thử bật cười để né tránh câu hỏi đó hay không nhưng rồi nhận thấy, cô sẽ chẳng bao giờ thuyết phục được anh. Buộc mình phải đối diện với đôi mắt chăm chăm ánh vàng dữ dội của anh, cô nói bằng giọng miễn cưỡng, nhỏ nhẹ. “Em xin lỗi, em không thể nói về chuyện đó.”
Anh tiếp tục không rời mắt khỏi cô, gương mặt anh toát lên nỗi lo lắng. Nhưng anh không nói thêm gì nữa.
Cô quay mặt đi, sự chú ý của cô hướng vào một người đàn ông nhỏ thó, đội chiếc mũ tròn và cặp kính đang vội vã tiến về phía họ từ phía bên kia công viên.
Khi thấy cô, ông ta giơ một tay lên, cố gắng thu hút sự chú ý của hai người một cách dè dặt.
Devlin ghìm cương ngựa, hai chân đung đưa hai bên.
“Thưa ngài,” Ngài Henry Lovejoy lên tiếng khi đứng trước mặt họ. Xoay người, ông hơi cúi mình chào Kat, cung cách khá kỳ quặc. “Cô Boleyn. Tôi xin lỗi vì đã chen ngang. Cậu tiểu đồng của ngài cho tôi biết tôi có thể tìm ngài ở đây, và tôi nghĩ ngài có thể hứng thú khi biết rằng tôi vừa đến Ủy ban Thương mại về.”
“Và?” Devlin nói.
“Tài liệu lưu trữ về cuộc điều tra thiệt hại trên tàu Harmony có vẻ đã biến mất. Tay thư ký cam đoan với tôi chắc là họ chỉ để nhầm chỗ thôi, rồi anh ta tiến hành một vụ tìm kiếm kỹ lưỡng, nhưng rất lạ. Cực kỳ lạ lùng.”
Kat nghe thấy Devlin bật lên một tiếng chửi thề khe khẽ. “Ông nghĩ rằng có ai đó đã lấy đi những tài liệu ấy?” Cô hỏi.
“Chắc chắn là không,” Ngài Henry đáp. Kéo vạt áo choàng, vị chánh thẩm rút ra một tập giấy. “Tuy nhiên, tôi vẫn có thể xác định tên người sở hữu của cả con tàu và các kiện hàng.”
“Con tàu đó chở gì vậy?” Devlin hỏi trong lúc đón lấy tập giấy.
“Trà. Trong một nỗ lực để ngăn chặn nhóm nổi dậy, Thuyền trưởng Bellamy buộc phải cho phép thủy thủ đoàn ném toàn bộ kiện hàng đi, nhằm trì hoãn việc con tàu chìm xuống. Chủ số hàng trên, một ông tên Wesley Oldfield, đã bị phá sản. Phá sản hoàn toàn. Hiện ông ấy đang bị giam trong nhà tù dành cho những người không thể trả nợ được, ở Marshalsea.”
“Điều này thú vị đây,” Devlin nhìn xuống tập giấy trong tay rồi nở một nụ cười tinh quái.
“Đó là gì thế?” Kat hỏi trong lúc quan sát anh.
Devlin đưa tập giấy cho cô. “Chủ nhân của con tàu. Đó là Russell Yates.”
Ngài Henry hắng giọng. “Ngài biết ông Yates sao?”
“Đó là một nhân vật tiếng tăm ở khu West End,” Kat nói. “Ông ta từng là một tên cướp biển.”
“Một tên cướp biển?”
Cô mỉm cười. “À, từng là một chủ tàu lùng. Ông ta là con trai thứ của một quý ông vùng Đông Anglian nhưng sống trên biển từ khi còn là một cậu bé và trở về nhà khi đã là một người đàn ông giàu có. Ông ta vẫn còn đeo một chiếc khuyên vàng ở một bên tai và nói chuyện đúng kiểu cướp biển. Giới thượng lưu hẳn là đã bị sốc, nhưng vẫn bao dung với Yates bởi vì… Chà, bởi vì đó là Yates, và ông ta được nuôi dạy để trở thành một quý ông, và ông ta vừa vui tính lại vô cùng, vô cùng giàu có.”
Ngài Henry trông rất nghiêm trọng. “Cô nghĩ rằng ông ta có thể liên quan gì đó tới những vụ giết người man rợ này?”
“Yates sao?” Kat tỏ vẻ nghĩ ngợi. “Tôi cho rằng ông ta có thể rất tàn bạo, nếu bị đẩy đến chỗ phải hành động như thế. Nhưng để sát hại một cách máu lạnh đến vậy bốn chàng trai trẻ vì điều mà cha họ đã làm ư? Không. Tôi không nghĩ ông ta có thể làm điều đó.”
“Vậy rốt cuộc điều gì xảy ra với con tàu Harmony?” Devlin hỏi. “Ông có biết không?”
Ngài Henry gật đầu. “Theo những gì tôi vừa phát hiện được, một phần thủy thủ đoàn của tàu HMS Sovereign đã cố gắng kéo nó lên và đưa Harmony trở về London nhưng nó khó lòng đi xa được. Cuối cùng, họ quyết định bỏ mặc con tàu, để nó vật lộn giữa những luồng nước chảy xiết ngoài cảng Lisbon.”
“Vậy ông Yates cũng chịu thiệt hại.”
“Có vẻ là như vậy. Mặc dù con tàu có thể đã được bảo hiểm. Tôi dự định sẽ dành buổi chiều nay trong văn phòng để nghiên cứu báo chí, đọc lại những số báo cũ để biết thêm chi tiết vụ việc.”
“Tôi tưởng ông không còn đảm trách vụ này nữa?” Devlin nói với một nụ cười.
Một tia thích thú hiếm hoi ánh lên trong đôi mắt màu xám ng- hiêm nghị của viên chánh thẩm. “Thì đúng là vậy mà.”