← Quay lại trang sách

Chương 35

Đổi con ngựa Ả Rập đen lấy cỗ xe hai bánh hai ngựa kéo, Sebastian đánh xe dọc theo mặt đường đá cũ của Cầu Lon-don, hướng về phía Southwark. Mặt trời tỏa ánh nắng ấm áp, vàng rực trên dòng sông, nhưng những ngõ hẻm xung quanh nhà tù Mar- shalsea lại tối tăm và nhớp nhúa, không khí nặng mùi hôi thối, tanh lợm của rác rưởi, của những thứ thối rữa và cả nỗi tuyệt vọng.

“Wesley Oldfield,” Devlin nói khi dúi một đồng xu vào bàn tay run rẩy của người đàn ông già nua mà anh bắt gặp giữa những bức tường gạch xám xịt, cao ngất của nhà tù. “Tôi có thể tìm anh ta ở đâu?"

“Trên cầu thang. Cánh cửa cuối cùng bên tay phải,” ông già nói bằng một giọng điệu đầy học thức đáng kinh ngạc.

“Cảm ơn ông.”

Lấy chiếc khăn tay che mũi, Sebastian leo lên những bậc thang bốc mùi hôi thối, loang vệt nước tiểu rồi đi vào một hành lang nhỏ. Tiếng vĩ cầm vang lên một giai điệu buồn du dương, ngọt ngào từ cánh cửa cũ gỉ, sứt sẹo ở phía xa cuối hành lang. Tiếng nhạc ngừng bặt khi Sebastian gõ cửa.

“Ai đấy?” một giọng nói nghèn nghẹt, vẻ lo lắng cất lên.

“Tử tước Devlin.”

Cánh cửa mở hé ra.

Một người đàn ông đầu tóc bù xù đứng lùi hơi xa. Theo những gì Sebastian từng biết, Wesley Oldfield gần bốn mươi tuổi. Nhưng người đàn ông đứng trước mặt anh nhìn như già hơn đến hai mươi tuổi. Mái tóc dài có màu giống như bầu trời một ngày mùa đông, gương mặt nhăn nhúm và xám xịt vì đau yếu. Ông ta đứng hơi còng lưng, một tay đặt trên mép cánh cửa như thể coi đó là chỗ dựa, cánh tay kia vẫn đang cầm chiếc vĩ cầm bị móp méo. Ông ta nhìn Sebas- tian qua đôi mắt màu xanh dương mệt mỏi, ngấn nước, quai hàm chảy xệ. “Tôi có biết ngài không?”

“Ông là Wesley Oldfield phải không?” Sebastian hỏi.

Người đàn ông xoa xoa tay lên đám râu đã cạo trên cằm, trong một cử chỉ biểu hiện sự tự ý thức về mình. “Đúng rồi.”

“Tôi có thể vào được chứ?”

Oldfield do dự, rồi lùi lại một bước và nhanh nhẹn cúi người chào. “Mời vào. Xin mời ngài vào. Xin thứ lỗi cho tôi vì tình trạng nơi ăn chốn ở không được vệ sinh cho lắm của tôi.”

Sebastian bước vào một căn phòng nhỏ, trần thấp, bày biện sơ sài, lò sưởi trống rỗng và chỉ có một cửa sổ chấn song. Căn phòng cũng xơ xác như người đàn ông này vậy, và tỏa ra thứ mùi của mồ hôi, xú uế lợm giọng, cùng với sự rồ dại lẩn quất đau đó, vốn bắt nguồn từ một cuộc đời từng rất hứa hẹn nhưng giờ đã trượt dốc không phanh.

Oldfield di chuyển một cách khó nhọc để dọn đống sách báo bày bừa trên chỗ ngồi cũ xỉn từng là một chiếc ghế lớn trước đây. “Xin mời. Mời ngài ngồi. Thời gian này, tôi có ít khách tới thăm đến nỗi tôi sợ rằng mình đã quên mất cách thức tiếp đón rồi. Tôi có thể mời ngài một ly rượu mạnh chứ?” Ông ta với tay lấy chai rượu vẫn đang mở trên chiếc bàn lung lay gần đó, thốt lên. “Ôi trời,” rồi chậc lưỡi trong lúc nhìn chằm chằm vào cái chai rỗng không. “Chắc hẳn tôi đã uống cạn nó tối qua.”

“Tôi không có nhu cầu giải khát đâu, cảm ơn ông.” Nhìn vào người đàn ông tan nát trước mặt mình, Sebastian thấy thật khó để tin rằng Oldfield có thể làm gì đó liên quan tới mấy vụ án mạng. Anh không dám chắc người đàn ông này thậm chí đủ khả năng để nhớ đến bất cứ chi tiết nào đáng kể về tàu Harmony hay về hành trình địa ngục cuối cùng của nó.

“Ngài là con trai Bá tước Hendon, phải không?” Oldfield lên tiếng trong lúc quay đi để đặt chiếc vĩ cầm vào hộp đàn với dáng điệu gần như là tôn kính.

“Ông biết cha tôi sao?”

“Tôi biết ông ta.” Người đàn ông quay người lại, hướng vào Sebastian bằng một cái nhìn chăm chú không ngờ. “Tại sao ngài lại đến đây?”

“Tôi muốn nói chuyện với ông về tàu Harmony.”

Phản ứng của người đàn ông với tuyên bố rõ ràng này đúng là không thể nào ngờ tới. Con tàu Harmony có thể là nguyên nhân dẫn tới việc cuộc đời ông ta bị hủy hoại, nhưng khi nghe nhắc tới tên nó, Oldfield đi về phía chiếc giường cũ nát rồi ngồi xuống mép giường, một niềm hứng thú lạ lùng làm sống động hẳn những đường nét trên gương mặt ông ta trong lúc nhoài người ra trước. “Ngài cũng chú ý đến chúng, phải không?”

“Chú ý tới gì cơ?”

“Những vụ án mạng. Đầu tiên là con trai Đức cha Thornton…”

“Ông biết Nicholas Thornton?”

“Ồ vâng. Tôi biết chứ. Đầu tiên là Thornton. Rồi tới Carmichael và Stanton. Giờ thì là Bellamy. Kẻ nào đó đã giết con trai bọn họ.”

Sebastian nhìn sâu vào đôi mắt điên dại, từng chịu nhiều đau đớn của Oldfield. “Ông biết tại sao không?”

“Tại sao ư? Không chính xác lắm, không đâu. Nhưng khi ngài nghĩ về cách thức mấy chàng trai trẻ đó bị tùng xẻo, nó khiến ngài nảy ra một số suy luận, phải không?”

Người đàn ông ngừng lại để nhìn ngang sang Sebastian. “Đó chẳng phải lý do ngài tới đây sao? Ngài nghĩ tôi chịu trách nhiệm về mấy vụ đó?”

“Ông đang ngồi tù mà,” Sebastian nói.

Một nét cười kỳ lạ thoảng qua quanh khuôn miệng người đàn ông. “Đúng vậy. Nhưng đôi lúc chúng tôi vẫn được phép ra ngoài, ngài biết vậy mà.”

“Chỉ ban ngày thôi,” Sebastian gật đầu. “Carmichael, Stanton và Bellamy đều bị sát hại vào buổi tối, khi ông đã bị giam trong phòng.”

Nụ cười của Oldfield vụt tắt. “Đúng vậy.” Rồi mặt ông ta lại sáng ngời lên. “Tôi có thể thuê ai đó.”

“Ông bị phá sản rồi mà.”

“Chính thế,” Oldfield thở dài. “Và tôi cũng chẳng có động cơ.” Sebastian liếc nhìn quanh phòng giam lạnh lẽo. “Không ư?” Oldfield lại chậc lưỡi rồi lắc đầu. “Thủy thủ đoàn chính là những người đã năn nỉ thuyền trưởng cho ném các kiện hàng của tôi xuống biển. Họ nghĩ rằng con tàu sắp chìm.”

Sebastian bắt đầu tự nhắc mình rằng con tàu cuối cùng thực sự đã chìm. Rồi anh thay đổi ý kiến.

“Chính là thủy thủ đoàn đã hại tôi,” Oldfield tiếp tục. Cánh mũi ông ta phập phồng, nỗi căm ghét vặn xoắn đôi môi ông ta một cách tàn bạo trong từng lời ông nói. “Loại cặn bã hợm hĩnh, dơ bẩn. Hoảng loạn. Rời bỏ con tàu theo cái cách mà bọn chúng đã làm. Đem theo mọi lương thực và nước uống. Đẩy những người còn lại đến cái chết. Tôi sẽ vui mừng được cắt xẻo từng cái xác thối rữa của bọn chúng, cho tới thi thể cuối cùng. Nhưng…” Ông ta ngừng lại, giọng nói và đường nét trên khuôn mặt bất ngờ trở lại bình thường. “Bọn chúng đều đã chết cả rồi.”

“Họ đã chết sao?”

“Đúng vậy. Đa phần bọn chúng bị dân bản địa giết chết khi cho thuyền vào neo ở bờ Tây Nam Phi. Số ít sống sót bị Hải quân Hoàng gia Anh bắt được và đưa về London treo cổ.”

“Ông tham dự phiên tòa xét xử họ chứ?”

Oldfield nhìn Sebastian bằng ánh mắt khinh bỉ. “Ngài nghĩ gì vậy? Từng phút của phiên tòa ấy. Vụ xét xử lẫn khi hành hình. Một trong số các thủy thủ đoàn - tôi nghĩ tên hắn là Parker - đã có một kết cục tồi tệ. Hắn ta vẫn cứ vùng vẫy và kêu la ngay cả sau khi người ta thòng dây quanh cổ hắn. Hắn liên tục thề rằng những người làm chứng tại phiên tòa đều nói dối.”

Sebastian ngồi thẳng dậy. “Nói dối ư? Về chuyện gì?”

Oldfield nhún vai. “Giờ thì tôi không nhớ được. Nó chẳng liên quan gì tới tôi mà.” Ông ta gãi gãi phía sau tai, ra chiều nghĩ ngợi. “Nhưng tôi vẫn nhớ rằng gã đó có một anh trai, làm phu bến cảng. Người này cũng có mặt tại phiên tòa xét xử và lúc treo cổ. Anh ta thề rằng sẽ tận mắt chứng kiến những kẻ khai man phải trả giá cho cái chết của em mình.”

“Thấy ai phải trả giá cơ?”

“Sao chứ, tất nhiên là những người đã làm chứng tại phiên tòa rồi.”

“Và đó là những ai?”

Oldfield mỉm cười. “Bellamy. Stanton. Carmichael.” Nụ cười đó biến mất. “Nhưng không phải là Thornton.” Mặt ông biểu lộ sự bối rối. “Ít ra thì tôi không nghĩ Thornton có mặt ở phiên tòa đó.”

“Còn ai nữa không?” Sebastian hỏi, ngay cả khi Oldfield đã quay mặt nhìn ra cửa sổ.

Người đàn ông không trả lời.

Sebastian thử lại một lần nữa bằng giọng to hơn: “Còn ai ở phiên tòa nữa?”

Oldfield quay đầu lại rồi nhìn thẳng vào Sebastian. Đôi mắt màu xanh dương ngấn nước của ông ta mở to trong sự lúng túng. “Phiên tòa nào cơ?”

Sebastian tìm thấy Tom bên ngoài nhà tù, đang chơi đùa bên cạnh con ngựa lông đỏ hung, hết bước lên rồi xuống lòng đường.

“Ngài biết được gì rồi?” Tom hỏi khi Sebastian nhảy lên chỗ ngồi của mình trên chiếc xe ngựa.

“Có thể có. Có thể không. Ta sợ rằng bất hạnh đã làm hư hại bộ não của ông Oldfield,” Sebastian nắm lấy dây cương. “Ta muốn em tìm cho ta một người. Một phu bến cảng tên là Parker. Anh ta có người em trai bị treo cổ bốn năm trước vì tội nổi loạn trên tàu Harmony.”

Tom lùi lại khỏi chỗ đứng gần đầu con ngựa, một tay giơ lên để giữ chặt chiếc mũ trên đầu. “Ngài nghĩ anh ta có thể là thủ phạm gây ra những vụ giết người kia?”

“Có thể. Nhưng cũng có thể đơn giản anh ta chỉ là một nhân vật do trí tưởng tượng của ông Wesley Oldfield nhào nặn nên.”

Sebastian thu dây cương. Anh biết nỗi thôi thúc mạnh mẽ muốn đối mặt với cả Nam tước Stanton và Humphrey Carmichael để làm rõ những điều vừa biết được. Nhưng anh cũng hiểu rằng, đó có thể là một sai lầm nếu tiếp cận một trong hai người đó vào lúc này, trước khi anh nắm rõ toàn bộ câu chuyện về hành trình cuối cùng của tàu Harmony.

Đã đến lúc, Sebastian nhận ra, phải làm một cuộc viếng thăm khác tới nhà Đức cha Thornton ở hạt Kent.