Chương 36
Trở về từ buổi cưỡi ngựa trong công viên với Devlin, Kat xé nát tờ giấy nhắn mới viết được một nửa để gửi cho Aiden O’Connell rồi đốt luôn chỗ giấy vụn.
Cô chợt nhận ra rằng, việc gửi bất cứ hình thức liên lạc nào bằng chữ viết - bất kể nó được soạn thảo cẩn trọng tới đâu - vẫn là việc làm dại dột. Mối nguy hại nếu một tờ giấy nhắn như vậy rơi vào tay các đặc vụ của Jarvis đơn giản là quá cao.
Cô chỉ còn lại hơn 24 tiếng đồng hồ nữa. Đóng ngăn bàn viết lại bằng một cái khóa, cô đi thay một bộ đầm dạo phố bằng vải gai mịn màu vàng rơm với các đường xếp nếp ở phần thân và eo rồi tự mình lên đường đi tìm kiếm anh chàng Ireland.
Người phụ trách nhóm tình báo Pháp tại London tiếp tục mất tăm không dấu vết. Nhưng khi cô hòa vào một đám đông những khán giả ăn mặc chải chuốt đang hò reo cổ vũ cho đội thuyền yêu thích của họ tại giải đua thuyền cuối cùng trong mùa hè trên sông Thames, Kat thấy mình đứng cạnh Russell Yates, cựu chủ tàu lùng và ông chủ cũ của con tàu yểu mệnh Harmony.
Đối với một phụ nữ tài năng như Kat, việc dùng một chút mẹo nhỏ để đến gần Yates và bắt chuyện với ông ta không có gì khó khăn. Đó là một người đàn ông bệ vệ, cao lớn, khung xương to, bờ vai rộng và sở hữu thân hình rắn chắc nhờ thường xuyên luyện tập tại trung tâm Jackson và Angelo. Ông ta mặc chiếc quần ống túm màu da bò, áo gi lê bằng lụa kẻ sọc và chiếc áo đuôi tôm màu xanh đậm của một quý ông, nhưng trông Yates vẫn giống một tên cướp biển với cái mũi diều hâu, làn da sạm nắng và mái tóc đen đã giữ nguyên màu trong thời gian quá dài.
“Tôi trông thấy cô ở Covent Garden tối qua,” Yates lên tiếng, chiếc khuyên vàng ở tai trái lóe sáng khi anh ta cúi người để hôn lên tay Kat. “Tôi phải nói rằng cô đã tạo nên hình ảnh một phụ nữ sắc sảo vô cùng quyến rũ. Nhưng rồi sau đó, cô lại hóa thân thành Nữ hoàng Cleopatra lộng lẫy và một tiểu thư Juliet không ai có thể sánh nổi.”
Kat mỉm cười. “Chúng tôi đang xem xét việc lần tới sẽ là vở kịch Othello. Tôi đã nghĩ đến anh khi đọc kịch bản. Anh đã sở hữu một con tàu từng bị mất tích ngoài biển, không phải vậy sao? Tàu Helpmate hay Handsome, đại loại như vậy.”
Yates nhấc ly rượu từ chiếc khay mà anh chàng người hầu luôn có mặt gần đó bưng ra rồi nhấp một ngụm nhỏ. “Tàu Harmony. Một con tàu được đặt tên thánh vô lý tới mức kỳ quặc, nếu xét theo số phận của nó.”
“Anh đã nghe về những tin đồn rồi phải không? Những vụ án mạng rùng rợn này, ở một khía cạnh nào đó, có liên quan tới vụ việc xảy ra trên tàu chứ?”
“Không. Tôi có nghe nói gì đâu. Nhưng tôi chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Những gì xảy ra trên con tàu đó thật quá tàn độc. Thành thực mà nói, tôi thấy mừng vì nó đã chìm ở Bồ Đào Nha. Với một thủy thủ đoàn đã gây ra chuyện động trời như vậy, chắc chắn là chẳng thể làm ăn gì được nữa. Không có thủy thủ đoàn, tôi còn biết làm gì với con tàu ấy đây?”
Một làn gió mát lành thổi từ sông vào, vỗ nhẹ lên vành mũ rơm của Kat. Cô đưa một tay lên giữ mũ. “Con tàu đã được bảo hiểm rồi chứ?”
Yates cười vang. “Ồ vâng. Tôi tin vào bảo hiểm mà. Đâu có giống Wesley Oldfield, gã đáng ghét tội nghiệp.”
“Oldfield ư?”
“Tàu Harmony chuyên chở một lô trà cho ông ta. Mất hết luôn. Mới là kiện hàng thứ ba trong vòng nhiều tháng. Sự cố khiến ông ta hóa điên, tôi e là vậy, và được nhận một chỗ trong nhà tù Marshalsea.”
Một tiếng kêu lớn vang lên từ đám đông khán giả. Kat quay người nhìn ra dòng nước, tới nơi đội thuyền dẫn đầu đang thi đấu cật lực để duy trì lợi thế của mình, bọt nước bắn tung từ mái chèo của họ lấp lánh trong ánh nắng mặt trời. “Oldfield có phải là một hành khách trên tàu Harmony không?”
“Oldfield ư? Không đâu.”
Cô nhìn sang người đàn ông đứng cạnh mình. “Thế anh có mặt trên con tàu đó không?”
Một nụ cười nhẹ lướt trên khuôn mặt cướp biển của Yates. “Cô biết đấy, tôi có một ấn tượng rõ rệt là cô lôi kéo tôi vào cuộc trò chuyện chiều nay chỉ với một mục đích duy nhất là tìm hiểu mọi thứ có thể về tàu Harmony.”
“Anh hoàn toàn chính xác,” Kat nói, đáp lại nụ cười của anh ta.
Yates bật cười, rồi bất ngờ trở nên điềm tĩnh. “Đó là bởi vì Devlin, tôi nghĩ thế. Tôi đã nghe chuyện cậu ấy đang điều tra mấy vụ án mạng này. Tôi phải thú nhận, tôi không nghĩ có mối liên hệ nào đó với con tàu Harmony khi nạn nhân chỉ là Carmichael và Stanton. Nhưng giờ thì người ta đã tìm thấy xác con trai của Thuyền trưởng Bellamy, cũng như…”
Kat quan sát khuôn mặt rám nắng, điển trai của Yates. “Ông có con trai chứ, ông Yates?”
“Không. Tạ ơn Chúa, nếu xét theo tình cảnh này.” Người đàn ông đặt một tay lên ngực và trút một tiếng thở dài lớn. “Tôi vẫn chưa tìm được người phụ nữ có thể đánh cắp trái tim tôi.”
Kat cười một cách nhã nhặn, như cô định làm thế, rồi nói. “Còn ai chết trên con tàu đó ngoài con trai của Huân tước Jarvis không?”
“Để tôi xem nào…” Yates buông tay xuống rồi nhìn ra sông bằng ánh mắt đăm chiêu. “Hai hay ba thành viên thủy thủ đoàn bị giết trong cơn bão, tôi tin là vậy; những người còn lại hoặc mất mạng dưới ngọn giáo châu Phi hoặc chết dưới vòng dây thòng lọng. Nhưng chỉ vậy thôi. Nhật ký hải trình của con tàu bị mất trong vụ đắm, thế nên chẳng còn ghi chép thực sự nào.”
“Không có hành khách nào khác thiệt mạng sao?”
Yates lắc đầu. “Chỉ có khoảng sáu người, ngoài Carmichael và Stanton. Và không, tôi không nhớ tên họ,” ông ta thêm vào khi Kate định há miệng, hỏi chính xác câu đó. “Cô biết đấy, nếu cô từng có lúc cảm thấy mệt mỏi vì sân khấu, hãy xem xét việc nộp đơn làm thám tử tại Phố Bow nhé. Cô có bản năng tự nhiên của một tay thám tử đấy.”
“Theo như tôi được biết thì họ đâu có tuyển nhân viên nữ.”
“Họ ngốc hơn tôi tưởng. Tôi từng nghe Aiden O’Connell có lần đã nói, không ai có thể moi thông tin nhanh hơn hay đáng tin cậy hơn một phụ nữ. Tôi bắt đầu nghĩ anh ta hoàn toàn đúng.”
Kat đưa ánh mắt đang lơ đãng của mình tập trung vào gương mặt người đàn ông đứng cạnh cô. Có vẻ khá lạ khi ông ta lại thốt lên một điều như vậy và rồi cô cảm thấy không bị thuyết phục nếu cho rằng câu đó nghe có vẻ buột miệng hơn là có chủ ý. “Anh quen biết Aiden O’Connell sao?”
Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt người đàn ông, rồi biến mất chỉ sau một tích tắc. “Chúng tôi quen biết vì cùng hợp tác làm ăn.”
Kat cố giữ giọng nói bình thường và không lộ vẻ quan tâm. “Anh ta rời khỏi thành phố rồi sao? Mấy ngày nay, tôi không nhìn thấy anh ấy.”
“Tôi không biết. Cô cũng định đeo đẳng anh ta để hỏi chuyện con tàu Harmony sao? Nếu tôi gặp, tôi sẽ cảnh báo Aiden rằng cô đang đòi gặp cậu ấy.”
Kat cười khẽ. “Aiden O’Connell thì có liên quan gì tới tàu Har- mony chứ?”
“Không phải điều tôi biết.”
Cô nán lại, nói chuyện phiếm với Yates thêm vào phút nữa, rồi rút lui. Khoảng hai mươi phút sau, khi cô chuẩn bị rời khỏi khu đó thì Yates lại đến tìm cô.
“Tôi bỗng nhớ ra là còn có một người nữa đã bị chết trên tàu Harmony,” anh ta lên tiếng, đứng sát vào cô để những lời nói của mình không bị ai nghe lén. “Cậu giúp việc của Bellamy. Một cột buồm rơi trúng đầu cậu bé trong cơn bão, khiến nó bị thương rất nặng. Cậu bé đã qua đời nhiều ngày trước khi tàu Sovereign xuất hiện.”
“Cậu giúp việc sao? Tên cậu bé ấy là gì?” Kat hỏi, giọng nói của cô trở nên sắc lạnh hơn cô dự định.
“Tôi không nhớ. Nhưng nếu tôi tình cờ nhớ lại, tôi chắc chắn sẽ cho cô biết.”
Kat gần như đã đặt chân lên bậc cửa nhà mình ở Phố Harwich thì chợt thấy một quý ông cao lớn, ăn vận chỉn chu đang đi bộ về phía cô. Tiếng gót giày ông ta vang lên một cách đáng lo ngại trên vỉa hè vắng vẻ.
“Cô Boleyn,” Đại tá Bryce Epson-Smith, hơi cúi người chào cô với vẻ nhạo báng. “Thật tình cờ làm sao.”
Kat siết chặt tay cầm chiếc ô che nắng rồi lại thả lỏng tay ra. Hơi nghiêng đầu, cô trao cho người đàn ông kia một nụ cười nhạt, buồn chán. “Đại tá.”
“Một lời nhắc nhở nhẹ nhàng về buổi tối ngày mai,” ông ta nói với cô, ánh mắt lướt trên toàn thân cô theo cái cách khiến cô sởn gai ốc. “Sau vở kịch, tất nhiên rồi. Chúng tôi không muốn tước đoạt khỏi London hình ảnh cuối cùng về một Kat Boleyn thánh thiện, trong một sự kiện mà cô đã quyết định… chúng tôi có thể nói gì nhỉ… là vô cùng cứng đầu?”